"Đón dâu"

Từ Tín Châu đến Dực Dương miễn cưỡng lắm cũng mất một ngày đường, huống hồ đội ngũ đón dâu còn phải chọn giờ lành để khởi hành và đón về, vì thế đội đón dâu xuất phát trước một ngày, mà Kỳ Hữu Vọng là huynh đệ với Kỳ tam lang, cũng phải cùng xuất phát.

Chuyện vui của Kỳ gia dù cho cưới người thế nào, cũng phải làm cho thật náo nhiệt, cho nên đội ngũ đón dâu cũng rất dài, Kỳ gia chuẩn bị đến bốn chiếc xe bao gồm xe hoa, đèn nến, giá gương, bàn ghế và các vật dụng khác, còn có đội kèn bầu thổi kèn trên suốt chặng đường, phi thường náo nhiệt.

*Kèn bầu (Kèn Soana)

Trước cửa Trần gia ở Dực Dương cũng rất náo nhiệt, láng giềng cũng biết Trần gia bám lên được Kỳ gia, tam công tử con chính thê còn nguyện ý cưới hỏi Trần Kiến Kiều đàng hoàng, mối nhân duyên môn không đăng hộ không đối này đối với dân chúng bình thường mà nói là phi thường làm người hâm mộ.

Đối diện với những người đến chúc mừng này, nội tâm Trần Trị Hùng thập phần thỏa mãn, ông ta nghĩ thầm, đám người này thường ngày đều khinh thường ông ta, bây giờ còn không phải đều muốn đến nịnh bợ sao?!

Nghĩ đến đây, ông ta cũng thấy may mắn lúc trước để cho Trần Kiến Kiều học các loại tài nghệ, bằng không làm sao có thể có cơ hội câu dẫn được Kỳ tam công tử chứ? Về phần Kỳ tam công tử có phải người mang điềm xấu hay không, ông ta cũng mặc kệ.

Bởi vì việc vui của muội muội nên Trần Tự Tại cũng đã quay về Trần gia trước, đồng môn khi xưa thấy hắn, liền hỏi: "Dung Thích huynh, nghe nói hiện giờ ngươi đang giúp việc ở Chu gia sao?"

Sắc mặt Trần Tự Tại không quá tốt, nhưng vẫn bày ra vẻ tươi cười: "Không có, cô trượng bên đó bận rộn, thấy ta có đọc sách, nên gọi đến hỗ trợ. Ông ấy là cô trượng của ta, tất nhiên ta sẽ đến trợ giúp thôi."

Lời này trước là nâng cao địa vị của hắn, làm người ta biết được là không phải hắn mặt dày đi qua mưu sự, mà là Chu gia mời hắn đến. Tiếp theo lại thể hiện bản thân hiếu thuận nhân nghĩa, mặc dù Chu viên ngoại không phải cha hắn, nhưng hắn cũng thập phần hiếu kính ông, mới có thể vì ông mà phân ưu.

Không nói đến đồng môn này nghĩ như thế nào, chỉ dựa vào việc bây giờ Trần gia đã kết thân được với Kỳ gia, bọn họ càng sẽ không nói ra lời khó nghe nào.

Song phương cứ thế tráo trở, giả dối mà đàm chuyện, cho đến khi có người đến gọi: "Đến rồi, đội đón dâu của Kỳ gia đến rồi!"

Lúc này trời đã ngã về tây, Trần Trị Hùng nhanh chóng cho người đốt pháo trúc, lại dẫn tân khách vào Trần gia ăn uống.

Sau khi đội đón dâu đến trước cửa Trần gia, thần thái dáng vẻ của Kỳ tam lang đầy phấn khởi, mà Kỳ Hữu Vọng lại cưỡi ngựa lâu đến mức chân muốn nhũn ra, xuống ngựa còn phải có người đỡ xuống.

Nàng thầm nghĩ may mắn là Chu gia không cách Kỳ gia quá xa, bằng không đến lúc đó dáng vẻ đón dâu thế này, giống như là đang ép buộc vậy!

Kỳ tam lang cũng không quan tâm hình tượng hiện tại của nàng thế nào, dù sao để huynh đệ cùng đi đón dâu cũng là tập tục, nhưng Kỳ gia cũng lo lắng đến tính tình Kỳ Hữu Vọng không ngồi yên được, nên không dám an bày sự vụ gì cho nàng, vì thế sau khi đến, nàng cũng như khách nhân mà ngồi vào bàn ăn uống.

Khách nhân chung quanh nhìn nàng, muốn nói chút gì đó nhưng lại sợ đắc tội tứ công tử Kỳ gia, bọn họ đều từng nghe nói tứ công tử Kỳ gia này không dễ đắc tội, bằng không chỉ có bản thân chịu thiệt.

Có người hỏi nàng: "Kỳ tứ công tử không cần qua hỗ trợ bên chỗ tam công tử sao?"

"Huynh ấy cưới thê ta đến hỗ trợ làm gì?" Kỳ Hữu Vọng liếc mắt nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc.

Mọi người: "..."

Rõ ràng ý bọn họ không phải là như vậy, sao lại bị Kỳ Hữu Vọng hiểu thành như thế, giống như bọn họ đã nói ra tin tức ghê gớm nào vậy?

Bây giờ Kỳ Hữu Vọng nghĩ thầm nên nhanh chóng lấp đầy bụng, sau đó đến khách điếm nghỉ ngơi, dù sao chân của nàng giống như sắp run lên rồi!

Bởi vì sắc trời đã tối, cho nên giờ lành để quay về được định ra vào giờ dần hôm sau, cũng là bốn giờ sáng.

Mà sau khi làm nghi thức đón dâu ở Trần gia thì có thể quay về khách điếm, - - Hiện thời khách điếm lớn nhất ở đây đã được Kỳ gia thuê lại, cho đội đón dâu ở.

Đương nhiên, trước mắt là thời điểm náo nhiệt nhất trong lễ đón dâu, nhưng người trần gia không nhiều lắm, hơn nữa người Kỳ gia ngoại trừ Kỳ tam lang ra thì ai cũng đều có chút mệt mỏi, cho nên rất nhiều hôn tục cũng chưa nháo lên.

Trên mặt Trần Trị Hùng có chút xấu hổ, muốn lấy thân phận nhạc phụ để nói gì đó với Kỳ tam lang, nhưng vị lễ quan được Kỳ gia chỉ thị đã đi lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Mọi người đã đi cả một ngày đường, đều mệt mỏi rồi, ta nghĩ mọi người đều mong phần tiền may mắn từ Trần gia! Mọi người nói có đúng không!"

Lời vừa nói ra, ánh mắt phần đông tân khách đều sáng ngời, ào ào đáp lại: "Đúng đó, đúng đó, Trần đại quan nhân, Kỳ gia đưa nhiều sính lễ như vậy, chút tiền may mắn đó ngươi cũng không muốn lấy ra đó chứ?"

Trước đó Trần Trị Hùng nhận được sính lễ của Kỳ gia, nhất thời mà lên mặt nói cho người khác, thu lấy sự hâm mộ, tất nhiên đồng thời cũng sẽ rước lấy sự ghen tị, hiện thời có cơ hội, mọi người còn không lột một lớp da của ông ta xuống sao?!

Vì thế dưới sự oanh tạc của mọi người, Trần Trị Hùng đưa ra chút tiền may mắn, nhưng người khác ngại ít, lại làm ồn lên, có người Kỳ gia ở đây, hắn không xị mặt được, nên lại lấy ra thêm trăm nghìn, có thế mới bình ổn được đám đông.

Kỳ gia đưa rất nhiều sính lễ, nhưng Chu gia cho rằng không thể làm người ta cho rằng Trần gia đang bán nữ nhi, hơn nữa vì để cho sau này Trần Kiến Kiều sống ở Kỳ gia được tốt hơn một chút, nên đồ cưới của Trần Kiến Kiều cũng được một nửa số sính lễ của Kỳ gia, để Trần Kiến Kiều mang đến Kỳ gia.

Trần Tự Tại ở bên cạnh cũng đồng ý, Trần Trị Hùng bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng. Đây giống như đang đào một nửa số thịt trên người ông ta vậy, hiện thời bị mọi người nháo, mất nhiều tiền may mắn như vậy, tim ông ta càng giống như đang nhỏ máu vậy.

Có người phát hiện Kỳ Hữu Vọng xông vào góp vui, lại đoạt mấy chục văn tiền, nhất thời kinh ngạc: "Kỳ tứ công tử, đây..."

Kỳ Hữu Vọng vui vẻ rạo rực cho tiền vào túi, nói: "Đây cái gì? Tiền may mắn này là ai cũng có phần, chỉ còn ba tháng nữa là ta thành thân rồi, dính chút không khí vui mừng không được sao?"

Mọi người lau mồ hôi: "Có thể, có thể."

Kỳ tứ công tử ngươi đã nói vậy, thì sao mà không thể chứ?

.....

Cuối cùng nghi thức đón dâu của Kỳ tam lang cũng kết thúc thuận lợi, sau khi Trần Kiến Kiều lên xe ngựa, thì cùng vào trọ trong khách điếm với đội ngũ đón dâu.

Kỳ Hữu Vọng nằm trong phòng mình hét lên: "Ngày mai ta cũng muốn ngồi xe ngựa!"

"Việc này không quá thích hợp đâu." Tôi tớ bên cạnh nàng nói.

Bởi vì thời điểm đón dâu, Kỳ Hữu Vọng không tiện mang theo Lâm Cầm đi cùng, cho nên người đi theo nàng là huynh trưởng của Lâm Cầm, Lâm Kính.

Lâm Kính làm việc ở kỳ gia sớm hơn Lâm Cầm, hơn nữa ngoài Chu lão mẫu thì hắn là tôi tớ hiểu bản tính Kỳ Hữu Vọng nhất, chỉ là tuy hắn làm ở trong viện của Kỳ Hữu Vọng, nhưng lại chưa bao giờ được phép hầu hạ thân cận bên Kỳ Hữu Vọng, cho nên vẫn luôn phải thông qua Chu lão mẫu để trao đổi với Kỳ Hữu Vọng, đương nhiên, sau này muội muội Lâm Cầm của hắn thì thân cận hơn.

Hắn không được phép đến gần cũng không phải vì hắn không đáng tin cậy, mà hoàn toàn là vì Phương thị muốn giấu diếm thân phận của Kỳ Hữu Vọng nên mới làm như vậy. Lâm Kính cũng chưa từng bất mãn, dù sao ngoại trừ Chu lão mẫu thì hắn cũng được xem như là người chưởng sự thứ hai trong viện của Kỳ Hữu Vọng rồi.

Lâm Kính biết Kỳ Hữu Vọng chết sống gì cũng không chịu cưỡi ngựa, nên đưa ra chủ ý: "Không bằng ngày mai ngồi xe ngựa trước, đến khi đến cửa thành, lại lên cưỡi ngựa, tứ công tử thấy thế nào?"

"Chủ ý này hay!"

"Vậy tiểu nhân lập tức chuẩn bị xe ngựa cho tứ công tử." Lâm Kính thập phần chuyên tâm đi thu xếp việc này, đồng thời còn cho người chuẩn bị nước ấm, dù sao tứ công tử Kỳ gia này cũng là người yêu sạch sẽ nhất.

Kỳ Hữu Vọng cực kỳ mệt mỏi, nhưng trước khi mơ mơ màng màng muốn ngủ, nàng chợt nghe được động tĩnh từ căn phòng cách vách, vì thế bỗng chốc nàng lại thanh tỉnh, nghĩ rằng chẳng lẽ Kỳ tam lang kiềm nén không được, muốn động phòng trước?

Nàng muốn nghe lén, lại cảm thấy hành vi này không được quang minh lỗi lạc.

Xoắn xuýt một lúc, lại không do dự nữa, vì nàng có thể nghe rõ được tiếng Trần Kiến Kiều mắng tam ca nàng: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi, tránh ra!"

Da mặt tam ca nàng khá dày: "Nàng và ta sắp thành thân, dù nàng không muốn nhìn thấy ta, sợ là cũng phải thấy cả ngày."

Trần Kiến Kiều trở nên mất kiên nhẫn: "Ngươi thế này, không thấy ghê tởm chết ta sao?"

Kỳ Hữu Vọng nghĩ rằng, lời này nói ra, lòng tự tôn của tam ca nàng có bị nhục hay không?

Nhưng mà không có, chỉ nghe thấy tam ca nàng tiếp tục mặt dày nói: "Trước mắt nàng đừng nóng giận, ta chỉ đến xem nàng có chỗ nào không thoải mái không, có đói bụng không, còn có ngày phải phải ngồi xe ngựa lên đường, trên đường có thể sẽ xóc nảy, nàng nghỉ ngơi sớm đi. Đúng rồi, tứ lang ở phòng bên cạnh, nếu nàng nhàm chán, có thể trò chuyện với hắn."

Kỳ Hữu Vọng nghĩ, lời này sao nghe như là 'Đệ đệ ta ở ngay bên cạnh, nếu nàng trèo tường có thế tìm hắn' vậy?

Mà không biết có phải sự quan tâm của hắn nổi lên tác dụng không, khi Trần Kiến Kiều biết được Kỳ Hữu Vọng ở ngay cách vách, nàng đã yên tĩnh lại.

Nhưng chẳng được bao lâu, nàng lại càng thêm tức giận: "Cút, ta gọi hắn đến nói chuyện, sau này truyền ra ngoài ta còn làm người được sao, ngươi đây là muốn giết ta phải không?"

Kỳ tam lang cũng cảm thấy bản thân như đứt gân não, vừa rồi chỉ muốn ổn định cảm xúc của Trần Kiến Kiều, mới nói như thế, nhưng sau khi nói ra hắn đã hối hận, dù sao hắn còn chưa từng thấy ai sẽ giống hắn vậy, cấp bách muốn đội nón xanh cho mình.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Ngày đại hỉ thế này làm cảm xúc của hắn cũng có chút hưng phấn, mà giờ khắc này cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh táo lại rồi.

Hắn biết dưa hái xanh thì không ngọt, vì thế cũng không cường lưu, mà nói: "Ta ở phía đối diện, có chuyện gì nàng chỉ cần gọi một tiếng là được."

Nói xong, hắn lui ra ngoài, lại căn dặn người chung quanh chiếu cố tốt cho Trần Kiến Kiều.

Những người này đều là tỳ nữ Kỳ gia mang đến, chính là để hầu hạ Trần Kiến Kiều, dù sao Trần gia sao có thể thuê được tỳ nữ tốt, vì để có thể chăm sóc cho Trần Kiến Kiều, nên hắn mang người đến.

Sau khi hắn rời khỏi phòng cũng không đi ngay, mà muốn đi uống chút rượu, kết quả khi đi qua phòng Kỳ Hữu Vọng, hắn nghe được tiếng cười rất khoa trương truyền ra.

Một thoáng chốc, Kỳ Hữu Vọng xuất hiện ở cửa, hỏi hắn: "Tam ca, đầu huynh bị lừa đá hả?"

Kỳ tam lang nổi gân xanh : "Đừng nghĩ rằng là ngày đại hỉ của ta thì ta không dám đối phó với ngươi!"

"Đầu huynh không bị lừa đá, vậy thì vừa rồi huynh mới nói cái gì? Huynh nói Trần cô nương thì cũng thôi, làm gì còn kéo ta vào theo, ta muốn cưới thê tử của huynh, vạn nhất để tiểu thư nghe được rồi mất hứng thì làm sao?"

Kỳ tam lang: "..."

Nàng làm thái độ 'Mắng bằng hữu ta thì được, nhưng không được mắng ta!' là cái ý quỷ gì đây?

Kỳ tam lang tức giận nói: "Ai quản ngươi, ý ta là, có lẽ lời nói của ngươi có thể làm nàng ấy an tâm một chút, hơn nữa ta cũng không cho nàng ấy đến tìm ngươi, tường này cũng không cách âm chút nào, ta nói chuyện bên kia cũng không để ý, tự dưng ngươi lại ồn ào cái gì?!"

Kỳ Hữu Vọng đưa ngón tay lên: "Tam ca, huynh không thấy điểm mấu chốt!"

Kỳ tam lang tỏ vẻ nghe không hiểu.

Kỳ Hữu Vọng lại nói: "không phải, tam ca, ta cảm thấy huynh đang nhầm hướng rồi! Ta thấy có vẻ huynh đã chọc Trần cô nương tức giận, nhưng huynh còn chưa rõ nguyên nhân nàng ấy tức giận, nên lo lắng trấn an nàng ấy, đây không phải là khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử sao? Huynh không thấy nàng ấy giống như pháo sáng, vừa đốt thì nổ ngay hả?"

Kỳ tam lang nghĩ đương nhiên hắn biết vì sao Trần Kiến Kiều nổi giận, thậm chí không muốn nhìn thấy hắn, còn không phải là vì rõ ràng hắn biết nàng ấy thích Kỳ Hữu Vọng, lại cố tình muốn thành thân với nàng ấy sao? Đổi lại là hắn hắn cũng thấy chán ghét.

Hắn biết điều đó, nhưng vẫn làm vậy, cũng mặt dày muốn ổn định cảm xúc của Trần Kiến Kiều trước, sau đó lại chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.

Kỳ Hữu Vọng đoán: "Ta đoán, có lẽ trước đây hẳn là tam ca chưa từng đề cập đến việc cầu thân với Trần cô nương, thế cho nên khi Kỳ gia đến cửa cầu thân, nàng ấy không hề chuẩn bị tâm lý, cho nên lại bị động trong việc chung thân. Tạo thành việc tuy nàng ấy nghe theo lệnh cha nương lời mai mối mà gả cho huynh, nhưng lại vẫn giận huynh như trước."

Kỳ tam lang nói vẻ rầu rĩ: "Ta biết."

"Bất quá Trần cô nương đã đáp ứng mối hôn sự này, khi đó Trần gia cũng rất phối hợp, vậy chứng tỏ việc thành thân của hai người cũng sẽ không thể sinh ra biến cố gì. Thay vì nghĩ ra mấy cách thức kỳ quái để trấn an cảm xúc nàng ấy, thì chẳng thà tam ca nên học cách tôn trọng nàng ấy. Dù có là nam hay nữ nhân, đều thích được người tôn trọng."

"Sao ta lại không tôn trọng nàng ấy?" Kỳ tam lang hỏi lại.

Kỳ Hữu Vọng nhún nhún vai: "Chính huynh nghĩ lại xem, ngôn hành cử chỉ vừa rồi của huynh, có chỗ nào giống như tôn trọng nàng ấy không?"

Kỳ tam lang lại câm nín.

Kỳ Hữu Vọng cũng không quản hắn có suy nghĩ lại không, nàng tắm rửa xong thì đi ngủ sớm, sáng sớm hôm sau, còn ngáp ngắn ngáp dài leo lên xe ngựa mà Lâm Kính đã cho người dọn đồ cưới của Trần Kiến Kiều ra phía sau.

Đội đón dâu vui vẻ hướng về Kỳ gia ở Tín Châu thành, người Chu gia xuất hiện ở địa điểm đã được luyện tập trước.

Trong phong tục hôn lễ, bên nhà tân nương cũng phải có thân nhân cùng đến nhà tân lang nhận hôn bái, Chu gia có quan hệ thông gia với Trần gia, cũng xem như là thân nhân nhà tân nương. Chỉ là thân thể Chu viên ngoại không tốt, không thể lặn lội đường xa, nên không đến Dực Dương.

Vì thế mọi người thương nghị một phen, quyết định để Chu gia làm thân nhân cho Trần Kiến Kiều, tiếp đưa Trần Kiến Kiều đến Kỳ gia. Cho nên sau khi Trần Kiến Kiều xuất môn khỏi Trần gia, đến Tín Châu, thì Chu gia sẽ tiến nhập vào đội ngũ, như thế cũng không tính là phá hư quy củ.

Kỳ Hữu Vọng đã xuống khỏi xe ngựa, thay tuấn mã, cho nên thời điểm nhìn thấy Chu Thư, đặc biệt đỏm dáng mà giục ngựa đến trước xe ngựa của Chu Thư, hỏi : « Tiểu thư, nàng thấy ta cưỡi ngựa có soái không ? »

Chu Thư chưa từng nghe người nào dùng từ soái để hình dung bản thân, nhưng nghiền ngẫm một lúc, đại khái có thể lý giải được ý tứ này, vì thể rất nể tình mà gật đầu : « Tư thế oai hùng hiên ngang, anh tuấn tiêu sái. »

Nhưng thấy cái mông nàng ấy nhích đến nhích lui, lại nhịn không được mà cười hỏi : « Chỉ là tứ lang cưỡi ngựa lâu vậy rồi, chân không mỏi sao ? »

Kỳ Hữu Vọng đâu chỉ mỏi chân, nàng cảm thấy mông của mình giống như đều bị ngựa xóc nảy đến bầm hết mông, hai bên đùi bị yên ngựa mài đến như sắp rớt da, đau đớn nóng rát.

Chu Thư lại nói : « Dầu thuốc lần trước chỗ ta vẫn còn, nếu tứ lang cần... »

Mặt Kỳ Hữu Vọng đỏ lên, vội nói : « Ta, ta mới không cần đâu ! »

Giữa ban ngày ban mặt lại đùa giỡn nàng, tiểu thư càng ngày càng không biết e ngại rồi !

« Xí ! »

Chu Thư : « ... »

Nàng cảm thấy dường như Kỳ Hữu Vọng đã hiểu sai rồi, chẳng lẽ người này cho rằng nàng sẽ giống như lần trước lấy ngón tay thoa thuốc lên ngón tay cho nàng ấy như ở... Vị trí này sao ? !

Nhớ đến đây, không hiểu sao nàng lại cảm thấy trên mặt cũng nóng lên.

------

Tác giả có lời muốn nói :

Cảm giác đoạn cưỡi ngựa này có chút nguy hiểm, không biết có bị khóa hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play