"Anh chưa từng nói với em là anh thích cô ta , tất cả đều là em tự cho mình là đúng." Giang Vũ Lan thở dài "Em với Cố Sanh Phi đã ngầm nói gì với nhau thì anh không quan tâm nhưng em cho rằng anh là loại người để người khác sắp đặt hôn nhân của mình sao? Em nghĩ nếu em đi rồi thì Cố Sanh Phi có thể ngồi vào vị trí này sao?"

Cố Phán Yên chột dạ "Em nghĩ là anh thích cô ấy, nếu em rời đi, anh và cô ấy sẽ hạnh phúc bên nhau ."

"Em thật sự bỏ được anh để nhường cho cô ta sao?" Giang Vũ Lan nâng tay vuốt ve má Cố Phán Yên.

Cố Phán Yên lắc đầu "Nếu em có thể chịu đựng được, thì em đã không lén lút rời đi."

"Đúng vậy, đi rất dứt khoát, cái gì cũng không mang theo ."

"Thực ra không phải, em cũng mang theo một thứ." Cố Phán Yên cởi nút áo sơ mi trên cùng, lấy ra sợi dây chuyền "Nhẫn cưới em luôn mang theo ."

Đôi mắt của Giang Vũ Lan tối sầm.

"Em nghĩ nếu anh ở cùng Cố Sanh Phi, nhất định sẽ vứt nhẫn cưới của chúng ta đi. Em thực sự không muốn vứt nó đi chiếc nhẫn này rất đắt tiền. Tuy rằng chiếc nhẫn này ngay từ đầu anh vì Cố Sanh Phi mà chuẩn bị, nhưng em rất thích nó, nó chứng minh em thực sự đã có một đoạn thời gian làm vợ của anh ,không phải do em nằm mơ." Cô cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.

Cố Phán Yên cảm thấy bản thân thật đáng thất vọng, trước đây cô ấy rất mạnh mẽ , nhưng khi ở bên hắn, cô ngày càng nhõng nhẽo hơn, không thể chịu nổi ủy khuất nữa rồi , từ một tỷ tỷ mạnh mẽ trở thành một cô gái hay khóc nhè.

Như vậy không tốt chút nào.

"Cho nên, nói chung là em vẫn còn muốn làm vợ anh đúng không?" Giang Vũ Lan khàn giọng hỏi.

Cô không tự chủ được gật đầu "Em muốn làm... vợ anh..."

Đôi mắt tròn của cô đang nhìn Giang Vũ Lan, chìm vào đáy mắt hắn , giống như một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu không chút phòng bị đứng trước con sói to hung ác, chờ đợi anh xé xác và nuốt chửng.

Giang Vũ Lan không nhịn được bóp cằm hôn lên môi cô, đầu lưỡi bắt đầu cạy môi xâm nhập vào trong khoang miệng cô.

Ngay khi cả hai đang loạn tình ý mê và chuẩn bị thực hiện một cảnh không phù hợp với trẻ em trong ô tô thì có người gõ cửa kính ô tô.

Giang Vũ Lan ngay lập tức ấn đầu cô ấn chặt cô trong lòng ngực hắn, ngước mắt lên và nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ không hài lòng.

Hạ Lam nhìn chằm chằm Giang Vũ Lan qua cửa kính xe với vẻ mặt vô cảm.

Nhìn thì nhìn, ai sợ ai! Bắt nạt bạn thân trước mặt cô ấy , coi cô ấy như người chết!

Giang Vũ Lan thấy người phụ nữ này hoàn toàn không biết thức thời là gì, hắn nhìn lâu như vậy nhưng cô ấy vẫn không có ý định rời đi, anh ấn cửa kính xe, tức giận hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hạ Lam nâng một ngón tay, chỉ vào Cố Phán Yên còn đang bị Giang Vũ Lan ôm trong lòng, lạnh giọng nói: "Anh ôm bạn tôi làm gì?"

Giang Vũ Lan không nói gì.

Cố Phán Yên cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay của hắn , hai má ửng hồng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia lấp lánh, khiến Hạ Lam ngẩn ra một lúc "Lam Lam...." 

"Vừa về đến nhà, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe sang trọng này vốn định xem kỹ bên trong xe, không ngờ lại nhìn thấy cậu và tên đàn ông này đang diễn cảnh cấm trẻ dưới mười tám, có quấy rầy hai người không?" 

"Không, không..." Cố Phán Yên xấu hổ, đỏ mặt giới thiệu với hai người "Đây là Giang Vũ Lan, Vũ Lan, đây là bạn thân của em , cô ấy tên là Hạ Lam."

Giang Vũ Lan và Hạ Lam nhìn nhau,  cả hai đều có cảm giác khó chịu vì người của mình sắp bị người kia cướp đi.

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau hồi lâu, Hạ Lam đành phải nhượng bộ trước, thở dài nói: "Hai người các ngươi xuống xe trước đi, mặc kệ như thế nào, trước tiên đi nhà nói rõ ràng."

Hắn cũng có ý định như vậy.

Hạ Lam mở cửa xe, nhìn Cố Phán Yên chậm rãi cởi dây an toàn xuống xe, cau mày nói: "Cậu có mang khẩu trang không?"

"Không..." Cô ngơ ngác lắc đầu "Làm sao vậy?"

"Mình nghĩ cậu nên che miệng lại thì hơn." Môi cô bị hôn đến sưng cả lên, con bé ngốc nghếch này chắc bị Giang Vũ Lan ăn sạch sẽ rồi !

Cố Phán Yên phản ứng muộn màng, mặt đỏ bừng, vội vàng không biết che miệng như thế nào, cuối cùng chỉ biết dùng tay bịt chặt miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt to ngập nước. 

Giang Vũ Lan không vui lườm Hạ Lam, ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ cô "Đừng để ý đến Hạ Lam, cô ấy gạt em đó ,"

"Thật sao?" Cố Phán Yên vẫn còn lo lắng.

"Thật." Giang Vũ Lan gật đầu.

Đột nhiên, Hạ Lam thực sự khâm phục khả năng nói dối không chớp mắt này của hắn.

Ba người trở lại nhà Hạ Lam, Giang Vũ Lan cực kỳ ghét bỏ căn hộ không đến 20 mét vuông này, hắn cảm thấy một tháng qua vợ hắn nhất định phải chịu nhiều ủy khuất.

"Được rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi." Hạ Lam ngồi xuống sô pha, khoanh tay nhìn hắn "Anh Giang, tôi muốn biết anh nghĩ sao?"

"Hả?" Giang Vũ Lan cau mày.

"Không phải anh thích Cố Sanh Phi sao,  sao giờ lại đến đây trêu chọc Cố Phán Yên chứ ?" Hạ Lam hỏi.

"Ai nói với cô tôi thích Cố Sanh Phi? Yên nhi nói gì cô liền tin cái đó sao?" Giang Vũ Lan hỏi ngược lại.

Hạ Lam nghe xong lời này, sửng sốt vài giây, trừng mắt Cố Phán Yên.

Cô chột dạ nhìn đi chỗ khác, lí nhí nói "Thực xin lỗi, Lam Lam ... Là mình hiểu lầm Vũ Lan..."

Hạ Lam thực sự không nói nên lời.

"Được rồi, nếu anh Giang tự mình tới cửa, hôm nay hai người thu dọn đồ đạc, trở về nhà của mình đi." Hạ Lam phất phất tay, cũng không thèm lo lắng cho Cố Phán Yên nữa. Chuyện của vợ chồng trẻ thì để họ tự mình giải quyết.

"Phòng của em ở đâu?" Giang Vũ Lan nhẹ giọng hỏi cô.

Cố Phán Yên đứng dậy thu dọn đồ đạc, Hạ Lam chợt nhớ ra cô đang mang thai, cô ấy lập tức ngăn cản hành động của Cố Phán Yên "Tôi sẽ thu dọn cho , anh Giang, phiền anh đi với tôi, còn cậu cứ ngồi đây đi. Không được đi đâu hết !"

"Ồ..." Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhìn thấy cô như vậy, Giang Vũ Lan không thể nhịn cười, đưa tay xoa đầu cô, cô cười ngọt ngào nhìn hắn.

Hạ Lam yên tĩnh nhìn một màn này, không nói lời nào.

Trong phòng dành cho khách, Hạ Lam thu dọn đồ đạc của Cố Phán Yên.

Cố Phán Yên không có nhiều đồ đạc, trước đó có một số đồ còn bị bỏ lại ở đây, Hạ Lam cũng không định thu dọn, dù sao sau này cô nhất định sẽ có thời gian đến đây chơi. 

Hạ Lam đưa túi cho hắn nghiêm túc nói: "Anh Giang."

"Cô nói đi." Hắn lên tiếng.

"Anh nên biết rằng Phán Yên là một cô gái nhạy cảm." Hạ Lam nghiêm túc nói: "Cô ấy từ nhỏ đã sống dựa dẫm vào người khác, tôi không biết liệu anh có biết việc nhà chú của cô ấy đã lấy hết tài sản thừa kế của cha mẹ cô ấy hay không, nhưng tôi nghĩ  anh cần biết một điều Phán Yên thực sự khao khát một mái ấm."

"Cô ấy cũng rất thích anh, một tháng nay ở chung , cô ấy không ngừng nhắc tới anh, tôi còn không thể nói xấu anh được lời nào, tôi nói một câu liền bị đáp lại mười câu !"Nói tới đây, Hạ Lam cũng cảm thấy buồn cười "Con bé đó thực sự rất bênh vực anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play