Phải vừa yêu thương vừa nghiêm khắc thì, đứa trẻ mới có thể lớn lên trong trạng thái tinh thần khỏe mạnh và bình thường.
Sau bữa ăn, bà Giang cũng không bảo hai người họ ở lại qua đêm, chỉ nói thường xuyên tới thăm.
"Giang Vũ Lan ..." Lúc trên xe ,Cố Phán Yên kéo tay áo của hắn .
Hắn vốn dĩ đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nghe thấy giọng nói của Cố Phán Yên, quay đầu nhìn cô "Chuyện gì?"
"Anh không vui sao?"
"Sao em nói vậy?"
"Do ông nội sao?"
Giang Vũ Lan im lặng.
Một lúc lâu sau hắn mới nói, giọng có chút thất vọng buồn bã "Anh được ông nội nuôi từ nhỏ và những gì ông muốn ở anh không bao giờ có giới hạn .Bất cứ khi nào anh nghĩ rằng mình đã làm đủ tốt ,ông vẫn nói rằng anh nên làm tốt hơn. "
"Anh không biết mình phải làm đến mức nào mới có thể khiến ông nội hài lòng." Giang Vũ Lan có chút mờ mịt.
"Anh có bao giờ nghĩ rằng đó không hẳn là do anh làm không đủ tốt?" Cố Phán Yên hỏi.
"Ý của em là gì?" Giang Vũ Lan khó hiểu.
"Ba mẹ em cũng mất khi em còn nhỏ, vì vậy đây chỉ là sự hiểu biết của cá nhân em, anh nghe thử xem."
Giọng nói của Cố Phán Yên nhẹ nhàng và mềm mại, khiến trái tim Giang Vũ Lan bình yên một cách kỳ lạ.
"Em cảm thấy..... anh xem, bà nội là một người tốt và hiền lành như vậy, cho dù chúng ta có làm gì sai hay có lỗi lầm gì, bà cũng sẽ tha thứ cho chúng ta vô điều kiện. Nhưng cách của bà cũng có một nhược điểm lớn, như vậy, chúng ta sẽ không thể biết sai sót của mình nằm ở đâu và không thể sửa chữa hành vi không phù hợp kịp thời. "
"Anh là người thừa kế duy nhất của Giang gia ,cũng chưa có con , là trụ cột của Giang gia. Thứ mà anh gánh trên lưng không chỉ là vinh quang của Giang gia , mà còn là tương lai của cả nghìn người từ trên xuống dưới trong công ty, họ dựa vào tiền lương mà anh phát để nuôi gia đình, nếu anh quyết định sai, nó sẽ ảnh hưởng đến hàng nghìn người. Ông nội chắc chắn không phải nghĩ anh không ưu tú, có thể ông nội chỉ nghĩ anh cần một người ở bên, luôn nhắc nhở anh đừng để bị ánh hào quang nhất thời cuốn đi. Phải luôn tỉnh táo và đừng mắc phải những sai lầm nhỏ nhặt . "
"Em nói với anh, ông bà nội đối với em rất tốt. Em đã gặp ông bà trước khi chúng ta kết hôn. Khi đó, ông nội cũng nói rằng ông muốn em hòa hợp với anh. Ông nói anh chỉ là tính tình có chút không tốt, nhưng thực ra đáy lòng rất mềm mại. "
Cố Phán Yên nháy mắt ranh mãnh "Nhưng những lời này là suy nghĩ của em, không có nghĩa là suy nghĩ của ông nội. Có lẽ ông nội và anh tính cách không hợp nhau .Nhưng không quan trọng anh và ông nội là người thân, ông nội thật sự là vì quan tâm anh. Em chỉ mong có người có thể quan tâm đến em nhiều như vậy, nhưng không có cách nào."
Đây là lần đầu tiên cô ấy đề cập đến chuyện riêng của mình trước mặt Giang Vũ Lan. Hiếm thấy bầu không khí tốt như vậy, rốt cuộc Giang Vũ Lan cũng mở miệng hỏi về chuyện của Cố Phán Yên.
"Em đã nói trước đây ba mẹ em qua đời khi em còn rất nhỏ. Theo một cách nào đó, hai chúng ta đều đau khổ như nhau."
Giọng của Cố Phán Yên cũng không hạ xuống mà ngược lại rất nhẹ nhàng "Sau này em được chú nhận nuôi ... Là cha của Cố Sanh Phi. Em không có ý nói xấu họ sau lưng, mà thật sự là ..." Cô dừng nói, cảm thấy nói xấu người khác sau lưng là hành vi không tốt.
Huống hồ, gia đình chú đã nuôi dưỡng cô .
"Có phải em gặp chuyện không vui ở Cố gia không?" Giang Vũ Lan hiểu được lời nói do dự của Cố Phán Yên.
"Em cũng không thể nói rằng đó là một cuộc sống tồi tệ. Họ cũng không để em thiếu thốn thứ gì."
Bởi vì nếu cho cô ít hơn, cô sẽ phản đối lại và ảnh hưởng đến việc sử dụng tài sản thừa kế của họ .
“Chỉ là dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, không phải ba mẹ mình, nên luôn cảm thấy bản thân là người ngoài.”
Cô dừng lại mỉm cười "Đặc biệt là trong dịp mấy Tết Nguyên đán, khi mọi người dường như rất bận rộn náo nhiệt, nhưng em chỉ có một mình."
Cô luôn có thể mỉm cười vì cô đã học cách điều tiết cảm xúc chán nản của mình trong những năm qua. Không nghĩ rằng cô năm đó đã từng là một người trốn trên giường rơi nước mắt một mình, thậm chí cô không dám khóc thành tiếng.
Kiểu uỷ khuất như vậy, cô không muốn lặp lại.
Giang Vũ Lan nghiêm túc nhìn Cố Phán Yên. Cô ấy luôn nở nụ cười hạnh phúc, trong nụ cười có một dáng vẻ lấy lòng mà cô vẫn chưa nhận ra. Cô nhạy cảm ,có thể dễ dàng phát hiện ra những biến hóa trong tâm trạng của hắn.
Có lẽ là do trong những năm qua, cô đã vô thức hình thành thói quen làm hài lòng gia đình mà cô ăn nhờ ở đậu.
Hắn luôn nghĩ rằng Cố Phán Yên có một cuộc sống tốt đẹp trong Cố gia ,cô gả vào Giang gia vì lòng tham vinh hoa và tài sản của Giang gia ,nhưng bây giờ hắn không không dám khẳng định như vậy.
"Vậy thì tại sao em gả cho anh?" Giang Vũ Lan hỏi.
"Hả?" Cố Phán Yên không biết vì sao "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
"Có phải lúc đó tài chính của Cố gia gặp khó khăn nên họ mới lôi em ra làm vật hi sinh của cuộc liên hôn này không? Em bị ép buộc sao?" Đôi mắt Giang Vũ Lan thoáng qua một tia lạnh lùng.
Sau khi nghe những lời phỏng đoán và dò hỏi của anh, Cố Phán Yên muốn tiết lộ mọi chuyện và nói thật lòng với Giang Vũ Lan, nhưng cô chợt nhớ ra rằng hắn có vẻ thích Cố Sanh Phi,lúc đầu hắn đồng ý kết hôn vì nghĩ cô dâu là Cố Sanh Phi.
Nếu Giang Vũ Lan biết Cố Sanh Phi không muốn kết hôn với hắn vì đã có bạn trai mà đổi thành cô , hắn sẽ rất khổ sở.
Cố Phán Yên chớp mắt "Em không bị ép buộc, em gả cho anh là tự nguyện."
Giang Vũ Lan cau mày nhìn cô.
"Đừng có lúc nào cũng cau có. Thật ra, dù lý do là gì, chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi, đúng không? Vậy nên chúng ta hãy sống với nhau thật tốt." Cô muốn đưa tay lên vuốt ve nếp nhăn trên trán hắn. Nhưng đầu ngón tay chuyển động cuối cùng vẫn dừng lại.
Bọn họ chưa thân mật đến mức như vậy. Tuy họ đã tiếp xúc thân thể, nhưng thực tế, tâm hồn vẫn xa vời.
Cô không biết tại sao, nhưng ngay từ đầu cô đã biết Giang Vũ Lan thích Cố Sanh Phi, nhưng lúc đó cô không có cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy. Bởi vì cô đồng ý kết hôn với Giang Vũ Lan nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội kết hôn với người phụ nữ mình yêu, nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện này, Cố Phán Yên cảm thấy có chút buồn bực. Lòng cô ngột ngạt, có chút khó chịu . Nó giống như ai đó đã đánh cắp một cái gì đó từ mình. Hoặc, cô cho rằng đó là của riêng mình, nhưng cuối cùng nhận ra rằng nó không thuộc về mình.
Cô khẽ cau mày, trong tiềm thức muốn đưa tay lên xoa ngực.
Loại chua này ....
Chẳng lẽ cô thật sự động lòng với Giang Vũ Lan sao?
"Sao đột nhiên không lên tiếng?" Giang Vũ Lan thấy cô đột nhiên ngừng nói, cau mày hỏi "Em cảm thấy không khỏe à?"
Ngay khi hắn vừa giơ tay lên muốn kiểm tra tình trạng của cô.
Cố Phán Yên liền nghiêng người tránh đi bàn tay quan tâm của hắn.
Bầu không khí ấm áp ban đầu bỗng chốc đóng băng.
Tay của Giang Vũ Lan dừng lại giữa không trung.
Cố Phán Yên cảm thấy có lỗi nói "Cái đó ... Em xin lỗi, chỉ là phản xạ tự nhiên ... Em không sao đâu, cảm ơn."
Giang Vũ Lan dừng lại vài giây, sau đó thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra, không lên tiếng nữa.
Cố Phán Yên cắn môi , không biết phải làm thế nào. Rõ ràng cô thực sự muốn cùng hắn trở thành một gia đình hạnh phúc. Không phải động lòng cũng tốt sao?
Nhưng cô khổ sổ phát hiện rằng sự động lòng này dường như chỉ có mình cô đơn phương .