Dư Dung mở rương ra, bên trong có quần áo nàng làm cho người trong nhà, quần áo bên trong đều được làm bằng vải mới.

Trẻ con thích mặc quần áo mới nhất, Dư Thụ mặc quần áo mới liền không chịu cởi ra.

Ông ba Dư cũng thế, bộ quần áo của Trương thị được làm càng tốt hơn cả. Mặc dù vải vóc không được tốt cho lắm, Dư Dung cũng không có khả năng dùng vải tốt để làm, rất bắt mắt, người không biết còn cho rằng nàng kiếm được nhiều tiền.

Ngoài quần áo, Dư Dung còn mang về cho bà cụ Dư đai buộc trán và găng tay. Nàng mang cho ông cụ Dư đầu lá cây thuốc lá. Còn bác gái, thím và các chị em khác chỉ là một chiếc khăn trắng. Trong rương của Dư Dung còn có hai bình mứt lê nhỏ, đây là phần thưởng khi đi đến nhà chủ nhà cùng với các sư phó của tú phường.

Nghe nói là người trong nhà điều chế. Lần đó bởi vì nàng làm cho tiểu thư của quý phủ đó bộ quần áo mới lạ, khiến cho tiểu thư nhà đó tham gia hoa yến giành được giải cao nhất nên được ban thưởng cái này.

“Bình thường Tiểu Thụ không phải thường xuyên bị ho sao ạ. Mỗi ngày nương lấy nước ấm pha một thìa cho đệ ấy uống là được.” Từ lúc nàng quay về đã nghe Dư Thụ ho khụ khụ mấy lượt.

Nhân lúc ông ba Dư ra ngoài nấu nước cho mình, Dư Dung lấy một cái bình trông không bắt mắt ra, Trương thị hiểu ý vội đi đóng cửa sổ. Không phải là Dư Dung không tin tưởng ông ba Dư.

Ông ba Dư đối nhân xử thế rất tốt, nhưng có một điểm là không giữ được bí mật. Dư Dung là bào thai xuyên đến, không phải là trẻ sơ sinh thật sự nên quá hiểu tính tình của ông ba Dư.

Trương thị lấy tiền ra đếm, tổng cộng là mười bốn lượng bạc, Trương thị vô cùng vui mừng. Dư Dung bèn nói: “Nương cất tiền cho kỹ, nếu như nãi nãi hỏi đến, cũng tuyệt đối không thể giao số tiền này ra.”



Dư Dung vào tú phường nhà họ Cố, phân nửa là vì nàng chín chắn, tướng mạo không xuất chúng, cũng không ai nhớ đến nàng. Tất nhiên sẽ càng tĩnh tâm học tập thêu thùa.

Không như những người tiến vào cùng lúc với nàng, tướng mạo hơi dễ nhìn một chút thì muốn trèo lên cành cao, không cam lòng gả cho người bình thường.

Mà Dư Dung một là không muốn làm nô tì, hai là không muốn làm thiếp. Tất nhiên thời gian ở trong tú phường là dài nhất, đồ nàng thêu thùa cũng xuất chúng nhất.

Mặc dù như thế, mười bốn lượng này cũng là nàng ăn mặc tiết kiệm tích góp lại. Tú phường của Cố thị rất lớn, nhưng có thể ló mặt nhận thêu thì không dễ.

Nàng phải bỏ ra nhiều hơn người khác mới có thể kiếm được chỗ bạc này. Mặc dù không nhiều, nhưng dù gì cũng là một món tiền có thể để cho bọn họ dù có tách ra ở riêng cũng có thể sinh sống.

Hai mẹ con thương lượng chỗ cất tiền. Trương thị giữ lại bốn lượng đưa cho Dư Dung: “Hai chúng ta chia ra giữ, sợ rằng chỗ tiền này sau này sẽ giúp được chuyện lớn.”

Ông ba Dư nấu nước xong rồi thì đi nấu cơm với Trương thị. Dư Dung thì vào nhà tắm rửa.

Dư Hương Hương bưng một chén nước đặt vào tay Triệu thị: “Nương uống chút nước ấm cho ấm người nhé?”

Triệu thị ngọ nguậy ngồi dậy, gương mặt thanh tú của bà ta hiện lên vài phần bất lực. Nhị phòng và tam phòng sát nhau, tam phòng có chút động tĩnh nhị phòng sẽ biết ngay. Mặc dù Triệu thị nằm trên giường cũng hỏi: “Tam thẩm của các con làm sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play