Chương 23: Hoài nghi
Kỳ Hữu Vọng mang phần còn lại của heo sữa nướng về biệt trang cho Chu lão mẫu và Lâm Cầm dùng, răng Chu lão mẫu đã hơi lung lay, không ăn được da giòn, Kỳ Hữu Vọng nhường thịt non cho bà ăn, còn nàng lấy da heo làm đồ ăn vặt.
Chu lão mẫu ăn thịt vào, phát hiện thịt này không chỉ trơn mềm đến răng của bà cũng có thể cắn vụn được, ngay cả người kém vị giác như bà cũng có thể nếm ra được hương vị của nó! Bà có chút khó tin: "Đây là heo mà Xuân Ca nhi nuôi sao?"
"Phải ạ, 'Sinh cơ nhàn viên' xuất chuồng, không có ở nơi khác, duy nhất ở chuồng này!" Kỳ Hữu Vọng đắc ý đọc lời quảng bá.
"Đây vẫn là lần đầu tiên lão thân ăn được thịt heo ngon như vậy."
Kỳ Hữu Vọng nói: "Ngày khác ta cho người đưa một con heo con về cho nhà, để bọn họ nướng cho tổ mẫu ăn thử!"
Trong lòng Chu lão mẫu đang nghĩ rằng - - Xuân Ca nhi không còn là người 'Nhất sự không thành' nữa rồi, tốt xấu gì ở phương diện nuôi heo nàng cũng làm rất tốt!
Qua một lúc, bà lại giật mình: "Cảm thấy Xuân Ca nhi nuôi heo như là người có tiền đồ là cái suy nghĩ đáng sợ cỡ nào? Đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi!"
Để Kỳ Hữu Vọng không bị mai một các tài nghệ khác, vì thế bà thừa dịp tâm tình Kỳ Hữu Vọng dường như không tệ, để Lâm Cầm mang một cây đàn đến, nói: "Xuân Ca nhi, Tâm Ca và đại tiểu thư sắp quay về, cây đàn này cũng đã nhanh phủ bụi, trước mắt con đang rảnh rỗi, thì luyện đàn một chút đi!"
'Tâm Ca' trong miệng Chu lão mẫu là phụ thân của Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Thầm, mà 'Đại tiểu thư' tất nhiên là thân mẫu của nàng.
Nhiều năm trước Kỳ Thầm nhận lời mời của bạn đồng môn, đến thư viện ở Bạch Lộc Giang Châu thụ giảng cho các học trò ở đây, mà nương của Kỳ Hữu Vọng cũng thu thập hành lý cùng đến Giang Châu với ông.
Chính là vì hai người không có ở nhà, mà Kỳ Hữu Vọng mới có được ngày tháng càng thêm tiêu diêu tự tại.
Vừa nghe bọn họ sắp quay về, nhất thời Kỳ Hữu Vọng cảm thấy thịt heo sữa nướng trong miệng không còn thơm nữa: "Khi Nào bọn họ quay về?"
"Gần đây mới có thư truyền đến, nửa tháng sau chắc bọn họ sẽ về đến. Nếu sau khi đại tiểu thư trở về phát hiện cầm khóa của Xuân Ca nhi đã mai một, sợ là sẽ không vui đâu."
Kỳ Hữu Vọng bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, mà ôm đàn của nàng đến cầm thất.
Cầm thất nằm ở phía đông bắc của biệt trang ngay tại thủy đình, phía trên là tàng thư, có thể ngắm nhìn lầu các ở phương xa, phía dưới là một hồ nước tự nhiên, ở đây và phía bắc đều không có cửa sổ và tường rào, chỉ có mành trúc tao nhã dùng để ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Bên ngoài mọc đầy tre trúc và cây cối xanh um tươi tốt, còn có lởm chởm vài tảng đá, các dòng suối từ trên núi chảy xuống, hội tụ dưới đài các.
Ngay cả khi Kỳ Hữu Vọng không tấu lên tiếng đàn, cũng sẽ có dư âm từ sơn thủy trúc mộc hợp tấu lượn lờ quanh quẩn bên tai.
Nàng đặt đàn xuống, bỗng ngửi thấy mùi khói lưu lại khi nàng nướng heo sữa, lại về phòng tắm rửa trước, thay xiêm y, lại đốt hương - - Những điều này đều là lúc thuở nhỏ khi nàng học đàn được yêu cầu làm, cho dù nàng không có quy củ, nhưng dần dà cũng dưỡng thành một thói quen.
Nàng có chút tự đắc ngồi trước bàn cầm, vừa uống trà ,vừa lật xem cầm phổ. Cầm phổ có mấy trăm thủ khúc, nhưng đa số lại là các điệu oán khúc bi thương, mà từ trước đến nay nàng đều không thích đàn những oán khúc bi thương đến vậy, sau đó nàng nhanh chóng lật ra một khúc phổ rồi khảy đàn.
Đột nhiên, gió thổi đến, chuông gió vang lên 'leng keng', Kỳ Hữu Vọng phân tâm, nàng ngẩng đầu nhìn lên chuông gió treo trên mái hiên, dư quang khóe mắt phát hiện dường như bên ngoài có một bóng dáng mảnh mai nào đó.
Trong đầu thoáng qua những đoạn phim kinh dị đã xem ở kiếp trước, Kỳ Hữu Vọng sợ đến mức suýt đã kéo đứt dây đàn, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời xán lạn bên ngoài, trong lòng lại hơi có chút yên ổn lại.
Nàng đứng lên đi đến cạnh lan can, vén màn trúc lên, quả nhiên, đứng đối diện bên kia hồ nước là một giai nhân xinh đẹp.
Vừa thấy đươc giai nhân này, Kỳ Hữu Vọng cũng đã quên mất kinh hách mới vừa thoáng qua, chỉ lo nhảy nhót vẫy tay: "Chu tiểu thư!"
--
Kỳ Hữu Vọng chỉ khoác một lớp áo mỏng manh, bên hông buộc một đai lưng tơ lụa màu lam, mái tóc nửa ước rối tung ở sau lưng, nghiêng theo thân hình cao lớn lại thon gầy mà trượt lên trước đầu vai, như một tiểu cô nương hoạt bát tinh nghịch.
"Làm sao có thế, Kỳ gia hà cớ gì cần làm như vậy..." Chu Thư lắc lắc đầu, đè xuống suy nghĩ vừa đột nhiên toát ra trong đầu.
"Chu tiểu thư, sao ngươi tìm được nơi này, ngươi đến tìm ta sao? Đã ăn heo sữa nướng chưa?"
Kỳ Hữu Vọng lay lan can, nếu không phải phía dưới còn có một hồ nước, chỉ sợ nàng sẽ chạy đến trước mặt Chu Thư ngay.
Vốn Chu Thư cho rằng mình đang thấy ảo giác, sao có thể ngờ dáng vẻ kia của Kỳ Hữu Vọng và thanh âm trong sáng tự nhiên đó lại hòa quyện đan vào nhau, nàng lại càng thêm hoài nghi đến thân phận thật sự của Kỳ Hữu Vọng.
"Chu tiểu thư, bên kia nguy hiểm, ta cho người mở cửa sau cho ngươi, ngươi vào đi!"Kỳ Hữu Vọng nói xong, lập tức đi gọi người.
Chu lão mẫu thấy nàng lại mang dáng vẻ lôi thôi lếch thếch chạy đến, vội ấn nàng lại vào trong, để nàng mặc thêm y phục vào.
Kỳ Hữu Vọng không chớp mắt nhìn chằm chằm nơi cửa, Chu lão mẫu nói: "Lão thân đã cho Lâm Cầm đi mở cửa cho Chu tiểu thư vào rồi, dáng vẻ Xuân Ca nhi như vậy lại đi gặp người, người ta sẽ thấy thất lễ."
Thế này Kỳ Hữu Vọng mới nhu thuận để Chu lão mẫu loay hoay sửa sang lại cho mình.
Mặc thêm áo choàng dài xanh nhạt, lại vấn tóc nàng lên buộc lại trong chiếc khăn xanh, Lâm Cầm đã dẫn Chu Thư vào đến.
Chu lão mẫu thấy Chu Thư, trong lòng không nhịn được mà thầm than nàng được trời cao ưu ái, cho nàng một vẻ ngoài hoàn hảo. Cũng không khó hiểu vì sao Xuân Ca nhi lại thích chơi với nàng, nếu bà trẻ lại mấy chục tuổi, cũng thích chơi với người có dáng vẻ xuất sắc như vậy, dù sao khi nhìn cũng thấy dễ chịu.
Những lần Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng chạm mặt đều không có Chu Lão mẫu ở cạnh đó, cho nên nàng cũng không rõ thân phận của Chu lão mẫu.
Chỉ nghe nói người luôn bên cạnh chăm sóc cho Kỳ Hữu Vọng là một lão tì trung thành trước kia của lão phu nhân Kỳ gia, có thể làm việc ở Kỳ gia nhiều năm như vậy, nhất định là người có chút địa vị.
Vì thế khi nàng hành lễ cũng không xem nhẹ Chu lão mẫu, để ấn tượng sau này về nàng sẽ tốt hơn không ít.
"Ở trà viên ngẫu nhiên nghe được tiếng đàn truyền đến, nên tìm theo thanh âm mà đến, tuyệt không ngờ người khảy đàn lại là Kỳ tứ công tử. Xin thứ lỗi vì đã không đi từ cửa trước." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng mới sẽ không để ý những thứ này, mà Chu lão mẫu vì lời này, mà độ hảo cảm với nàng lại từ từ tăng thêm.
"Biết cách thưởng thức cầm khúc của Xuân Ca nhi, đều là người tri âm."
Chu Thư nghe ra được trong lời nói của bà - - Chỉ cần khen ngợi Xuân Ca nhi, đều là hài tử ngoan!
Nàng xem như đã hiểu vì sao Kỳ Hữu Vọng lại luôn thiếu quy củ như vậy rồi, từ trên xuống dưới Kỳ gia đều cưng chiều người này như vậy, có thể có quy củ được mới là lạ!
Kỳ Hữu Vọng không ngờ rằng Chu Thư lãnh đạm với mình mấy ngày nay, thế nhưng sẽ vì cầm khúc mà nguyện ý quan tâm đến nàng một lần nữa, nàng vừa cảm thấy vinh hạnh, vừa phát hiện được một phương thức có thể kéo gần khoảng cách giữa hai nàng mà cao hứng không thôi.
Nàng mời Chu Thư đến cầm thất, người sau vẫn luôn vờ như lơ đãng đảo tầm mắt lên thân thể nàng, thậm chí đa số thời điểm sẽ lưu lại vị trí ngay ngực nàng, giống như muốn chứng thực một ý niệm nào đó trong đầu vậy.
Nhưng khi vào cầm thất, ánh mắt Chu Thư lập tức chuyển đi - - Từ trong cầm thất nhìn ra bên ngoài, cảnh vật chung quanh thanh u, cảnh trí hợp lòng người, là nơi phong nhã không nhiễm bụi trần.
Mà có thể lợi dụng kết cấu sơn thủy, thạch mộc thiên nhiên nơi này, kiến tạo ra một biệt trang có phong cách riêng, có thể thấy được chủ nhân biệt trang này là người có sở thích cao nhã.
Chu Thư vừa nghĩ như vậy, Kỳ Hữu Vọng cũng nhân tiện nói: "Biệt trang này là của hồi môn của nương ta, thủy đình này cũng là bà cho đổi thành cầm thất."
"Nói như vậy, lệnh đường cũng là vì Kỳ tứ công tử."
Kỳ Hữu Vọng cười yếu ớt nói: "Không hoàn toàn là như vậy, nương ta am hiểu cầm nghệ, cũng từng giảng dạy cầm khóa cho tử đệ trong tộc, nơi này là nơi bà luyện đàn trước khi gả cho cha ta."
Chu Thư chỉ biết Kỳ Hữu Vọng là do kế thất sở sinh, thân mẫu của nàng là Ngô thị cũng là người xuất thân từ đại hộ, thế nhưng là thân phận thứ xuất, cho nên chỉ có thể gả cho Kỳ phụ làm tái giá.
Về phần Ngô thị là người thế nào, quá khứ ra sao, Chu Thư là một ngoại nhân cũng không thể rõ ràng.
"Kỳ tứ công tử cũng là được lệnh đường chỉ dạy sao?"
"Đúng vậy! Bà nói cha ta tinh thông vận luật cầm khúc, thân là hài tử của họ, ta há có thể nào không biết gì về cầm nghệ được chứ? Nên muốn ta cũng học tập cầm nghệ."
Kỳ Hữu Vọng tùy ý mà nói, nhưng Chu Thư lại có thể đoán được đằng sau việc nàng học cầm nghệ, vốn nàng ấy không muốn học, bằng không cũng sẽ không lâu đến vậy rồi, mới nghe được nàng khảy được một khúc đàn.
Bây giờ xem ra, cho dù Kỳ Hữu Vọng trong mắt người ngoài không học vấn không nghề nghiệp, nhưng nàng vẫn được truyền thừa cầm nghệ từ Ngô thị. Chỉ là ngày thường tác phong quá mức không theo lẽ thường, thế cho nên làm người ta xem nhẹ tài nghệ của nàng.
Bỗng nhiên Kỳ Hữu Vọng chuyển trọng tâm đề tài, có chút giống như khoe mẽ mà hỏi: "Tiểu thư đã ăn thịt heo sữa nướng chưa?"
Chu Thư lấy lại tinh thần, cười như không cười nhìn nàng ấy: "Không phải ngươi để Kiều Nương đừng nói cho ta đó là heo sữa ngươi nướng sao?"
Kỳ Hữu Vọng nói thầm: "Nhưng ngươi vẫn biết đó thôi."
"Dù sao ta đã sống ở Tín Châu 19 năm, ăn qua không ít mỹ thực, lại chưa từng nghe qua heo sữa nướng. Lần đầu tiên nghe nói về loại mỹ thực này, cũng là ngươi đề cập."
Chu Thư chỉ hai ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện cho Kỳ Hữu Vọng, lại giải thích sở dĩ nàng biết là Kỳ Hữu Vọng đưa heo sữa, cũng khôg phải là Trần Kiến Kiều không tuân thủ ước định, mà là tự nàng phát hiện ra.
Kỳ Hữu Vọng không hề nghĩ đến việc Trần Kiến Kiều không tuân thủ ước định, nàng chỉ vui vẻ mà truyền lại cho Chu Thư nguồn gốc của món ngon này:
"Đây là mỹ thực Lĩnh Nam, vì heo Lĩnh Nam vừa trắng lại mập mạp, khung xương nhỏ, chất thịt non mềm, dùng các gia vị đặc chế để ướp lên, lại lấy than nướng, mỹ vị đến vô cùng!"
Đây mà lại là heo Lĩnh Nam, mỹ thực Lĩnh Nam, Chu Thư hỏi: "Kỳ tứ công tử đã đi qua Lĩnh Nam rồi sao?"
Đương nhiên Kỳ Hữu Vọng đã đi qua lĩnh nam, thế nhưng đó là ở kiếp trước, nhưng lúc này nếu muốn viện cớ cũng không khó: "Chưa từng qua, chỉ là trong nhà có hạ nhân người Lĩnh Nam, nên nghe được từ miệng hắn."
Chu Thư cũng không gặn hỏi đến cùng.
Lâm Cầm mang trà nóng lên, Chu Thư nhấp một ngụm, phát hiện là trà búp của nhà mình.
Có lẽ là vì trà nhà mình cuối cùng cũng đi vào được nhà đại hộ đến bậc này như Kỳ gia, trở thành trà ẩm đãi khách hằng ngày mà tự hào, cũng có lẽ là vì hôm nay có phát hiện mới làm cho nội tâm nàng vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại, lúc này nội tâm của nàng vẫn thấy vui sướng như cũ.
Kỳ Hữu Vọng muốn biểu diễn trước mặt Chu Thư một phen, vì nàng mà tấu lên một khúc đàn.
Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng nóng lòng biểu hiện, nhưng động tác điều khiển dây đàn của nàng vẫn không hỗn loạn, dây đàn được khảy lên đầy nhã nhặn, âm điệu linh động như gió thổi, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, mặc dù chưa đủ điêu luyện, nhưng Chu Thư nhìn ra được, nàng đã không thể bì kịp được nàng ấy rồi.
Màn trúc ở cầm thất được cuốn lên, mặt trời dần ngã về tây, một tấc ánh xuân nghiêng ngã chiếu vào cầm thất, rơi trên ngón tay thon dài của Kỳ Hữu Vọng.
Ánh mắt Chu Thư dần dần theo các đầu ngón tay của nàng dời lên gương mặt sáng ngời thanh tú, nghĩ rằng, Kỳ tứ công tử quả thực có năng lực - - Có năng lực chọc giận nàng, nhưng cũng có năng lực để nàng trong lúc vô hình mà buông bỏ khúc mắc, mà nguôi giận.
Chính như lúc này, nàng đã không còn nhớ rõ vì sao trước đó bản thân lại vì người này mà tức giận.
Tác giả có lời muốn nói:
{Nam} Vượng Vượng: Ta đánh đàn cho ngươi nghe!
Thư Thư: Không có hứng thú, cáo từ!
{Nữ} Vượng Vượng: Ta đánh đàn...
Thư Thư: Được, xin mời biểu diễn.