Chương 25: Trêu đùa
Bên trong Chu gia, Trần thị liên tục rướn người nhìn ra phía tiền đường, cũng đều không thể nhìn thấy gì, nhưng bà vẫn muốn xuyên qua cánh cửa kia mà nhìn một chút.
"Bọn họ đang nói chuyện gì thế, sao lại lâu như vậy?" Trần thị hỏi tỳ nữ bên cạnh.
Tỳ nữ nói: "Để nô tỳ đi hỏi thăm một chút."
Trần thị nói: "Cũng được, nên nhắc nhở Yến Nương một chút chớ đứng cùng ngoại nam quá lâu."
Vừa mới dứt lời, bà đã thấy Chu viên ngoại đi đến, bà nhìn chung quanh không thấy có người đi theo sau ông, cảm thấy quýnh quáng, tiến lên hỏi: "Đã tiễn bước Kỳ tứ thiếu này rồi sao? Yến Nương đâu?"
Chu viên ngoại nói: "Kỳ tứ thiếu chỉ vừa mới đến một lúc mà đã vội vàng tiễn bước hắn làm gì? Thư Thư đang tiếp đón hắn ở bên ngoài!"
Trần thị nói: "Vậy sao ông lại đi vào nhanh vậy làm gì? Chẳng lẽ bên ngoài không chỉ có bọn họ?"
Chu viên ngoại tuyệt không lo lắng thanh danh của nữ nhi nhà mình sẽ bị ảnh hưởng, ngược lại còn khuyên giải an ủi thê tử: "Kỳ tứ thiếu chưa từng đặt chân vào hậu viện, bọn chúng cũng chưa từng ngồi riêng trong phòng, còn nữa, Thư Thư giúp ta quản lý gia nghiệp nên không thể thiếu việc tiếp xúc với ngoại nam. Chúng ta nên tin tưởng nữ nhi của mình có thể xử lý tốt, chớ nên lo lắng nhiều như vậy."
Trần thị phẫn nộ mà nói: "Thanh danh sau này của nữ nhi có ảnh hưởng gì đều là ông dung túng! Nếu Yến Nương không tìm được một nhân hộ trong sạch cũng là do sai lầm của ông!"
Chu viên ngoại cười hì hì nói: "Ta tìm một người đến ở rể cho con là được, ngay dưới mắt chúng ta, thư thư sẽ không bị uất ức."
Trần thị lại hỏi: "Ngay dưới mắt chúng ta, đúng thật nữ nhi sẽ không chịu uất ức, nhưng vạn nhất chúng ta - -"
Bà cắn chặt răng, vô cùng lo lắng.
Chu viên ngoại cũng biết thân thể mình không tốt, nhưng ông cũng không nói an bày của mình ra miệng, mà là cười nói: "Thực nên giống như Kỳ tứ thiếu nói, nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn. Hãy nhìn vừa rồi ta hàn huyên một lúc với hắn bên ngoài xem, sau khi trở về thì tinh thần rất tốt, cảm giác thân thể cũng không mệt mỏi đến vậy nữa."
Trần thị nghe vậy, lực chú ý chuyển đến trên người ông, hỏi: "Chỉ ra ngoài đi dạo, không uống thuốc thì sao khỏe lại được? Có lẽ là do thuốc có tác dụng thôi."
Chu viên ngoại phất phất tay, không muốn nói nhiều với bà về phương diện này, mà chỉ nói: "Kỳ tứ thiếu có mang bánh ú đến, nghe nói nhân thịt bánh ở bên trong đều là làm từ heo Kỳ tứ thiếu nuôi, ta cho người hâm nóng một chút, để chúng ta nếm thử xem."
Trong miệng Trần thị ghét bỏ: "Bánh ú thịt nào ngon bằng bánh ú không nhân."
Nhưng chờ đến lúc bánh ú được hâm nóng xong mang ra, bà ăn một miếng, liền nhịn không được mà ăn sạch không còn một mảnh, nếu không phải sau khi đã ăn quá no, sợ là bà đã ăn hết phần thịt còn lại của cái bánh rồi.
Bên trong bánh ú ngoại trừ có thịt, còn có đậu đỏ và một chút gia vị, đậu đỏ được ngâm mềm, trộn cùng gạo nếp nấu chín đến mức như tan ngay trong miệng, mà thịt heo mỡ nạc đồng đều, chất thịt tươi mới, hương vị thơm ngon, sau khi ăn vào, cả khoang miệng đều là mùi thịt.
"Đây là thịt heo sao?" Trần thị và Chu viên ngoại đều có chút nghi hoặc, nhưng cẩn thận nhai nếm lập tức có thể phát hiện, cái này đúng thật là thịt heo.
Chỉ là hương vị của thịt heo này cũng ngon quá rồi, thậm chí bọn họ còn nghĩ, những thịt heo trên phố đều mỹ vị giống như vậy, để bọn họ không ăn thịt dê, đổi thành thịt heo, bọn họ cũng nguyện ý.
Đã ăn đồ của người ta rồi, tất nhiên trong lòng trần thị cảm thấy ngại ngùng khi nói lời không tốt với Kỳ Hữu Vọng.
Mà người không biết việc cha mẹ đang núp sau hậu viện ăn bánh ú nhân thịt, là Chu Thư đây, nàng đang dẫn Kỳ Hữu Vọng đi qua hoa viên, đến thủy đình bên hồ.
Thủy đình này tương tự với cầm thất ở biệt trang Kỳ gia, ba mặt thoáng mát, chẳng là mặt sau còn có một bức tường, trên tường có một khung cửa sổ đang mở có thế nhìn rõ tình hình ngõ nhỏ bên ngoài đại trạch.
Bất đồng với biệt trang Kỳ gia có được một vùng sơn lâm rộng lớn, đại trạch Chu gia cũng không tính là lớn, cho nên hoa viên này cũng chỉ có một cái hồ rộng khoảng một hai thước, xung quanh có đặt một vài núi đá. Đường đi được trải đá cuội, hai bên đường có chút hoa cỏ, một số bồn hoa được trên trên giá.
Kỳ Hữu Vọng ngồi trong thủy đình, liếc mắt nhìn một cái có thể thu hết cảnh vật trong hoa viên vào trong mắt. Kỳ Hữu Vọng không có cảm giác gì quá lớn với hoa viên này, nhưng nàng lại bị thu hút bởi các bình hoa được đặt trên bàn trà trong thủy đình.
Có một bình sứ nhỏ ở giữa bàn trà hình chữ nhật, hai đóa hoa đào cũng một nhành trúc, cành khô vươn ra khỏi miệng bình, cành lá chung qua được cắt tỉa làm nổi bật lên, giống như vừa trải qua bốn mùa, trông đơn giản lại trang trọng nho nhã.
Kỳ Hữu Vọng liếc một cái đã nhìn ra được đây là cắm hoa: "Đây là do tiểu thư cắm sao?"
"Khi nhàn rỗi không việc gì làm sẽ đùa nghịch một chút, để Kỳ tứ thiếu chê cười rồi." Chu Thư để bình sứ qua một bên, lại lấy trà cụ ra chuẩn bị điểm trà.
Kỳ Hữu Vọng ngồi xếp bằng, để Lâm Cầm lấy đàn đến đặt lên đùi, tựa như nàng đáp ứng Chu Thư, vì nàng ấy mà khảy lên một khúc đàn.
Hoàn toàn bất đồng với làn điệu khoan khoái khi gảy đàn trước đó, lần này Kỳ Hữu Vọng chọn một khúc phổ ấm ấp bình yên, thư thái an khang.
Dây đàn kích thích, động tác của Chu Thư hơi ngừnng lại một chút, ngước mắt nhìn chăm chú vào Kỳ Hữu Vọng, phát hiện người này một bộ dáng vẻ không màng thế sự, cho dù là ngồi xếp bằng, nhưng ngón tay vẫn thành thạo như cũ, âm điệu được tấu lên đạm bạc yên tĩnh. Lúc này nàng mới hồi thần, đồng thời xua bỏ tạp niệm trong lòng, chuyên chú điểm trà.
Có thể không có người quấy rầy, cũng có thể cầm khúc chạm đến tâm trí người nghe, khi điểm trà tâm Chu Thư cũng không còn tạp niệm, đến khi nàng điểm xong hai tách trà, nàng vẫn không vội vàng rót trà ra, mà nhìn qua Kỳ Hữu Vọng trước.
Trước kia có lẽ là ý thức đề phòng nam nữ quấy phá, nàng vẫn luôn không hoàn toàn cẩn thận ngắm nhìn kỹ dáng vẻ của Kỳ Hữu Vọng, bây giờ khi cẩn thận nhìn lại, phát hiện đôi mắt của Kỳ Hữu Vọng là mắt phượng, nhãn thần linh động như hoa đào, đôi mắt giống như lá liễu.
Khuôn mặt Kỳ Hữu Vọng thon nhỏ, đường nét nhu hòa, không có cảm giác góc cạnh rõ ràng phổ biến như của nam tử, cho nên đôi mắt hình lá liễu cũng không làm mắt nàng trông nhỏ hơn, ngược lại lại rất linh động, nếu dùng thêm son phấn trang điểm lên, cho dù là thân nam nhi cũng sẽ bị cho là thân nữ nhi.
Khúc đàn kết thúc, Chu Thư thu hồi thần sắc, rót một tách trà cho Kỳ Hữu Vọng. Người này nâng tách trà lên, ực một cái cạn đáy, cũng cảm thấy còn chưa đã ghiền.
Nàng hỏi Chu Thư: "Tiểu thư có thể cảm nhận được cầm nghệ của ta tiến bộ rồi không?"
Chu Thư không hiểu ý nàng ấy, nhưng nàng không thể nói rõ, chỉ có thể nói: "Tiến bộ không nhỏ."
Kỳ Hữu Vọng thở dài một tiếng: "Nương ta sẽ nhanh chóng quay về, nếu để bà ấy biết ta làm hoang phế cầm nghệ..."
Chu Thư cảm thấy ngạc nhiên, Kỳ Hữu Vọng cũng sẽ có phiền não?
Nàng hỏi: "Lệnh đường rất nghiêm khắc sao?"
"Cũng không phải bà nghiêm khắc, mà là - -" Kỳ Hữu Vọng rối rắm, "Vốn mỗi ngày ta đều có thể trốn ở biệt trang nuôi heo, nhưng bà ấy cũng có thể sẽ làm ta phải trở về nhà để kiểm tra xem cầm khóa của ta có mai một hay không."
Chu Thư hiểu rõ, chỉ là nàng ấy lo lắng bản thân sẽ phải chịu quản thúc, không thể tùy ý giống như hiện tại. Tuy rằng lão phu nhân Kỳ gia nuông chiều sủng ái nàng, nhưng dù sao nàng cũng có cha nương thân sinh, nếu như bọn họ thật sự muốn bắt nàng ấy, sợ là lão phu nhân cũng không thể can thiệp vào quá nhiều.
Nghĩ như vậy, bỗng trong đầu nàng lóe lên, không biết sao, trong lòng như nở hoa, tâm động nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào.
Sững sờ nhìn trong chốc lát, trong ánh mắt như mang theo một tia sóng điện, ánh mắt hai người cũng giao đến một nơi.
"Bang bang - -" Tim Kỳ Hữu Vọng đập rộn lên, rồi lại cảm thấy cổ họng càng thêm khát.
Chu Thư không biến sắc nhìn nàng, lại lặng lẽ không tiếng động mà rót tách trà nhỏ cho Kỳ Hữu Vọng. Người này uống xong tách trà, lại lần nữa ép xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói vẻ khô khan: "Tiểu thư chế trà càng uống càng ngon."
Chu Thư khó có khi nào thấy được dáng vẻ quẫn bách của nàng, bỗng nhiên nổi lên tâm trêu chọc nàng ấy, hỏi: "Là trà ngon, hay là ta chế ngon?"
Không ngờ Kỳ Hữu Vọng lại nghiêm túc suy tư một lát, nói: "Trà ngon, nhưng là vì tiểu thư chế, cho nên càng ngon hơn."
Chu Thư: "..."
Nàng cảm giác trên mặt nóng lên, cảm thấy bản thân đây là tự lấy đá đập chân mình.
Cũng may Trần Kiến Kiều lén lút đến tìm các nàng, sự xuất hiện của nàng ấy xua tan bầu không khí ái muội tràn ngập trong thủy đình.
"A tỷ, Kỳ lão tứ." Trần Kiến Kiều vén váy chạy đến, khi nàng ngồi xuống bên cạnh Chu Thư, bởi vì là chạy đến, nên hơi thở còn chút bất ổn.
"Chạy nhanh như vậy làm gì?" Chu Thư mượn cơ hội này điều chỉnh tâm trạng và hơi nóng trên mặt.
Trần Kiến Kiều tinh nghịch thè lưỡi, nói: "Kỳ lão tứ, bánh ú ngươi mang đến thật đúng là mỹ vị! Đến cô cô cũng khen không dứt miệng luôn!"
Kỳ Hữu Vọng thấy tự hào bội phần: "Đó là tất nhiên, tay nghề gói bánh ú của Chu lão mẫu là nhất tuyệt, mà heo của ta, hương vị lại càng tuyệt nhất!"
"Heo ngươi nuôi còn chưa kịp lớn, mà ngươi đã bắt hết bọn nó làm thịt rồi sao?"
"Sao có thể vậy chứ, hiện tại ta đã nuôi rất nhiều heo rồi. Ta nói ngươi nghe, từ sau khi ta tặng heo quay xong, nhị ca ta đã mua hai con heo của ta, ta lời được một khoản tiền!"
Tuy rằng không biết Kỳ Hữu Vọng đã kiếm được bao nhiêu, nhung Trần Kiến Kiều cũng vui cho nàng ấy.
Chu Thư nghe hai người nói chuyện phiếm, chậm rãi phát hiện mỗi khi Trần Kiến Kiều ở chung một chỗ với Kỳ Hữu Vọng, luôn tươi cười đầy mặt, hơn nữa hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ vờ đoan trang tao nhã khi ở trước mặt trưởng bối, lúc này nàng ấy càng giống như một con ngựa hoang đã đứt cương, biểu hiện ra dáng vẻ chân thật nhất của bản thân.
Chu Thư không chút nào nghi ngờ gì về sự tương phản này của Trần Kiến Kiều.
Nàng biết tính tình của cữu cữu - - So với Kỳ Hữu Vọng bị cho là 'Ăn chơi trác táng', vị cữu cữu này của nàng mới chân chính là kẻ ăn chơi trác táng.
Ngoại công của nàng vốn là quan viên bát phẩm ở địa phương, bằng nhiều năm tích lũy, giúp trần gia ở Dặc Dương cũng được xem như một hộ có chút danh tiếng. Chằng may ngoại công của nàng lại bệnh chết khi chỉ mới tráng niên, để lại một đôi trai gái chỉ mới hơn mười tuổi.
Cữu cữu của Chu Thư, Trần Trị Hùng, vì thời trẻ đã dưỡng thành thói tiêu tiền như nước, làm cho Trần gia xuống dốc, nhưng cũng không làm thay đổi thói xấu này của hắn, ngược lại còn sống phóng túng khắp nơi, tiêu sạch hết các của cải của Trần gia.
Nếu không phải có đồ cưới của thê tử hắn cưới về khi còn trẻ và việc Chu mẫu gả cho Chu viên ngoại đến giúp hắn, chỉ sợ là hắn đã chết nơi đầu đường xó chợ cũng không ai phát hiện.
Mà sau khi trải qua cảnh nhà sa sút hắn lại áp đặt hy vọng lên hai người con. Không nói đến mong đợi của hắn với Trần Tự Tại, khi Trần Kiến Kiều mười một mười hai tuổi dáng vẻ vừa phát triển, đã quyết định dùng nhiều tiền, mời người về dạy nàng một ít tài nghệ.
Hắn nghĩ nữ nhi có tài nghệ, tương lai mới dễ tìm được con cháu đại hộ hơn, nếu không tìm được, cũng có thể bán đi với giá tốt một chút.
Cho nên dưới sự bức bách vì tham mê lợi ích của hắn mà Trần Kiến Kiều không trở nên vặn vẹo cũng đã khó có được rồi, cho nên nếu nàng ấy gặp được một người có thể thoải mái dễ chịu với mình, thì nàng ấy cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Hiển nhiên, Kỳ Hữu Vọng chính là người có thể làm người khác thả lỏng khi ở chung.
Khi Kỳ Hữu Vọng và Trần Kiến Kiều trò chuyện cũng không quên Chu Thư, chỉ là Chu Thư bận rộn sự vụ, vừa rồi cùng Kỳ Hữu Vọng trốn ở chỗ này đánh đàn chế trà đã hao phí không ít thời gian nhàn nhã, lúc này bị Lý quản sự tìm được, muốn nàng đi xử lý chuyện trà xuân.
Chu Thư cũng đã có việc, Kỳ Hữu Vọng cũng không nán lại ở Chu gia, nàng cáo biệt với Chu Thư và Trần Kiến Kiều, rồi trở về Kỳ gia.
--
Vì Kỳ Thầm sắp trở về, nên trên dưới Kỳ gia đều bận rộn hẳn lên, hoặc là quét dọn chủ viện, hoặc là sửa sang lại sổ sách điền trang ở các nơi, ngay cả Kỳ nhị thiếu cũng bận đến chân không chạm đất.
Chỉ có Kỳ Hữu Vọng là vẫn thập phần nhàn nhã như trước, giống như việc người khác trong nhà đang bận rộn nhiều việc không có liên quan gì đến nàng.
Phương thị đã lâu không gặp nàng, vừa thấy nàng đã lập tức quan tâm, hỏi: "Nuôi heo lâu như vậy rồi, nuôi đến mê muội luôn sao, cũng không còn nhớ gì đến tổ mẫu luôn rồi?"
"Heo sao có thể so được với tổ mẫu, con nhớ tổ mẫu nhiều hơn bất cứ ai trên đời này."
Phương thị cao hứng, cũng không khuyên nàng từ bỏ việc nuôi heo nữa, nói: "Miệng này của con đó, chính là như mật, chính là biết dỗ người."
Kỳ Hữu Vọng nói ngọt, thừa dịp tâm tình Phương thị tốt, lại làm nũng nói: "Tổ mẫu, khi con ở biệt trang đều luôn nhớ nhung tổ mẫu, nhưng mà, khi con vừa nhớ đến việc cha sắp trở về, đã có cảm giác sợ về nhà, mong ngóng cha về, rồi lại không dám gặp ông ấy, cho nên mới tránh ở biệt trang lâu như vậy."
Nàng dùng thành ngữ linh tinh, Phương thị cũng không sửa lại cho nàng, mà là nói: "Con nhu thuận như vậy, cũng không chọc ra chuyện gì, sao lại không dám gặp hắn?"
Người khác thì lại nghĩ rằng: "Cũng chỉ có lão phu nhân thấy tứ công tử nhu thuận, chỉ việc hắn ở ngoài nuôi heo buôn heo như vậy thôi cũng đã là chuyện mất mặt rồi, chờ lão gia về còn không biết sẽ tức giận đến mức nào đâu!"
Kỳ Hữu Vọng thuận theo đó mà nói tiếp: "Đúng rồi ạ, con cũng không gây ra chuyện gì, chỉ nhu thuận ở lại biệt trang, nếu cha tự dưng trách cứ con, tổ mẫu cần phải giúp con đó!"
Phương thị bị nàng cuốn theo vào: "Được, tổ mẫu giúp con, thế nhưng con phải ở nhà hai ngày, ở bên cạnh tổ mẫu."
Chờ khi Kỳ Hữu Vọng đi rồi, tỳ nữ mới nhắc nhở Phương thị, Phương thị cười vui hớn hở mà nói: "Ngươi thực sự nghĩ ta già nên hồ đồ sao? Chỉ là dù cho Tâm Ca hay là Ngọc Nhiêu, trong hai người bọn chúng có ai là thật tâm suy nghĩ cho Xuân Ca nhi đâu? Đừng thấy hài tử này như không thèm để ý, không so đo chuyện gì, nhưng lại là người rất sâu sắc!"
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: *Chọc*, Thư Thư ngươi đang trêu chọc ta! đăng đồ **!
Thư Thư: ....