Sau khi vào thành, do chưa từng mở quán bao giờ, mới vừa tìm được chỗ tốt chuẩn bị dỡ hàng thì chợt một cặp vợ chồng già rán bánh quẩy chạy tới. Ông cụ xua xua tay về phía nhà Dư Dung: “Đây là địa bàn của nhà ta, mấy người đừng có chiếm...”

Đây là lần đầu tiên nhà Dư Dung làm việc buôn bán, không hiểu những chuyện đó, còn thực sự tưởng rằng đã chiếm mất chỗ của người ta. Ông ba Dư vội vàng xin lỗi: “Ông à, chúng ta không biết.”

Liên tục đi vài lần, ông ba Dư bắt đầu bi quan mà oán giận: “Dùng nhiều tiền như vậy, có thể thu về được hay sao? Thảo nào người ta chẳng ai đi buôn bán, những ngày làm ăn này đúng là khó mà trôi qua êm đẹp rồi.”

“Cha, đừng nói lời không may. Chúng ta ra cửa thành đi! Con cũng không nghe nói toàn bộ đất này đều đã có người.” Quả nhiên khi nhà Dư Dung tới, nơi đó không có ai. Khi ông ba Dư cùng Dư Tùng dỡ đồ xuống thì có sai nha đến, những tiểu thương bên cạnh đều phải bỏ tiền. Tới nhà Dư Dung, Trương thị liền hỏi: “Các vị sai gia, chúng ta mới tới đây, không biết phải nộp bao nhiêu thì được?”

Một người trong đó nói: “Ba văn tiền là được, ở đây bày đâu tùy thích, chỉ cần đừng lấn xuống đường lớn thôi.”

Trương thị lại nhiều lời hỏi thêm một câu: “Vậy hôm nay chúng ta bày sạp ở đây được chứ? Ngày mai có thể sang bên kia không?” Trương thị chỉ vào chỗ bị ông bà lão bán quẩy chiếm.



Sai nha Giáp nói: “Tất nhiên là được.”

...

Sai nha Ất còn nói thêm: “Ở đây theo thứ tự trước sau, hoàn toàn không thuộc về riêng ai cả.” Dư Dung bèn vội vàng múc vài bát tào phớ, rải chút đường cát lên: “Các vị sai gia, chúng ta mới tới, vẫn còn chưa khai trương, các vị nếm thử giúp chúng ta xem thế nào?”

Trương thị nghe con gái nói vậy đã hiểu được công dụng của địa đầu xà, Dư Tùng cũng vội vàng nói: “Chúng ta lần đầu mở sạp, làm phiền các vị giúp chúng ta nếm thử.” Mọi khi mấy tên sai nha đến thu tiền, người buôn bán ở đây đều keo kiệt, đừng nói là cho ăn cho uống, chỉ đưa ít tiền quầy hàng đã coi như ưu đãi lắm rồi. Không ngờ những người này lại hào phóng như vậy.

Mặc dù tay chân vụng về, mấy tên sai nha cũng ngồi xuống uống tào phớ. Trương thị vội vàng bắc nồi bắt đầu làm sủi cảo chiên. Khi họ đã sắp ăn xong tào phớ, Trương thị liền dùng que tre xiên sủi cảo đưa cho bọn họ, một người trong đó thoáng cái đã ăn hai xiên. Tính tình Trương thị cũng coi như khá hào phóng, chưa khai trương đã cho hết gần hai mươi đồng rồi, mà Trương thị còn không cau mày lấy một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play