Lục Hòa Ngọc, không đúng, cô nhớ lại, cô là Diệp Hòa Ngọc.
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại di động còn cầm trong tay, trang trong điện thoại vẫn dừng lại ở trang kết chương truyện sủng văn, tất cả đều giống như chỉ là một giấc mộng, rất chân thật.
Khó chịu và đau lòng nói không nên lời, Diệp Hòa Ngọc che mắt lại, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy xuống, cô tình nguyện sống trong mộng cả đời.