“Hộc hộc…… Triệu Tiểu Bắc, Chu Thiến, đợi một chút, em không chạy được nữa rồi.”

Trên hành lang tối tăm, có hai nam một nữ đang cố gắng chạy trốn, một bên vừa chạy nhanh hết sức có thể, một bên cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Lúc này người nam chạy sau cùng thân hình hơi mập từ từ thả chậm bước chân, đỡ đầu gối kịch liệt thở dốc, lên tiếng gọi hai người đồng đội ở phía trước dừng lại.

“Có, có khi những con quỷ đó đi rồi, không đuổi theo chúng ta nữa đâu. Chúng ta..nghỉ ..nghỉ một lát đi.” Lý Công xua tay nói với hai người phía trước.

Triệu Tiểu Bắc và Chu Thiến nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, không phản bác ý kiến của Lý Công.

Lý Công thấy vậy trên mặt hiện lên ý cười, khuôn mặt bởi vì đang chạy nên đổ mồ hôi đầm đìa cứ như đang xông hơi.

Thừa dịp bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ này. Lý Công tranh thủ thời gian uống một lọ thuốc màu xanh lá “Thuốc hồi phục sinh lực sơ cấp” để khôi phục thể lực. Triệu Tiểu Bắc và Chu Thiến cũng vậy, mọi người đều tranh thủ chút thời gian này nghỉ ngơi.

“Anh, chị , hai người còn đồ ăn không?” Lý Công ngượng ngùng nhìn về phía hai người họ.

Triệu Tiểu Bắc mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu đen, trên mặt cũng dùng một tờ giấy cùng màu có tác dụng che chắn để làm mờ khuôn mặt, khiến cho người khác không thể nhìn ra diện mạo vốn có.

Trong khi đó Chu Thiến lại mang một tướng mạo xinh đẹp, là một cô gái mang khí chất trong trẻo lạnh lùng.

Nghe thấy anh ta hỏi, Triệu Tiểu Bắc quay đầu nhìn lướt qua mặt anh ta, giọng nói hàm chứa nặng nề, nói: “Không có.”

Chu Thiến bên cạnh sắc mặt khó coi, tương tự lắc đầu. Cô chưa từng nghĩ đến tại sao bản thân mình lại xui xẻo như vậy. Bước vào vị diện phó bản thứ ba, chính là nơi được ví von với con đường thập tử nhất sinh-bệnh viện Hoa Đô ở trung tâm phó bản.

Cũng may trước đó nhiệm vụ của cô là chỉ cần “sinh tồn ”, đây là cái loại nhiệm vụ mang tính khó cao trong các phó bản, chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến người ta sợ mất mật, đúng vậy, chính là “Nhiệm vụ sinh tồn” trong truyền thuyết. Chỉ cần ở nơi được chỉ định, duy trì không để chết là được tính thông qua.

Nhưng đời không như mơ, sự thật đã chứng minh cho cô thấy, mình đã vui mừng quá sớm.

Trong diễn đàn, chỉ cần đứng bất động ở “nơi sinh tồn” sống qua bảy ngày là có thể thông qua nhiệm vụ, đây cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, tuy nhiên điều này đã bị một người đàn ông quỷ dị dí theo cướp đồ ăn của cô mà phương pháp này bị hủy bỏ. Xác định được đối phương không phải đồng đội của mình thì sắc mặt của mọi người ai nấy cũng không tốt cho lắm.

Dù sao thì ở bên trong phó bản gặp phải “người lạ” cũng không phải chuyện tốt gì. Đặc biệt cái người này rõ ràng không làm gì nhưng bọn họ lại ma xui quỷ khiến đem hết đồ ăn của bản thân mình giao cho đối phương, nhưng cái này cũng không trách được, đám người bọn họ ai mà lường trước được điều này chứ, cả ba người đâu có ai trong số họ đối phó được người đó.

Ba người họ rời khỏi đây, nội tâm cảm thấy may mắn vạn phần vì người đó không khử cả đám, nhanh chóng quyết định điều chỉnh hướng đi, thuận tiện tìm đồ ăn. Nếu như không có đồ ăn thì bọn họ chắc chắn không thể sống sót được đến ngày thứ bảy.

Nhưng điều làm cho bọn họ thất vọng chính là bệnh viện không có đồ ăn, chuyến này phí công thì cũng thôi không nhắc đến làm gì, mà điều đáng nói ở đây là bọn họ còn bị lọt vào tầm ngắm của nguyên một đám “quỷ”.

Vất vả muốn chết mới thoát khỏi sự đuổi giết của đám “quỷ” thì ba người bọn họ lại trong tình trạng “đạn tận lương tuyệt” *, ngay cả thuốc phục hồi sinh lực cũng chẳng còn bao nhiêu.

*đạn tận lương tuyệt: ý muốn nói ở đây là bọn họ hết sạch trang bị,thức ăn.

Nếu như bây giờ không tìm thấy đồ ăn, Chu Thiến chắc chắn rằng tiểu đội mà bọn cô mới thành lập cách đây không lâu sẽ không duy trì được đến lúc thoát khỏi nơi này.

Hiện tại nghe thấy câu hỏi của Lý Công, Chu Thiến theo bản năng lùi lại, duy trì một khoảng cách an toàn, cách xa hai người đàn ông. Lý Công thu hết hành động của cô ấy vào mắt, không lên tiếng, lắc đầu.

“Em còn một ít bánh lương khô, hai người có ăn không?” Nói xong Lý Công cũng cười ha ha, nhanh tay lấy lương khô ra từ ô chứa đồ, đồng thời ngón tay cũng hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt làm ba phần chia cho hai người họ.

Triệu Tiểu Bắc và Chu Thiến nhìn một loạt hành động của anh ta từ đầu đến cuối, hai người họ chần chờ, chưa ăn ngay mà vẫn cầm ở trong tay.

Đến khi nhìn thấy Lý Công không chần chờ mà trực tiếp bẻ lương khô, liên tiếp đưa bánh vào miệng thì thái độ của hai người họ tức khắc tốt hơn hẳn. Ở một nơi không biết ai bạn ai thù thì cẩn thận vẫn hơn.

“Tính thời gian thì chúng ta còn sáu ngày.” Chu Thiến cất miếng lương khô đi, lấy ra một bình nước đưa cho Lý Công, thuận miệng nhắc nhở.

Lý Công cảm kích cầm lấy nước, uống cho đỡ nghẹn, nghe thấy vậy xúc động nói: “Không biết đồng đội còn lại của chúng ta bây giờ sao rồi.”

“Cô ấy có lẽ cách chúng ta không xa.” Triệu Tiểu Bắc lấy ra một tờ giấy màu trắng, nhìn lên giấy, ban đầu chỉ có hai chấm xanh và một chấm đỏ, nhưng lúc này lại có thêm một chấm màu xanh nữa, trùng hợp là vị trí cách bọn họ cũng gần.

[ Tên đạo cụ: Giấy triệu tập đồng đội.

Cấp bậc: E ( vật phẩm chỉ dùng một lần )

Tác dụng: Bạn tốt, chúng ta cùng nhau đi! Sử dụng được mười phút, hiển thị vị trí của tất cả các đồng đội.

Ghi chú: Giới hạn ở quan hệ đồng đội đã được thiết lập trong phó bản. ]

Triệu Tiểu Bắc ngẩng đầu, nhìn qua bức tường mọc nấm mốc từng mảng và ánh đèn le lói, đôi mắt tinh quang chợt lóe, bật thốt lên nói: “Cô ấy ở phía trên.”

——

Tầng 5 phòng bệnh VIP 503.

Nhan Như Tinh sau khi ăn uống đầy đủ, gương mặt thỏa mãn tựa đầu vào trong lồng ngực cậu thiếu niên. Đôi bàn tay của thiếu niên đang thuần thục gọt trái cây, không khí xung quanh cũng mang một mùi hương hoa quả, khiến cho ánh mắt của Nhan Như Tinh không tự chủ được mà ngắm nhìn những khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ không tì vết đang chuyển động gọt táo.

Trước mắt cô cảm thấy hài lòng với người “bạn trai” mới nhậm chức này. Hơn nữa chuyện máu chó mà mình đang trải qua cũng dần chấp nhận. Nếu anh chàng bạn trai này mãi tốt tính như vậy, đã thế còn bôn ba chịu thương chịu khó vì mình, cô tất nhiên cũng không ngại mà diễn một vở kịch tình yêu thánh thiện “anh tình em nguyện” !

Nhan Như Tinh lộ ra vẻ hưng phấn, càng diễn lại càng hăng.

Nghĩ vậy, đôi đồng tử màu hổ phách của cô chợt lóe, cử động ngón tay phải một chút, kéo lấy vạt áo của thiếu niên.

“Tinh Tinh chờ một chút, sắp gọt xong rồi.” Đỉnh đầu truyền đến giọng của thiếu niên, nghe kỹ còn cảm nhận được sự cưng chiều thông qua giọng nói, điều này khiến cho mặt của Nhan Như Tinh có vài mảng màu hồng khả nghi. Không chờ cô nói tiếp, bên miệng đã có một miếng táo thơm ngát vừa mới gọt.

“Ăn thử xem?”

Nhan Như Tinh theo bản năng há mồm.

“Ngọt không?”

“Ngọt.”

Nội tâm Nhan Như Tinh vui vẻ, cả người bị đồ ăn và sắc đẹp mê hoặc đến quay cuồng, không biết đâu nam đâu bắc.Cũng may cô cũng không quên tình cảnh hiện tại của chính mình, tuy nói thân thể của cô có thể để hồi phục theo tự nhiên, chỉ là thời gian có chút lâu, nhưng ai bảo cô có đường tắt cơ chứ, thấy đường tắt không biết đường mà đi mới là kẻ ngốc.

“Ngày mai em muốn ăn ô mai.” Rà soát lại nội dung của quyển sách, cô bổ sung thêm: “Đúng rồi đó, là hộp ô mai lần trước anh mua cho em.”

Lực chú ý của cô hoàn toàn bị đồ ăn câu đi mất, không chú ý tới khi cô nhắc đến hai chữ “lần trước” thì bàn tay đang gọi táo của Nguyễn Trì thoáng dừng một chút.

“Lần trước em chưa được ăn đâu, lần này nhất định không để cho hộp ô mai đó chạy thoát!” Nhan Như Tinh chu miệng, ngữ khí kiên định nói.

“À? Lần trước em chưa được ăn sao?” Âm thanh của Nguyễn Trì bay bổng, không nghe ra sự biến hóa cảm xúc trong đó.

“Tại sao em không được ăn không phải anh là người rõ nhất ư!” Nhan Như Tinh nhíu mày, không vui nói: “Nếu không phải vì anh chạy theo Lâm Vận Nhi thì em sao có thể tức giận đến mức ném ô mai vào thùng rác cơ chứ?”

Lâm Vận Nhi là nữ phụ của quyển sách này, thanh mai trúc mã lớn lên cùng nam chính, hai người họ môn đăng hộ đối, hơn nữa hai nhà còn có giao tình, không giống như bạn bè bình thường. Nếu trên đường không nhảy ra một trình giảo kim* là “ nữ chính” ngáng chân thì nói không chừng hai người họ đến cả chuyện cưới hỏi cũng sắp tính luôn rồi.

*Trình giảo kim: ý nói kẻ ngáng đường,cản đường,thường là với ý không tốt đẹp.

Thật đáng tiếc, nam nữ chính dây dưa với nhau đến phút cuối thì nữ chính chết, tổng kết lại thì người nhận được lợi ích ở đây lại là cô.

Nhan Như Tinh cảm thán một câu, túm lấy góc áo của Nguyễn Trì, ngửi được trên người anh một loại hương thơm thanh mát không rõ tên. Một bên là ngón tay lâu không cử động nên có chút cứng ngắc, bên tay còn lại vô thức chơi đùa giữa khoảng không.

“Đúng rồi, sao không thấy Lâm Vận Nhi đâu?” Nhan Như Tinh tò mò, cô nhớ rõ trong nguyên tác nói Lâm Vận Nhi lúc nào cũng ở cạnh nam chính, là kiểu mà nam chính ở chỗ nào thì cô ta có mặt ở chỗ đó, một tấc cũng không rời cơ mà.

Ở nơi sâu nhất trong tiềm thức, hệ thống không nhịn được, vừa lúc mở ra quyền hạn khác, nó quyết định thử nhắc nhở cô một chút: “Bảo bối, chẳng lẽ cô không cảm thấy chuyện này có gì sai sao?”

Nhan Như Tinh: ????

“Bạn trai cô đó!!!”

“Sao vậy?” Nhan Như Tinh ngẩng mặt lên, vừa lúc Nguyễn Trì cũng cúi đầu xuống, gương mặt thanh thoát tao nhã phối hợp với ánh mắt mang nét tình khiến cho người ta chết chìm ở trong đó.

Hơn nữa anh còn dùng một ánh mắt ngây thơ, cười với Nhan Tinh Tinh một cái,nhờ nụ cười này mà đến bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu được thế nào là “Gió xuân chợt đến trong đêm, trên cành lê trắng nở một trời hoa.*”, công nhận rằng đôi lúc thơ ca cổ đại mang một loại ý vị rất độc đáo.

Chậc chậc~

*Trong bản gốc tác giả viết câu này H thấy chuyển sang hán việt đọc hơi ngượng, nên xin phép được dùng thơ ca truyền thống của dân tộc ta- thơ lục bát để bao quát nghĩa của cả câu, nếu khum thích thì bỏ qua nheeee. Và tất nhiên rồi câu thơ này dùng biện pháp tu từ ẩn dụ đó, mọi người có đoán ra được ẩn dụ cho điều gì hem?

Nhan Như Tinh nắm chặt lấy vạt áo của Nguyễn Trì, ngay sau đó dùng lời lẽ chính đáng nói với hệ thống: “Tiểu Sảng, không cần nói nữa.Tôi hiểu, tôi đều hiểu rồi.”

Hệ thống nghe vậy cho rằng rốt cuộc cô cũng phát hiện mình nhận sai người, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe thấy…

“Tôi sẽ dạy anh ấy lại từ đầu.Chỉ bảo thật tốt để từ nay về sau anh ấy chỉ lấy tôi làm chủ, chỉ có tôi được ngược anh ấy, chứ không có chuyện anh ấy ngược tôi!”

Hệ thống-tự nhiên lòi đâu ra cái tên mới-Tiểu Sảng: ??????

Không phải chứ, con mẹ nó đây là ý tứ mà cô nói là hiểu sao?

“Cái này không quan trọng lắm đâu, ấy không phải! Chuyện này cũng quan trọng, không không ý tôi là…”

“Là gì?”

“Bảo bối, cô có còn nhớ bạn trai mình tên gì sao?”

“Thẩm Từ!” Nhan Như Tinh trả lời một cách khẳng định.

“Vậy bây giờ cô thử gọi tên anh ta……”

“Tinh Tinh.” Nhan Như Tinh không nghe được câu nói kế tiếp của hệ thống bởi vì khuôn mặt cô bị ngón tay của Nguyễn Trì nhéo cằm, nâng lên.

“Nhìn anh.” Ánh mắt Nguyễn Trì trịnh trọng chuyên chú, đáy mắt đen nhánh như màu mực, tựa hồ che giấu cảm xúc nào đó: “Nói cho anh biết, anh là ai?”

Nhan Như Tinh ngơ ngẩn mà nhìn anh, không chần chờ bật thốt ra câu nói không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần: “Anh là anh A Từ của em.”

Lực đạo trong tay Nguyễn Trì thả lỏng, đầu ngón tay lạnh lẽo dán lên gương mặt Nhan Như Tinh chậm rãi phác họa, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, tựa như vừa xúc động lại vừa sung sướng nhỏ nhẹ nói: “Sai rồi, anh là chồng của em.”

Những lời này nói ra từ trong miệng anh khiến cho người ta cảm thấy thân mật chứ không có cảm giác sến súa. Hơn nữa cái từ “chồng” này cũng là do lúc tỉnh lại Nhan Như Tinh gọi anh.

“Đúng vậy, A Từ là chồng của em.” Nhan Như Tinh nghe lời anh gọi theo.

“Ngoan lắm.” Nguyễn Trì cảm thấy cao hứng, trên khuôn mặt trắng đến bất thường hiện lên hai vệt đỏ kích động, khiến cho khuôn mặt lúc này mới giống như người thường.

“Ô mai.” Nhan Như Tinh níu lấy áo của anh, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mong chờ nói.

“Ngày mai anh sẽ mua cho em.” Nguyễn Trì kiên nhẫn dỗ dành, cầm lấy táo cắt thành những miếng nhỏ đút cho Nhan Như Tinh.

Đã nhận được lời khẳng định của anh nên Nhan Như Tinh coi như yên tâm rồi. Người ta thường nói căng da bụng chùng da mắt, sau khi ăn uống đầy đủ thì cô cũng mệt. Thân thể này vốn dĩ rất suy yếu, cô có thể chống đỡ đến bây giờ cũng tốn không ít sức lực. Nhan Như Tinh trước mặt Nguyễn Trì không có phòng bị, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Nhìn bộ dạng vô tâm của cô gái này khiến cho hệ thống Tiểu Sảng bất đắc dĩ, nó cảnh giác để ý đến người đàn ông nãy giờ đứng bên giường, nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh.

Không biết vì sao, nó cảm thấy khá mâu thuẫn, đối phương hình như có thể nhìn thấy mình nhưng cũng hình như không thấy.

Sau đó ba ngày, hệ thống Tiểu Sảng xác định được hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, hình như Nhan Như Tinh mất ký ức, nếu không tại sao cô lại nhận nhầm người?*

Chuyện thứ hai, cái người bạn trai giả mạo-bạn trai plastic này của cô ấy hình như không phải người!!!!

*Đọc đến đây cũng thấy khó hiểu, nhưng chúng ta có thể chốt ra được là Nhan Như Tinh của nguyên tác ban đầu bị tai nạn, gặp hệ thống cho cơ hội được khỏe lên, trùng hợp lúc này Nhan Như Tinh từ thế giới thực xuyên đến, không phải Nhan Như Tinh của nguyên tác ban đầu nên Hệ thống mới nghĩ rằng cô bị mất trí nhớ mới nhận nhầm người.

Chính mắt trông thấy Nhan Như Tinh bộ dạng trầm mê với bạn trai giả, từng bước từng bước rơi vào bẫy rập ôn nhu của anh ta, Tiểu Sảng cảm thấy đứng ngồi không yên.

“Bảo bối, giá trị sảng cảm hôm nay còn chưa có động tĩnh gì cả, nếu không tôi đổi cho cô một đối tượng khác để cô giày vò người ta nhé? Nếu không thì chúng ta sao có thể phất lên nha.”

Tiểu Sảng cảm thấy trước kia mình quá ngu ngốc, giày vò người khác chính là thủ đoạn tốt nhất để thu thập được giá trị cảm xúc đó nha, tại sao lúc đó mình không có nghĩ đến chứ.

Giống như Nhan Như Tinh đã nói, cái này gọi là vui vẻ trên sự đau khổ của người khác! Người đó càng thống khổ thì giá trị cảm xúc lại càng nhiều, nhất là đối với mấy tên đểu cáng ở nơi này.

Chỉ là, cái tên bạn trai plastic này bị cô ấy sai bảo quen nên chai cmn cảm xúc rồi hay sao ấy, rõ ràng mấy ngày đầu thì giá trị cảm xúc có tăng lên. Nhưng đến ngày hôm nay, đúng vậy, chính là ngày thứ ba thì không có động tĩnh gì nữa. Biện pháp giày vò người ta chỉ sử dụng được có ba ngày!!! Được có ba ngày thôi đã tèo!!!

Tên này hình như có máu thích tự ngược, bị hành nhiều đến mức thức tỉnh chiêu thức miễn sát thương luôn rồi, bất luận là Nhan Như Tinh càn quấy thế nào thì con hàng này cũng không thèm phản ứng.

À không đúng, nếu nói đến phản ứng kiểu khác thì vẫn có.

“Tinh Tinh mau đoán xem hôm nay anh mang cho em cái gì.” Thiếu niên tuấn lãng ngời ngời đang thẹn thùng giấu đi món quà bất ngờ phía sau lưng, anh đứng ở trước giường bệnh, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn người nằm trên giường chờ mong nói.

Nhan Như Tinh so với lúc mới tỉnh lại thì sắc mặt đã tốt hơn trước, cô hít hít cái mũi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, dưới cái nhìn khẩn trương của đối phương, không chần chờ nói ra đáp án: “Hoa.”

Nhìn thấy anh ỉu xìu lấy ra bó hoa đầy đủ màu sắc rực rỡ, lòng Nhan Như Tinh kinh ngạc, khó hiểu nhìn anh.

“Ngày hôm qua không phải em nói rằng trong phòng bệnh quá đơn giản sao?” Nguyễn Trì đứng dậy, cắm hoa tươi vào chiếc bình sứ mà anh mang đến.

“Như vậy có phải trông đẹp hơn rồi không?” Anh cầm bình hoa, vui mừng nhìn Nhan Như Tinh.

Một tầng ánh sáng màu cam nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, phảng phất như điểm thêm cho anh một tầng ánh sáng ôn hòa.

“Nhưng mà em muốn ra bên ngoài xem cơ.” Nhan Như Tinh liếc bình hoa, nhắc lại yêu cầu bị từ chối ngày hôm qua.

Dường như không thấy được sắc mặt Nguyễn Trì nháy mắt chìm xuống , Nhan Như Tinh tiếp tục nói: “Anh A Từ, em tỉnh lại cũng lâu như vậy nhưng trừ anh ra thì không thấy một người nào nữa. ”

“Không thấy những người khác thì cũng thôi, nhưng mà đây không phải là bệnh viện sao? Ngay cả bác sĩ em cũng không thấy đâu cả.”

“Tinh Tinh muốn gặp bác sĩ?”

Nhan Như Tinh hoàn hồn, giống như bị lời nói lành lạnh của anh bừng tỉnh: “Cái đó, em chỉ muốn hỏi bác sĩ một chút về cơ thể của em…”

Nhan Như Tinh mất mát rủ mắt xuống, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa mơ màng.

Cô để lộ ra biểu tình này khiến Nguyễn Trì cũng trầm xuống

“Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.” Nguyễn Trì tiến lên, ngồi ở mép giường vuốt ve mặt của Nhan Như Tinh, thương tiếc nói: “Anh sẽ chăm sóc, sẽ làm em khỏe lên.”

“Nếu như em cả đời vẫn như vậy thì làm sao bây giờ?” Nhan Như Tinh đôi mắt trông mong mà nhìn Nguyễn Trì: “Anh sẽ chăm sóc em cả một đời sao?”

Nguyễn Trì sửng sốt, gật đầu.

“Anh đối với em thật tốt.” Nhan Như Tinh cọ cọ ngón tay Nguyễn Trì, không hề nhắc đến yêu cầu đi ra ngoài hay là nhìn thấy người khác nữa.

Hệ thống yên lặng nhìn một màn biểu diễn cơm chó thượng hạng trước mắt, trong lòng chợt có dự cảm không tốt.

Lời của edit giấu tên: Có những chú cún, ăn cơm chó cũng ăn đến nghiện =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play