"Phản công"

Khi Chu Thư hôn Kỳ Hữu Vọng, trong đầu nàng cũng rất khẩn trương, nàng không biết hành động của bản thân là do xúc động nhất thời, hay là trù tính đã lâu, chỉ biết là môi của Kỳ Hữu Vọng mềm mềm thơm thơm, sau khi hôn nàng cũng không hối hận.

Nàng suy nghĩ rất nhiều, đang chờ phản ứng của Kỳ Hữu Vọng, dù là vui sướng hay là mờ mịt hoặc cả là không vui, tóm lại miễn là nàng có thể nhìn thấy thái độ của nàng ấy. Nhưng đợi đã lâu, nàng cũng không đợi được thanh âm hoặc là hành động nào của Kỳ Hữu Vọng.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy Kỳ Hữu Vọng đã sớm ngủ.

Chu Thư: "..."

Hơi thở đều đặn, còn nhẹ nhàng chậm rãi hơn cả khi tỉnh, hơn nữa cẩn thận nhìn còn có thể phát hiện vẻ mặt và thân thể đều trong trạng thái thả lỏng, hiển nhiên đã ngủ say.

Chu Thư còn nghĩ rằng nàng ấy sẽ giống nàng khẩn trương đến nửa đêm cũng không ngủ được, không ngờ nàng vẫn là dáng vẻ trước đây, thật vô tư!

Nghĩ đến đây, Chu Thư nở nụ cười, chỉ là nàng không muốn đánh thức Kỳ Hữu Vọng, cho nên đành phải khắc chế rồi.

Xê dịch cơ thể đến gần Kỳ Hữu Vọng, tay nàng khoát lên bụng nàng ấy, giống như ôm người này vào lòng. Sau đó có lẽ là bị Kỳ Hữu Vọng ảnh hưởng, các cảm xúc bối rối, khẩn trương, không yên kéo đến đều dần tan biến trong sự mệt mỏi.

Ngày hôm sau, sau khi Kỳ Hữu Vọng tỉnh lại đầu tiên là phát ngốc một lúc, trong đầu hồi tưởng lại cái hôn vào đêm hôm qua, giật bắn mình, từ trên giường té xuống.

Chu Thư không có trong phòng, Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng rửa mặt trang dung xong thì đi tìm người, sau khi tìm được Chu Thư, nàng khẩn trương nói: "Nương tử, tối hôm qua nàng đã hôn ta rồi!"

Chu Thư: "..."

Chu Châu: "..."

Lâm Cầm: "..."

Các nàng đây là đang nghe cái gì vậy? Hai người này cũng đã thành thân lâu vậy rồi, thì hôn môi thôi có gì mà phải chuyện bé xé to thế chứ?

Chu Thư nhìn Chu Châu và Lâm Cầm, hai người rất biết tình hình mà viện cớ lui ra ngoài.

Bốn bề vắng lặng, Chu Thư mới khí định thần nhàn nói: "Đây không phải là do tứ lang dạy ta sao?"

Kỳ Hữu Vọng sờ sờ đầu: "Cũng may không phải là mơ."

Nói xong, Chu Thư yên lặng nhìn nàng, nàng mới kịp phản ứng, nháy mắt đỏ mặt lên: "Ý của ta là, ta không phải có ý kia, ta..."

Chu Thư 'phụt' cười ra tiếng: "Ta biết ý của tứ lang, tứ lang lo đó là mộng, thì ta không thể học được điều tứ lang dạy đúng không?"

Kỳ Hữu Vọng dại ra gật gật đầu, Chu Thư đến gần nàng, trước nâng tay lên ôm lấy thắt lưng giam lấy thân thể nàng ấy, rồi sau đó mới lại dựa vào hôn lên. Nụ hôn này không giống chuồn chuồn lướt nước như đêm hôm qua, lần hôn này, Chu Thư cảm thấy cuối cùng bản thân đã biết hôn môi là tư vị gì.

"Tứ lang xem, ta học được rồi." Chu Thư nâng tay nhẹ nhàng lau môi, thoa đều lại lớp son trên môi.

Môi Kỳ Hữu Vọng cũng rất đỏ mọng, nàng theo bản năng mà liếm liếm môi, sững sờ nói: "Nương tử, nàng khinh bạc ta, thì phải chịu trách nhiệm!"

Vẻ mặt Chu Thư phức tạp nhìn nàng, qua một lúc mới nói: "Chúng ta đã thành thân, tứ lang còn muốn ta phải phụ trách thế nào đây?"

Chợt nghe giống như rất có đạo lý, nhưng Kỳ Hữu Vọng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Cho đến khi Chu Thư ra khỏi cửa, nàng mới tỉnh ngộ, ý Chu Thư là để thành thân giả biến thành thành thân thật sao?!

Nghĩ vậy, trong lòng nàng đều nóng lên, "Hẳn là không phải tự mình đa tình mơ mộng hão huyền nhỉ? Nương tử cũng là vì thích mình nên mới làm vậy nhỉ, dù sao đây cũng chính là hôn môi!"

Đang nói thầm, thì tôi tớ đến báo, nói nhạc phụ Chu viên ngoại và nhạc mẫu Trần thị của nàng đến đây. Kỳ Hữu Vọng ra ngoài tiếp đón họ, Trần thị đã đến biệt trang Kỳ gia rồi mới giật mình phát hiện tòa trạch trong thành Tín Châu là bố trí phỏng theo nơi đó.

Chu viên ngoại nói nhỏ với bà: "Thư Thư thích hoàn cảnh và bố cục của biệt trang Kỳ gia, cho nên trong nhà mới bố trí như vậy, có thể thấy được nữ tế này có tâm rồi."

Trần thị nói: "Bố trí giống nhau như đúc, khó trách hai đứa cũng không thích trở về ở!"

Chu viên ngoại và Trần thị cũng đã mấy ngày không nhìn thấy các nàng, tuy rằng đôi lúc Chu Thư cũng sẽ về thành Tín Châu, nhưng thường sẽ không qua đêm ở nhà.

Đối với bọn họ mà nói, tình huống bây giờ của Chu Thư đã đảo ngược với trước kia, trước kia bọn họ lo lắng trời tối nàng không thể vào thành, hiện thời lại lo lắng trời tối Kỳ Hữu Vọng lại không đợi được nàng trở về sẽ lo lắng.

Tuy Chu viên ngoại có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Chu Thư một lòng đặt trọng tâm vào công sự, việc nàng không thường về nhà cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần nàng và Kỳ Hữu Vọng ân ân ái ái, sớm ngày sinh hạ con nối dõi, đó tất nhiên là tốt nhất.

Hơn nữa...

"Quang cảnh ở thôn Chử Đình thanh u, khí trời hợp lòng người, ta cũng thích ở lại đó không về." Chu viên ngoại cười nói.

Trần thị liếc mắt nhìn ông một cái, giống như nếu ông thật sự làm vậy thì bà sẽ tìm ông tính sổ.

Kỳ Hữu Vọng không biết chút tiểu sự này của nhạc phụ nhạc mẫu nàng, nàng mời hai người đến ghế ngồi, sau đó mới hỏi: "Sao đột nhiên cha nương lại đến đây, có chuyện gì xảy ra sao?"

Nàng và Chu Thư đều gọi phụ mẫu đối phương là cha nương, khi ở Kỳ gia, người Kỳ gia có thể xem Chu Thư thành nương tử Kỳ Hữu Vọng cưới về, khi ở Chu gia, người Chu gia cũng sẽ xem Kỳ Hữu Vọng là ở rể, cứ thế, có thể tránh được càng nhiều mâu thuẫn.

Chu viên ngoại vừa hé miệng, Trần thị đã giành lời: "Chúng ta thấy các con đã lâu cũng không về nhà này, nên muốn đến xem có phải bề bộn nhiều việc quá không."

Kỳ Hữu Vọng có chút ngượng ngùng, gần đây nàng có hơi bận. Chu Thư thì giao hết sự vụ ở trà viên cho Lý quản sự quản lý, toàn tâm toàn ý nghiên cứu trà mới, - - Nếu không có quyết tâm và trả giá bằng rất nhiều tinh lực và thời gian của nàng ấy, thì Hồng trà cũng sẽ không có khả năng được nàng ấy chế ra được.

Chu viên ngoại hắng giọng một cái, nói: "Chắc là các con đều bận rộn, cần gì bà phải hỏi nhiều? Chúng ta là thương hộ, tất nhiên bận rộn nhiều mới càng tốt, bà hỏi cái gì đâu vậy?"

Trần thị ngậm miệng không nói, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng không thể nào phụ họa theo Chu viên ngoại được, nên nói sang chuyện khác: "Gần đây chúng con không thể về, để cha nương lo lắng rồi, chờ bận hết thời gian này, con và nương tử sẽ về thăm cha nương."

Chu viên ngoại vẫy vẫy tay: "Các con bận rộn, chúng ta đến thăm cũng giống nhau thôi."

Biết Chu Thư đang ở trà viên, Kỳ Hữu Vọng và bọn họ cùng đến trà viên. Chu Thư thấy cha nương đến đây, vừa khéo cũng muốn nói chuyện trà mới với cha nàng, vì thế hai cha con lập tức tiến nhập vào trạng thái công vụ.

Trần thị chỉ biết một ít sự tình, hiểu biết về lá trà cũng không nhiều bằng Kỳ Hữu Vọng, Chu Thư và Chu viên ngoại bàn luận chuyện lá trà, bà cũng không chen vào nổi, đành phải kéo Kỳ Hữu Vọng đến một bên, hỏi nàng: "Tình cảm của con và Yến Nương tốt không?"

Kỳ Hữu Vọng nghĩ, trước khi xuất môn Chu Thư vừa mới hôn nàng, tất nhiên tình cảm của các nàng tốt. Vì thế mà gật đầu.

Trần thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: "Bụng của Yến Nương, một chút động tĩnh cũng không có sao?"

Nhất thời ánh mắt Kỳ Hữu Vọng cứng lại, làm sao nàng có thể cho bụng Chu Thư có động tĩnh được đây?!

Cũng may nàng là một tay giả ngu ngơ, nói lảng: "Nương lo bụng nương tử không thoải mái sao? Nương đừng lo, nương tử ăn ngon, ngủ ngon, mấy ngày nay, thân thể cũng khỏe mạnh như trước vậy!"

Trần thị không nói gì, nhưng lo lắng nữ tế còn nhỏ tuổi, nghĩ rằng còn có nhiều chuyện nàng không hiểu, nên xúi giục nàng: "Ta lo lắng các con ăn bậy ăn bạ làm gì? Ta là đang hỏi, con có muốn làm cha không?»

Trần thị cũng đã hỏi thẳng ra như vậy rồi, Kỳ Hữu Vọng cũng đành phải nói: «Cái này do nương tử định đoạt.»

Trần thị vừa định chất vấn nàng có phải một nam tử Hán không, nhưng nghĩ đến nàng là đang ở rể Chu gia, tất nhiên trong nhà là lấy ý kiến của Chu Thư làm chủ, bà liền thay đổi chủ ý, lén lút thầm thì rất nhiều lời với nàng.

Kỳ Hữu Vọng nghe đến trợn mắt há mồm, nhưng lại có chút nhộn nhạo - - Nếu nhac mẫu đã giúp cho nàng, vậy thì Chu Thư cũng không thể trách nàng sao lại làm vậy đâu nhỉ?

---

Chu Thư mang trà mới nàng làm ra cho Chu viên ngoại nếm thử, phản ứng của ông còn cẩn thận hơn cả Kỳ Hữu Vọng một ít, ông nói: «Màu nước trà nhuyễn này rất đậm, hương vị cũng đắng, sợ là không dễ làm người ta đón nhận.»

Thế nhân đều quen với nước trà nhuyễn có màu thanh lục sáng ngời, bỗng nhiên cho bọn họ màu sắc thiên đỏ thế này, thì dù cho là nước trà nhuyễn trong suốt, thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đón nhận.

Trên thực tế ông cũng không muốn đả kích lòng tự tin của Chu Thư nên mới nói uyển chuyển như vậy, dù sao ông cũng cho rằng trà mới Chu Thư tạo ra cũng chẳng phải là trà ngon gì.

Chu Thư nghe hiểu lời uyển chuyển của ông, trong lòng không khó chịu là giả, nàng lại không ngờ chỉ có Kỳ Hữu Vọng có lòng tin với trà mới mà nàng làm ra.

Nhưng nghĩ đến lời Kỳ Hữu Vọng đã nói, nàng lại nói: «Con biết trà này còn chưa đủ tốt, còn có rất nhiều chỗ cần cải tiến, chờ khi nữ nhi nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, để nâng cao tư vị của trà này thêm một bước, thì số người đón nhận nó sẽ càng nhiều hơn.»

Chu viên ngoại hiểu rõ tính tình của nàng, trong miệng còn đọng lại vị ngọt của trà, tức thời cũng không ngăn trở nàng, ông cũng đưa ra chút đúc kết kinh nghiệm về chế trà mà ông đã trộm học được ở nơi khác khi còn trẻ cho nàng.

Bận rộn đến khi trời dần tối, hai cha con mới về biệt trang Kỳ gia ăn cơm cùng Kỳ Hữu Vọng và Trần thị. Tối nay Chu viên ngoại và Trần thị muốn ngủ lại nơi này, sau khi Kỳ Hữu Vọng cho người sắp xếp sương phòng cho bọn họ, thì đi thư phòng tìm Chu Thư.

«Nương tử, có phải nàng gặp khó khăn khi nghiên cứu trà mới không?»

Chu Thư cười hỏi: «Sao nàng biết được?»

«Bởi vì sau khi trở về nương tử cũng không cười với ta, cho nên nhất định trong lòng có chuyện phiền não, nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy chỉ có việc trà mới không có tiến triển thuận lợi thôi.» Kỳ Hữu Vọng nghiền ngẫm nói.

Chu Thư cũng chưa nói nàng bị cha nàng đả kích một phen. Bởi vì Kỳ Hữu Vọng quan tâm mà mày hơi giãn ra: «Quả thật có chút không thuận lợi.»

Kỳ Hữu Vọng cũng không lo lắng chút nào: «Nương tử đây là đang tìm kiếm ra một con đường mới, đang trong quá trình tìm tòi, khó tránh khỏi sẽ gặp phải khó khăn. Nhưng ta tin rằng, với khả năng và nghị lực của nương tử, tất sẽ vượt qua được chướng ngại này, mà tìm được phương hướng.»

«Tứ lang luôn làm người ta kinh hỉ như vậy, nghe những lời này rồi, làm lòng người ta sục sôi không thôi.» Chu Thư cười nói.

«Nương tử đừng cười, ta cũng không phải đang dỗ nàng, bởi vì ta có niềm tin vững chắc rằng, sẽ có một ngày trà mới của nương tử sẽ khuấy đảo thiên hạ! Khi những sự việc mới xuất hiện sẽ luôn đi kèm với sự ngờ vực, giống như khi khoai Hồng Sơn, khoai tây và đậu phộng xuất hiện vậy, luôn có người nghi ngờ, nhưng hiện tại thì thế nào? Không phải mọi người đều không thể rời bỏ được những thứ này đó thôi.»

Trong mắt Chu Thư dần dần có ánh sáng, ý cười của nàng càng đậm, hỏi: «Tứ lang đã học được những giả dụ này ở nơi nào, còn dùng đến khích lệ người ta nữa?»

Kỳ Hữu Vọng: «Ta đây không chỉ muốn bản thân chỉ làm ruộng chăn heo nuôi ngựa không thôi, cho nên ta cho người đi mua 'Khoai tây truyền tập lục' và các nghiên cứu của Trương Thanh An, sau đó thì biết được. Thì ra năm đó khi khoai Hồng Sơn xuất hiện, tất cả mọi người đều không coi trọng nó! Nhưng hôm nay nàng nhìn xem, trong các hộ điền gia, có nhà nào không trồng khoai Hồng Sơn?»

Chu Thư không giỏi nói những lời động viên này, suy nghĩ thật lâu, chỉ đọng lại thành một câu: «Đa tạ tứ lang.»

Kỳ Hữu Vọng thấy cuối cùng tâm tình nàng ấy đã tốt hơn, trong lòng cũng có chút khoan khoái, nhưng sau đó nhớ đến lời Trần thị nói với nàng hôm nay, nàng nói: «Hôm nay nhạc mẫu hỏi ta, vì sao bụng nàng còn chưa có động tĩnh gì.»

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Chu Thư suýt nữa không thể kịp phản ứng. Cũng may sau khi Kỳ Hữu Vọng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, mà là giương mắt nhìn nàng.

Chu Thư buồn cười nắm lấy vành tai nàng, hỏi: «Tứ lang thấy vì sao bụng ta còn chưa có động tĩnh gì?»

Kỳ Hữu Vọng ngây ngô cười khì, nàng cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết nguyên nhân?

«Lần sau nhạc mẫu vẫn hỏi ta như vậy nữa, thì ta nên đáp lại thế nào đây?»

Chu Thư suy nghĩ, đang muốn đáp lại, thì Kỳ Hữu Vọng đã hưng trí hừng hực tiến sát về trước, nói: «Ta sẽ nói, ta đang nỗ lực, thế nào?»

Nói xong, nàng nâng mặt Chu Thư lên, hôn xuống đôi môi đã hai lần khinh bạc nàng, trong lòng vui vẻ rạo rực nghĩ, nhạc mẫu này của nàng đều nói cả ngày nguyệt sự của Chu Thư cho nàng nghe, còn nói, nếu Chu Thư không chịu tẫn trách nhiệm thê tử, thì nói cho bà, bà sẽ làm công tác tư tưởng cho Chu Thư.

Nếu Chu Thư mắng nàng, thì nàng sẽ nói, đây đều là nhạc mẫu yêu cầu nàng làm!

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng (vô tội): Đều là nhạc mẫu muốn ta làm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play