"Nhưng đệ nhìn hai đứa nhà huynh đi. Tùng Nhi nhà chúng ta cũng đến tuổi rồi, căn phòng này của huynh cũng không có khả năng để người ở lâu. Sang năm chúng ta sẽ đi ra ngoài làm việc để kiếm tiền xây phòng ở.”

Chi thứ ba nhà họ Dư cũng không phải dễ bắt nạt. Ông tư Dư không chiếm được lợi ích gì mới rời đi. Bởi vì ông tư Dư không phải người trong thôn, cho nên nếu mua móng nhà thôi sẽ rất đắt, hơn nữa trong thôn chưa chắc đã chia đất cho ngươi.

Giống như Lâm tú tài, ông ta có thể sống ở thôn Sa Hà đều do mua móng nhà, lại thêm thân phận tú tài của ông ta nữa. Người khác để ruộng dưới danh nghĩa của ông ta là có thể miễn địa tô.

Dư Dung cười khẩy: “Chúng ta đều đã như vậy mà chú tư còn có thể tìm đến á? Có phải cha lại nói gì đó với chú tư có đúng không?” Dư Dung không thích nhất cái miệng rộng của ông ba Dư, cứ hễ có chuyện gì thì ông đều không thể giấu được.

...

Thấy mọi người đều nhìn mình, ông ba Dư vội vàng thanh minh: “Sao có thể là ta nói chứ, ta chỉ qua đó ngồi chút thôi mà.”



Vậy chắc chắn là ý của người bên nhà cũ, có điều không biết là ai? Trương thị nghĩ nghĩ một lát, sau đó dứt khoát vứt sang một bên, dù sao chính sự quan trọng hơn.

“Chỗ ta có hai trăm xu, Tùng Nhi, con đi với cha tới Thảo Phố mua ít bột mì về đi, tiện xách thêm cả dầu hạt cải với một cái bếp nhỏ. Vài ngày nữa, ta với cha con sẽ ra chợ bán sủi cảo chiên.” Bây giờ Trương thị chỉ muốn tập trung kiếm tiền.

Đã sắp đến Tết nguyên đán, bận rộn cả năm, ngày càng nhiều người có chút tiền dư dả trong tay, Trương thị cũng muốn thử vận may. Nghĩ tới cuộc sống sau này, Dư Tùng cũng nóng lòng muốn thử từ lâu. Hắn cầm tiền trong tay, đi theo ông ba Dư bước ra khỏi cửa.

Thằng nhóc ton hót Dư Thụ chạy từ bên ngoài về, cậu bé thở hổn hển đi vào: “Nương, không hay rồi, chú năm đang đánh nhau với bác cả… Nói bà nội bất công, bán đi mười mẫu đất rồi.”

Mười mẫu đất không phải con số nhỏ, Trương thị lẩm bẩm: “Chú năm con là người nhát gan, dám cãi nhau với người của chi trưởng à?” Chú năm là con út, nhiều năm như vậy chỉ có một đứa con gái duy nhất là Dư Bội. Nhờ Dư Bội mà chi thứ năm được thơm lây không ít, thực ra chi thứ năm sống khá thoải mái.

Hơn nữa chi thứ năm muốn dựa dẫm vào chi trưởng nhất, bình thường rất nịnh bợ chi trưởng. Ngay cả Điền thị cũng chỉ dám nói Triệu thị với Trương thị trước mặt bà cụ Dư, nào dám đả động đến ai trong chi trưởng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play