"Thật tâm"
Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng không cách nào tham khảo đêm động phòng hoa chúc của người khác, thế nhưng cuối cùng Kỳ Hữu Vọng cũng có cơ hội bắt lấy Chu Thư kê gối trường đàm mà không đến mức bị người khác giáo huấn là 'Cô nam quả nữ không được ở chung một phòng' rồi.
Nàng như là che giấu sự kích động và hưng phấn từ nội tâm, mà tìm rất nhiều đề tài trò chuyện, cho đến khi mí mắt nàng thật sự không chịu được nữa, đầu cũng mềm như tương hồ, lúc này mới đi ngủ.
Chu Thư buồn cười mà nhìn rõ ràng đôi mắt cũng đã nhắm lại, nhưng ngoài miệng lại vẫn còn lầu bầu thanh âm không rõ lời, đợi một lúc, mới thấy nàng triệt để an tĩnh lại.
Nến đỏ đã cháy hơn nửa, trong phòng im ắng, phảng phất như những ồn ào náo nhiệt vào ban ngày đều là mộng ảo.
Nhưng trong đầu Chu Thư lại vẫn còn quanh quẩn thanh âm vui mừng vào ban ngày như trước, pháo trúc, tiếng kèn bầu, trống chiêng, cùng với hàng ngàn tiếng chúc mừng của mọi người.
Nàng theo bản năng sờ sờ búi tóc, mới nhớ lại nàng đã xõa tóc ra, những sợi dây đỏ tượng trưng cho việc nàng chưa thành gia cũng đã cởi xuống.
Nàng nhìn màn trướng buông xuống, cảm thấy sự yên tĩnh của buổi đêm dường như lại có chút bất đồng với dĩ vàng, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, hơi thở không thuộc về nàng, hơn nữa sau này nàng sẽ phải làm quen với hơi thở này.
Bối rối chợt ập đến, Chu Thư cũng không lại miên man suy nghĩ.
Chờ khi nàng mở mắt ra, nến đỏ trong phòng hầu như đã cháy hết không còn gì, chung quanh đều lâm vào một mảnh ám trầm, đêm càng tĩnh càng sâu.
Mà mảnh tối này cũng không phải hoàn toàn không có ánh sáng, dường như ngoài cửa sổ lóe lên nhiều đóm sáng, như là đom đóm trong đêm tản ra ánh sáng mỏng manh quang mang, cũng chiếu vào trong phòng.
Những bụi cỏ trong thành Tín Châu không thể có đom đóm, Chu Thư chỉ từng thấy vào ban đêm ở nông thôn. Chỉ là thời điểm này những ánh sáng xanh vàng chung quanh không giống như nàng từng thấy, lục quang trước mắt đang chậm rãi di chuyển.
Nàng rời giường đến bên cửa sổ nhìn lại, phát hiện những đóm sáng lục sắc này là phát ra từ trong hoa cỏ, mỗi một đóm sáng này còn nhỏ hơn nhiều ánh sáng phát ra từ đom đóm, giống như cát nhuyễn.
Chúng bám vào trong cỏ hoa cây cối, hoặc là phiêu đãng trong không trung, đóm sáng lục sắc này làm cây cỏ thoạt nhìn như bùng phát sinh cơ bừng bừng, mỗi gốc cây ngọn cỏ như thế, phóng mắt khắp cả khu vườn, càng làm người ta thêm tấm tắc.
Lần đầu tiên Chu Thư nhìn thấy cảnh tượng này, trong phút chốc cũng mê man. Đột nhiên, nàng nhớ đến hẳn là nên kéo Kỳ Hữu Vọng đến xem, tất nhiên là bởi vì người này càng cảm thấy hứng thú với kỳ cảnh này còn hơn cả nàng.
Chờ đến khi nàng trở về tìm Kỳ Hữu Vọng, lại nghe thấy một ít thanh âm ồn ào từ xa truyền đến, in sâu trong tâm trí, sau đó nàng đột nhiên thanh tỉnh lại.
--Nến đỏ sớm đã cháy hết, có ánh đèn le lói ngoài cửa sổ, bên ngoài còn có tiếng bước chân hỗn độn, cùng với đó là thanh âm tận lực ép xuống thật khẽ.
Kỳ Hữu Vọng bên cạnh còn đang buồn ngủ, giọng nói lười biếng: "Tiểu thư, hẳn là nàng cũng chưa tỉnh ngủ, nếu không chúng ta lại ngủ tiếp một lát nha."
Bên ngoài là tiếng đập cửa của Chu Châu: "Tiểu thư, tứ công tử, nên dậy rồi, giờ lành bái đường đã đến rồi."
Chu Thư rùng mình lên một cái, từ trên giường ngồi dậy, lại vỗ nhẹ cánh tay Kỳ Hữu Vọng, nói: "Tứ lang, dậy thôi."
"Tiểu thư đang gọi ai vậy?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Chu Thư dừng một chút, buồn cười nói: "Ta đang gọi phu quân đó!"
Kỳ Hữu Vọng lăn người ngồi dậy, cười nói: "Phu quân ta dậy rồi."
Đến tiện nghi này Kỳ Hữu Vọng cũng muốn chiếm, Chu Thư không nói gì xuống giường mở cửa cho Chu Châu, khi đi qua cửa sổ, nàng ngẩn ra, bởi vì nàng phát hiện cửa sổ trong phòng Kỳ Hữu Vọng chẳng phải là cửa sổ xuyên thấu, mà là cửa hất có hoa văn trang trí rất xinh đẹp*.
(Ngày xưa các cửa chính, cửa sổ thường dùng giấy dày bao quanh. Chỉ các hộ giàu có có gia đinh tuần gác mới dùng giấy mỏng. Cửa sổ phòng KHV là kiểu có cửa, ko phải dạng cửa cố định ko cửa)
Ngoài cửa sổ quả thật có ánh sáng lơ lửng, nhưng đều là đèn lồng và đèn dầu phát ra, ngập tràn trong đình viện, cũng không có đóm sáng lục sắc nào.
Ý thức được đây chỉ là một giấc mơ, trong lòng Chu Thư có chút tiếc nuối, cảnh trí như vậy chỉ có trong đêm tối mới có thể khai triển được hết vẻ mỹ lệ của nó, còn hơn cả tiên cảnh.
Nàng cũng không nghĩ thêm nữa, cùng Kỳ Hữu Vọng rửa mặt xong, lại đến gặp trưởng bối Kỳ gia và huynh đệ tỷ muội của Kỳ Hữu Vọng.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm sáng, bất giác Chu Thư cũng mệt mỏi, nàng nhớ nàng ngủ cũng khá muộn, lại nằm mơ, sao tinh thần hôm nay có thể tốt hơn hôm qua được?
Ngoại trừ lúc ngủ nướng nói mệt mỏi ra, thì Kỳ Hữu Vọng lúc này nửa điểm mệt mỏi cũng không thấy đâu.
"Nương tử, ngày mai sau khi chúng ta lại mặt thì trực tiếp ở lại nhà mới luôn nha, nương tử có gì muốn mang đến đó không?"
Kỳ Hữu Vọng sửa miệng cực kỳ nhanh, hơn nữa khi gọi Chu Thư là nương tử cũng không thấy chần chừ chút nào.
"Ta không có gì muốn mang đến cả." Chu Thư nói.
Nghĩ một lúc, nàng lại hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Đêm qua tứ lang ngủ có ngon không, có nằm mơ không?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Nằm mơ? Đã lâu rồi ta chưa từng nằm mơ, nhưng mỗi đêm đều ngủ rất ngon."
Chu Thư nghĩ chắc có lẽ đây là cái ưu việt của kẻ ngốc, cứ nghĩ rằng trước đây nàng vì gia nghiệp, có biết bao nhiêu đêm không yên giấc, đến nằm mơ cũng mơ thấy thấy bản thân thất bại, làm cho tỉnh giấc nửa đêm.
Thế nhưng sau khi quen biết với Kỳ Hữu Vọng, có lẽ là được cảm nhiễm, cũng đã rất lâu nàng không gặp lại cảnh tỉnh lại lúc nửa đêm, tim đập nhanh bất an rồi.
Nghĩ như thế, tinh thần nàng chấn hưng: "Đã ăn xong cơm sáng, ta về phòng xử lý sự vụ trước đây."
Kỳ Hữu Vọng bĩu môi: "Nương tử, làm việc trong thời kỳ đang nghỉ cưới, có phải rất liều mạng rồi không."
"Rảnh rỗi không có việc làm, sao không tận dụng tốt thời gian này chứ?" Chu Thư nói.
"Nhưng hôm nay không giống."
Kỳ Hữu Vọng nghĩ, mặc dù hai người là thành thân giả, nhưng dù sao cũng là lần đầu thành thân, vẫn phải có ý nghĩa mà.
Chu Thư cảm thấy lời của Kỳ Hữu Vọng cũng có vài phần đạo lý, cũng không phải nàng muốn nhàn hạ, chỉ là cảm thấy bản thân và Kỳ Hữu Vọng là phu thê trên danh nghĩa, như vậy thì ngày sau trên phương diện gia đình cũng sẽ xử lý thỏa đáng.
Vừa rồi sau khi nàng và người Kỳ gia ở chung không lâu, hàn huyên nói chuyện cũng không nhiều, nghĩ đến có phải có chút bạc tình vô vị hay không?
Vì thế nàng hỏi: "Bình thường tứ lang ăn xong cơm sáng thì sẽ làm gì?"
"Ta ăn cơm sáng xong, heo của ta còn chưa ăn, cho nên ta sẽ đi cho heo ăn!"
"... Ta đang nói thời điểm nàng không cho heo ăn."
"Không cho heo ăn thì cũng tính sổ sách, lên kế hoạch tiếp theo để phát triển sinh cơ nhàn viên, hiệp đàm với đồ tể hoặc là người mua heo một chút." Kỳ Hữu Vọng kiêu ngạo hất cầm lên, nàng cũng là một nữ nhân có sự nghiệp rất bận rộn đó nha!
Chu Thư: "..."
Kỳ Hữu Vọng đắc ý xong, mới nói vẻ đứng đắn: "Đương nhiên, ta biết nương tử muốn hỏi cái gì, nếu là khi ở nhà, thì hoặc là đọc sách, luyện đàn, còn có đi dạo phố nữa. Nếu không làm những việc này, thì ta đến chỗ tổ mẫu chơi."
Chu Thư nghĩ đến những việc của Phương thị trước khi thành thân, bà mang đến cho nàng áp lực, nàng nghĩ nghĩ, rồi nói: "Vậy chúng ta đến chỗ tổ mẫu nào!"
"Được, chúng ta đến chỗ tổ mẫu trước, sau khi về lại đi luyện đàn, nếu mệt mỏi, thì ra phố đi dạo!"
Trước đây Kỳ Hữu Vọng không thích nhất chính là chủ động đánh đàn, nhưng từ nay về sau nàng đã có một người chân thành lắng nghe, nàng nhịn không được mà muốn bày ra phương diện tốt nhất của bản thân cho đối phương thấy.
Chu Thư cũng không phản đối với sắp xếp của nàng, hay nói dường như các nàng chưa từng thật sự đi dạo phố cùng nhau, trước kia là không danh không phận, bây giờ cùng nhau đi ra ngoài cũng không cần lo lắng sẽ có lời đồn đãi nhảm nhí nào rồi.
---
Sau khi Phương thị ăn xong cơm sáng sẽ niệm một đoạn kinh, sau đó hoặc là nghe quản sự báo cáo tình hình ruộng đất, biệt trang, rừng núi dưới danh nghĩa của bà, hoặc là ngủ một giấc trưa xong sẽ nghe Ngô thị, Quách thị hoặc là nữ quyến nhà khác đến trò chuyện.
Kỳ thực chẳng phải là bà thích hàn huyên nói chuyện, chỉ là Ngô thị, Quách thị hiếu thuận, lo lắng Kỳ Hữu Vọng không có bên cạnh bà sẽ cảm thấy vô vị, cho nên thường tìm vài lý do mời nữ quyến nhà khác đến, thế cho nên tuy bà không thường xuất môn, nhưng lại có thể biết được không ít tin tức nho nhỏ.
Khi Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng đến, tuy bà không hài lòng lắm với Chu Thư, nhưng trong lòng vẫn có chút cao hứng, để các nàng nhanh chóng tiến vào.
"Tổ mẫu!" Kỳ Hữu Vọng chạy đến chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng trước rồi, Phương thị nói: "Xuân Ca nhi, cũng đã thành thân rồi, sao còn có thể ầm ầm ĩ ĩ như trước kia vậy chứ?"
"Con có thành thân thì vẫn là tôn nhi ngoan của tổ mẫu người!" Kỳ Hữu Vọng cười hì hì ôm lấy tay Phương thị.
Tất nhiên Chu Thư không cách nào làm nũng giống Kỳ Hữu Vọng được, nàng hành lễ trước, khi Phương thị nhìn về phía nàng, nét tươi cười hơi thu liễm lại, để các nàng ngồi xuống.
"Sao lại chạy đến nơi này?" Phương thị hỏi hai người.
"Nương tử cho rằng trước kia thời gian cùng tổ mẫu quá ít, chưa kịp nói chuyện riêng với tổ mẫu, cho nên lúc này lập tức nghĩ đến gặp tổ mẫu." Kỳ Hữu Vọng nói.
Chu Thư hiểu Kỳ Hữu Vọng đây là muốn lấy hảo cảm từ Phương thị cho nàng, trong lòng nàng rất cảm kích.
Tuy ngoài miệng Phương thị nói các nàng rất bám người, nhưng cuối cùng cũng không đuổi các nàng đi. Các nàng hàn huyên chút chuyện nhà, Kỳ Thầm có việc gọi Kỳ Hữu Vọng đi, nên nàng ấy rời khỏi trước.
"Nương tử nàng ở đây cùng tổ mẫu một lát, chút nữa ta sẽ về ngay. Tổ mẫu, hai người trò chuyện đi!"
"Nhanh đi đi, không cần dặn dò nhiều như vậy, ta cũng sẽ không ăn thịt nàng ta." Phương thị nói.
Kỳ Hữu Vọng cười hì hì rời đi, Phương thị cho người lui xuống, lúc này ánh mắt mới lãnh liệt lên: "Lúc trước ngươi nói ngươi xem nàng như đệ đệ."
Trong lòng Chu Thư căng thẳng, nàng chỉ biết khi đến đây sẽ bị Phương thị hỏi trách, tuy rằng Phương thị đồng ý cho các nàng thành thân, nhưng trong lòng lão nhân gia nghĩ thế nào, ai có thể biết được?
"Lúc đó vãn bối, quả thực không có suy nghĩ không an phận."
"Bây giờ đã có?" Phương thị bắt được kẽ hở trong lời nói của nàng.
Chu Thư cũng không hoảng chút nào, dù sao kẽ hở này cũng là nàng cố ý mở cho Phương thị.
"Tứ lang thật sự rất khả ái, đối nhân chân thành trượng nghĩa, người khác nói nàng làm việc không phép tắc, nhưng vãn bối thấy, trong lòng nàng có chủ trương, có sự kiên định của mình, đây là điều mà rất nhiều người cũng không có được. Đây cũng là chỗ mị lực của nàng ấy, vãn bối bị nó hấp dẫn, cho nên vọng tưởng nghĩ rằng có lẽ có nàng bên cạnh, vãn bối có thể khoan khoái hơn một chút, mà nàng cũng có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản của mình."
Phương thị hừ lạnh: "Quả nhiên ngươi muốn lợi dụng Xuân Ca nhi!"
Tuy rằng giọng điệu lạnh như băng, nhưng dường như nội tâm cũng không phải đặc biệt phẫn nộ, dù sao ngoài bà ra, thì có rất ít người có mắt nhìn giống như Chu Thư thế này, sẽ thưởng thức Xuân Ca nhi còn thừa nhận ưu điểm hơn người của Xuân Ca nhi, bà hơi có chút cao hứng.
"Vãn bối là thật tâm với tứ lang, nếu nói là lợi dụng, thì không bằng nói là chúng vãn bối trợ giúp lẫn nhau, thành toàn cho nhau. Tổ mẫu biết tứ lang muốn gì mà, vãn bối có thể cho nàng, mà trùng hợp thứ vãn bối muốn, cũng chỉ có tứ lang có thể cho."
Phương thị hồi tưởng lại những lời Kỳ Hữu Vọng nói khi thuyết phục bà, những ngày Kỳ Hữu Vọng muốn sống sẽ dần biến mất khi nàng lớn lên, nếu muốn cho nàng ấy được sống như những ngày trước kia, quả thật Chu Thư là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa cho dù Kỳ Hữu Vọng chưa từng nghĩ đến, nói đến thì, người khiến cho Kỳ Hữu Vọng phải đi đến bước đường thành thân giả này là Ngô thị, mà cũng chính là bà.
Bà vì tư tâm của Ngô thị, cũng vì bản thân dung túng, mới có thể làm cho Kỳ Hữu Vọng lớn lên với thân phận nam nhi, mới gặp phải cục diện không biết nên lựa chọn thế nào cho chung thân đại sự.
Nàng không hài lòng vì tính toán của Chu Thư, cũng như là sự áy náy ẩn sâu trong nội tâm của bà.
"Ngươi có biết trên đời này thứ khó tuân thủ nhất chính là lời thề không. Ngươi nói ngươi chân thành với Xuân Ca nhi, nhưng khó bảo toàn sẽ có thứ khác xuất hiện có thể hấp dẫn lợi ích của ngươi, ngươi sẽ không rũ bỏ lời thề. Ngươi là thương nhân, thứ ngươi theo đuổi là lợi ích... Nếu có một ngày, phần lợi ích đó có thể buộc ngươi phải nói ra thân phận của Xuân Ca nhi, điều này đủ lớn để uy hiếp được Kỳ gia, ngươi còn có thể như bây giờ thề thốt sắt son như vậy sao?"
Chu Thư biết sau những lời này của Phương thị, thì bản thân có nói ra lời thề nào cũng không còn đủ tin với Phương thị. Nàng suy nghĩ cẩn thận, rồi nói: "Quả thật vãn bối sẽ cân nhắc lợi ích, chỉ là vãn bối nghĩ rằng không có gì có thể vượt qua được vị trí của tứ lang trong lòng vãn bối."
Phương thị liếc nhìn nàng, muốn nhìn xem nàng có lý do thoái thác nào.
Chu Thư cho rằng Phương thị là một người rất khôn khéo, tâm tư thâm trầm, thủ đoạn cao minh, dùng cái gọi là ôn nhu để đả động bà là điều không dễ dàng, cho nên dựa vào những lời nói tình cảm hư vô mờ mịch để nói, còn không bằng dùng sự thật băng lãnh nói cho Phương thị, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì gây nguy hiểm cho Kỳ Hữu Vọng.
"Thuở nhỏ vãn bối không có huynh đệ tỷ muội, lẻ loi một mình, mà mông gia phụ dạy, để vãn bối học cách quản lý gia nghiệp thế nào, hơn nữa để vãn bối thấy hi vọng khi kế thừa gia nghiệp, cũng để vãn bối sinh ra một ít dã tâm." Mặt Chu Thư không đổi sắc, "Nhưng vãn bối chỉ có hai lựa chọn là gả ra ngoài, hoặc là chọn một hôn phu ở rể để hôn phu thay vãn bối quản lý gia nghiệp Chu gia, mà hai lựa chọn này vãn bối đều không muốn."
Phương thị hơi kinh ngạc, nghe xong lời này của Chu Thư, bà mới cảm thấy đây mới thật sự là Chu Thư, là nữ tử mà Kỳ Hữu Vọng quen biết, hơn nữa nguyện ý vì người như vậy mà sẵn sàng hi sinh chuyện chung thân đại sự.
Phương thị nghĩ đến Võ hậu, nghĩ đến thế gian này có rất nhiều nữ tử không cam lòng khuất phục trước nam tử, nhưng cuối cùng kết cục của các nàng hoặc là bị xóa bỏ hết những công trạng, hoặc là những thành quả bản thân đã phải trả giá đều bị nam tử đánh cắp.
Nếu không có Kỳ Hữu Vọng, tất cả những thứ Chu Thư mơ ước đều sẽ bị một nam tử khác đoạt lấy.
Phương thị thấy vui mừng khi Chu Thư xuất thân từ hộ thương nhân, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy bi ai.
Nói đến đây, bà cũng không còn tâm tư tính toán chi li với Chu Thư, chỉ nói: "Ngươi là hậu sinh mà đã phong mang tất lộ*, gai góc thế này rồi. Và cả, ngươi mở miệng một tiếng là 'vãn bối', vậy thì xem lão thân ta và Xuân Ca nhi thành gì?"
(*Bộc lộ tài năng)
Rất nhanh Chu Thư đã phản ứng kịp, nói: "Là tôn tân phụ nhất thời chưa sửa lời được, mong tổ mẫu bao dung."
---
Thời điểm Kỳ Hữu Vọng trở lại, phát hiện không khí trong phòng ổn định, không như trong tưởng tượng của nàng là cảnh tổ mẫu làm khó dễ cho nương tử nàng - - Nàng cũng không mong cảnh tượng như vậy sẽ xuất hiện.
Lại ngồi ở viện Phương thị một lúc, Kỳ Hữu Vọng mới cùng Chu Thư đến hoa viên một chuyến.
"Tổ mẫu không khó xử nương tử chứ?" Kỳ Hữu Vọng nhỏ giọng hỏi.
Chu Thư buồn cười nói: "Không có, lão nhân gia còn cho ta một đôi vòng vàng đây!"
Nói xong, còn đưa vòng vàng trên cổ tay ra.
Kỳ Hữu Vọng nhẹ nhàng thở ra: "Kỳ thực tổ mẫu của chúng ta rất tốt, tính tình cũng tốt! Bà yêu thương ta nhất, nàng là nương tử của ta, chắc chắn bà cũng sẽ thương nàng."
Chu Thư nghĩ rằng, vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã bị lão nhân gia lột một lớp da rồi, cũng suýt nữa 'Thương' đến nàng rồi.
"Về sau chúng ta thường trở về thăm tổ mẫu, chắc chắn tổ mẫu sẽ rất cao hứng!"
Chu Thư nghe cũng bất giác có gì không ổn, sau đó mới phát hiện hình thức ở chung của các nàng, nội dung trò chuyện cũng tương tự như các đôi phu thê chân chính nhà người ta.
Kỳ Hữu Vọng 'Diễn' tốt như vậy, nàng cũng không thể biểu hiện quá kém mới đúng, vì thế nàng ôm lấy cánh tay Kỳ Hữu Vọng, mỉm cười: "Phu quân nói phải."
Bước chân Kỳ Hữu Vọng hơi khựng một chút, trước khi Chu Thư sinh nghi, thì nắm lấy tay Chu Thư, nói: "Chúng ta là phu thê, sau này có thể quang minh chính đại mà nắm tay, nương tử sẽ không lại nói ta là đăng đồ tử chứ?"
Động tác chiếm tiện nghi hư hư thực thực này của nàng, Chu Thư cũng không cự tuyệt, mà là cười thuận theo nàng.
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: Có một vị tổ mẫu khôn khéo như vậy, ta 'khộ' quá mà.
Vương Vương: ?