“Bạn trai của cô sao còn chưa quay lại?” Triệu Tiểu Bắc dựa vào cạnh cửa sổ có đặt bình hoa, không kiên nhẫn đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, thúc giục hỏi.

Nhan Như Tinh cũng có chút nghi hoặc, hôm nay bạn trai cô ra ngoài tìm đồ ăn cho cô khá lâu thì phải.

Nhưng rất nhanh, cô nghĩ đến chính mình buổi sáng hôm nay thuận miệng nhắc tới, mí mắt tức khắc nhảy dựng lên.

“Cô là nghĩ đến cái gì sao?” Phản ứng của cô, vừa vặn bị Triệu Tiểu Bắc chằm chằm nhìn thấy, ngay lập tức, Triệu Tiểu Bắc tiến lên, sắc mặt không tốt chăm chú nhìn Nhan Như Tinh, nghiêm túc nói.

“Có nhà hàng nào bán hải sản gần đây hay không?” Nhan Như Tinh hỏi anh.

“Nhà hàng bán hải sản?” Triệu Tiểu Bắc sửng sốt, cho rằng cô thèm ăn, không khỏi nhíu mày: “Cái chỗ phó bản này chỉ có mỗi bệnh viện, ngoại trừ bệnh viện ra, trước khi phó bản kết thúc, chúng ta ai cũng không rời khỏi được.”

“Nếu cô muốn ăn hải sản, sau khi rời khỏi đây, cách nơi này không đến một cây số, liền có một nhà hàng hải sản, hương vị hẳn là không tệ.”

“Về phần hiện tại, thời gian không còn sớm, cô phải lập tức gọi bạn trai cô quay lại, bằng không qua sáu giờ, bệnh viện này sẽ rất nguy hiểm!”

“Bây giờ là mấy giờ?” Nhan Như Tinh hỏi.

“Sắp sáu giờ rồi.” Triệu Tiểu Bắc tâm tình có chút nôn nóng, lông mày thường thường không mấy khi hung hăng nhăn lại.

“Đúng rồi, y tá bên ngoài kia, là bạn trai cô gọi đến để bảo vệ cô đúng không?” Triệu Tiểu Bắc rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra tiếng.

Nhan Như Tinh nghe vậy, giật mình một lát, gật đầu.

Dù sao y tá này, đích thật là do bạn trai cô gọi tới để chăm sóc cho cô, không có sai sót gì.

“Cô có biết bạn trai cô, làm thế nào để cô ấy nghe lời không?” Triệu Tiểu Bắc cẩn thận thăm dò.

“Cô ấy là y tá, tôi là bệnh nhân, chăm sóc cho tôi không phải là việc nên làm hay sao?” Đôi mắt đen láy của Nhan Như Tinh, tràn đầy đơn thuần cùng với nghiêm túc.

Triệu Tiểu Bắc: ......

Anh một lời khó nói hết trừng mắt nhìn Nhan Như Tinh, cạn lời nói: “Cô sẽ không thực sự cho rằng, ở bên ngoài kia, là y tá thật đi?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Nhan Như Tinh hỏi lại: “Cô ấy ngoại trừ thỉnh thoảng bị bệnh đau mắt đỏ, không biết nói chuyện, à, là không thích nói chuyện, thường xuyên đến phòng cấp cứu ngoại thương cấp cứu cho bệnh nhân nên làm bẩn quần áo ra, đều rất bình thường mà.”

Triệu Tiểu Bắc: “......”

Xác nhận Nhan Như Tinh không có nói giỡn với anh, trong lúc nhất thời, anh cũng không biết là chính mình có vấn đề, hay là Nhan Như Tinh có vấn đề.

“Cái phó bản này…” Triệu Tiểu Bắc vừa mở miệng liền dừng lại, đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt tràn đầy tò mò chân thành chờ anh nói.

Cuối cùng, anh mở miệng, nói ra tin tức phó bản mà anh vẫn luôn giấu giếm: “Xem ra bên ngoài, là phó bản quỷ dị cấp E.”

Trong đầu Nhan Như Tinh nhanh chóng hiện lên cái anh ta nói cho chính mình, miêu tả về phó bản quỷ dị, ngay sau đó khó hiểu nói: “Sau đó thì sao?”

“Trên thực tế, có người từng đạt được đạo cụ cấp D trong phó bản này.”

“Phó bản bình thường không có khả năng sản xuất được đạo cụ so với phó bản cấp bậc cao hơn. Trừ khi, phó bản này, là phó bản có khả năng phát triển.”

“Phó bản có khả năng phát triển?” Nhan Như Tinh muốn anh giải thích một chút, ai ngờ Triệu Tiểu Bắc trực tiếp lướt qua đề tài này, sắc mặt nghiêm túc mà lấy sáu chữ để kết thúc.

“Tóm lại, cực kỳ nguy hiểm.”

“Thực ra cô cũng không cần quá mức lo lắng.” Triệu Tiểu Bắc nhìn lướt qua Nhan Như Tinh một cái, ra vẻ thoải mái nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ phó bản, chỉ cần chúng ta không trêu chọc tới BOSS phó bản, qua 12 giờ đêm nay, chúng ta có thể rời đi.”

BOSS phó bản, là nhân vật chủ chốt có tính logic chống đỡ của phó bản, cực kỳ nguy hiểm.

Không có thực lực tuyệt đối, gặp phải BOSS phó bản, lựa chọn duy nhất, chính là “chạy trốn”!

Nhất là BOSS phó bản quỷ dị, một khi động đến, là cửu tử nhất sinh*.

(Cửu tử nhất sinh*: mười phần chết một phần sống, ý chỉ rất khó để sống sót)

“BOSS phó bản này là ai vậy?” Nhan Như Tinh tò mò hỏi Triệu Tiểu Bắc.

“Không biết.” Triệu Tiểu Bắc lắc đầu: “Đến bây giờ, người chơi còn sống từ phó bản này đi ra ngoài, đều là qua loa đợi đến hết thời gian rồi rời đi.”

“Đừng nói mỗi BOSS phó bản, ngay cả manh mối về phó bản này, cũng ít đến đáng thương.”

“Giống như y tá ngoài cửa kia, cô đừng nhìn cô ấy ở trước mặt cô là rất bình thường. Trên thực tế, vào vài ngày trước, tôi suýt nữa bị đồng đội của cô ấy giết chết.” Triệu Tiểu Bắc cười khổ nói.

Nhan Như Tinh: ……

Cô nghĩ đến y tá câm hai ngày nay bị chính mình sai tới sai lui, không hiểu sao có chút hư không.

“Phó bản quỷ dị, quả thực không phải để đối đãi với con người. Không chỉ đề phòng “người”, mà còn phải đề phòng “đồng đội” và một số ít NPC phó bản không thể tránh khỏi.” Triệu Tiểu Bắc nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng hâm mộ nhìn Nhan Như Tinh một cái, ghen tị nói:

“Vẫn là bạn trai của cô lợi hại, bạn trai của cô, là người chơi cấp C hay là cấp D vậy?”

Nhan Như Tinh trầm mặc.

Thái độ này của cô, ngược lại khiến Triệu Tiểu Bắc cho rằng chính mình đã đoán đúng rồi.

Đột nhiên, anh quét mắt nhìn về phía đống đồ lộn xộn được đặt trên bàn bên cạnh giường bệnh.

Trong một đống đồ ăn vặt tạp nham, anh dường như nhìn thấy được một bao bì quen thuộc, không đợi anh nhìn kỹ, Nhan Như Tinh liền kêu một tiếng, làm anh kinh động trở về khỏi suy nghĩ chạy lệch.

“Anh A Từ, anh quay lại rồi!”

Triệu Tiểu Bắc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đứng sừng sững ở ngay cửa, anh giật mình một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai câu thơ:

“Sáng trong như ngày xuân liễu, lanh lảnh như gió trong trúc.”

Anh chưa bao giờ từng thấy qua người nào sạch sẽ như vậy, cái loại sạch sẽ này, không biết phải hình dung như thế nào, dù sao thì vừa nhìn thấy người này, Triệu Tiểu Bắc liền có một loại cảm giác tự ti xấu hổ.

Phảng phất như trên thế gian này, ngoài anh ta ra, còn lại đều tràn đầy vẩn đục.

Mà loại ‘người dơ bẩn’ như anh đây, lại càng không nên xuất hiện trước mặt anh ta, không đúng, là không nên tồn tại mới phải!

Nhanh Như Tinh kinh hỉ nhìn thiếu niên trở về, đôi mắt của cô, theo bản năng dừng ở giữa tay trái của anh.

Nghĩ đến cái gì đó, cô không nhịn được mà hướng thiếu niên tha thiết kêu lên: “Mau tiến vào đi, đứng ở cửa làm gì thế?”

Ở ngay cửa, vốn bởi vì bị người ngoài quấy nhiễu, sắc mặt của Nguyễn Trì có chút nặng nề, nghe được Nhan Như Tinh trước sau như một gọi, ánh mắt anh rũ xuống trong bóng tối lóe lên hai cái.

Mặt mày mỉm cười xách theo hộp thức ăn to như vậy tiến lên, lướt qua Triệu Tiểu Bắc, đi thẳng tới trước mặt Nhan Như Tinh. Kề sát người lại, vươn tay phải nhàn rỗi ra, lòng bàn tay ôn nhu mà xoa xoa mặt cô, giọng điệu sủng nịch nói: “Chờ sốt ruột rồi sao?”

“Ừm, em đói bụng, hôm nay sao anh lại về trễ như vậy?” Nhan Như Tinh không cao hứng cho lắm bĩu môi, dùng tay trái chỉ có thể nhúc nhích, gắt gao nắm chặt lấy vạt áo bởi vì khom lưng của anh, mà rũ xuống.

Thiếu niên bị động tác nhỏ ỷ lại của cô lấy lòng, thuận thế ngồi xuống, xách hộp thức ăn trong tay dài chừng nửa thước, rộng hai ba mươi cm.

“Xem anh mang cho em cái gì này.” Nói xong, thiếu niên đem hộp thức ăn ra, đặt ở trên bàn, mở túi nilong ra, xốc hộp thức ăn lên.

Tức khắc, một mùi hương bá đạo mê người, tràn ngập hương vị khói lửa nhân gian trong không khí, nhanh chóng tỏa ra khắp cả phòng bệnh.

“A…” Nhan Như Tinh trợn to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn đơn bạc nhìn qua khẽ nhếch lên, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trì, hai mắt sáng lên lấp lánh, giống như có đầy sao, rực rỡ sáng chói, làm cho người ta không cách nào bỏ qua được.

“Làm sao bây giờ đây anh, hình như em càng thêm thích anh mất rồi.” Nhan Như Tinh kích động lớn tiếng nói, không có rụt rè như người con gái bình thường, chỉ có nhiệt tình lớn mật như thanh âm của cô.

Nghe được lời nói của cô, còn có không mang theo xưng hô gọi anh là “anh”, thiếu niên tinh xảo hời hợt khẽ nhíu mày.

“Anh ơi anh cúi đầu xuống đi.” Hai má Nhan Như Tinh hồng nhuận, ánh mắt lóe lên lại mang theo vài tia hưng phấn cùng rục rịch.

Thiếu niên thấy thế, không chút do dự mà cúi đầu xuống.

Nhìn thấy càng ngày càng gần chính mình, gương mặt bạch ngọc không tì vết, cánh môi đỏ tươi như chu sa điểm xuyết, Nhan Như Tinh quyết đoán nỗ lực ngẩng đầu, nhắm ngay mục tiêu, hôn lên.

Một chạm liền rời đi, nhẹ mà mềm, ngọt mà mịn.

Nhìn thiếu niên dường như bị hành động của mình làm cho kinh hãi, đáy mắt Nhan Như Tinh xẹt qua một tia chột dạ.

Nhưng rất nhanh, cô lại đúng lý hợp tình, thanh âm hờn dỗi nói: “Anh A Từ, em đói bụng!”

Thiếu niên ngẩn ra, hoàn hồn bừng tỉnh. Lại nhìn về phía ánh mắt Nhan Như Tinh, càng thêm sâu không lường được.

“Vậy ăn cơm đi, anh bóc cho em.” Nguyễn Trì nói, từ trong hộp đồ ăn lấy ra một con tôm hùm lớn, kiên nhẫn bóc vỏ chấm tương đút cho Nhan Như Tinh.

Hai người, một người ăn, một người đút. Có thể nói, hiện giờ Nhan Như Tinh đã hoàn toàn thích ứng với việc được Nguyễn Trì hầu hạ.

Nếu như trước kia không biết đây chỉ là một phó bản thì tốt, hiện tại, đối mặt với sự chăm sóc của Nguyễn Trì, cô đã bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tương lai của mình sau khi rời khỏi phó bản.

Ừm… Có vẻ như đã quên mất cái gì đó thì phải?

Nhan Như Tinh híp mắt, từng ngụm tiếp nhận thức ăn Nguyễn Trì đút cho cô, vẻ mặt hưởng thụ suy nghĩ.

Thật ra, không biết có phải chịu ảnh hưởng của phó bản hay không, tuy cô đói bụng nhưng không nếm ra được hương vị của thức ăn. Chỉ có thể cảm thấy no, cùng với cố gắng dùng đoạn ngắn miêu tả thức ăn trong sách ám chỉ chính mình, làm cho cô không đến mức đói bụng mà trong lòng phát hoảng, sinh ra ý nghĩ không tốt, mất đi năng lực suy nghĩ.

Chờ trong bụng dần dần dâng lên cảm giác chắc bụng, bữa cơm hải sản lớn này không biết Nguyễn Trì lấy từ đâu ra, đã không còn dư lại chút gì.

“Ăn xong rồi.” Nhan Như Tinh nhìn hộp thức ăn trống rỗng, tâm tư khẽ động, hỏi: “Anh A Từ đã ăn ở bên ngoài rồi sao?”

“Ừ.”

“Lần sau anh không cần ăn ở bên ngoài đâu, mang về ăn cùng với em đi.”

“Đúng rồi, Triệu Tiểu Bắc!” Nhan Như Tinh cuối cùng cũng nhớ tới, người chơi đã định hình lại thế giới quan của cô.

“Cư nhiên lại quên mất anh ta.” Nhan Như Tinh nghĩ thầm trong lòng một chút, kéo kéo quần áo Nguyễn Trì, nói: “Lúc anh không có ở đây, có một người tới đấy.”

Nguyễn Trì dừng một chút, đang muốn mở miệng.

Chợt nghe Nhan Như Tinh tràn đầy tự hào nói: “Triệu Tiểu Bắc, không phải anh muốn gặp bạn trai tôi sao?”

“Ơ, sao anh ta không nói gì hết vậy?”

“Triệu Tiểu Bắc?”

“A a——” Không biết từ khi nào, Triệu Tiểu Bắc đứng ở góc phòng bệnh cúi đầu nhìn không rõ mặt hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi nồng đậm, quỳ trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ảm đạm suy yếu.

Biến cố này, dọa cho Nhan Như Tinh giật nảy cả mình.

Một lúc lâu sau, Triệu Tiểu Bắc hòa hoãn lại. Đứng dậy, mặt như tờ giấy vàng cảm kích nhìn Nhan Như Tinh một cái, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Nhan Như Tinh nghiêng đầu vẻ mặt không rõ.

Triệu Tiểu Bắc đang muốn nói với cô rằng, vừa nãy chính mình bị bóng đè xém chút nữa đã chết. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn đến thiếu niên ngồi bên giường Nhan Như Tinh, đối diện với đôi mắt thiếu niên cùng với khuôn mặt càng nhìn càng quen mắt, anh theo bản năng rùng mình một cái, anh không hề cảm thấy lạnh, nhưng trong một khoảng khắc, toàn thân lại toát ra mồ hôi lạnh.

“Là anh!” Một tiếng chất vấn, bén nhọn chói tai, lại xen lẫn hoảng sợ cùng bất an.

Nhan Như Tinh không biết tại sao anh ta lại có phản ứng lớn như vậy, đối với vấn đề của anh ta, thuần thục không cần nghĩ ngợi trả lời: “Anh ấy thực sự là bạn trai của tôi mà?”

“Anh không phải vẫn luôn muốn gặp anh ấy sao? Đây này, anh ấy quay lại rồi.” Nhan Như Tinh nói xong, lại nói với Nguyễn Trì: “Anh A Từ, anh ta là Triệu Tiểu Bắc, hình như anh ấy có chút việc muốn tìm anh.”

Triệu Tiểu Bắc: ……

Không, tôi không có, cô đừng có mà nói nhảm.

Tác giả có điều muốn nói gì đó: Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới nước dinh dưỡng vào lúc 10:44:38 ngày 13-04-2022 - 10:31:10 14-04-2022 cho ta nha~

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới nước dinh dưỡng: Tới tận 30 bình luôn nha; Mộc Mộc Mộc Mộc 1 bình;

Cực kỳ cảm ơn mọi người luôn ủng hộ ta, ta sẽ tiếp cố gắng hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play