Con trai thứ có ba người con trai và ba cô con gái. Bây giờ Triệu thị của nhị phòng còn nằm trên giường nghỉ ngơi, trong bụng có thêm một đứa nữa.

Con trai tư đã đi ở rể rồi, không cần phải lo lắng. Hiện giờ mặc dù con trai năm chỉ có một bé gái nhỏ tuổi, nhưng vợ cậu năm chỉ về nhà chồng mới mấy năm, bọn họ lại còn trẻ nên chắc chắn sẽ sinh thêm.

Tục ngữ nói cây lớn nhiều cành, người lớn thì phải ra ở riêng, việc Trương thị cân nhắc tách ra ở riêng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Lúc Trương thị đang suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy cô bé của nhị phòng tiến vào, bèn gọi: “Quyên Nhi đến rồi à, mấy ngày trước con bị ốm giờ đã khỏe hơn chưa?” Dư Quyên là bé gái nhỏ nhất của nhị phòng.

Nhị phòng nhiều con nhất, đứa trẻ này cũng không được chăm sóc cẩn thận. Triệu thị cũng là một mỹ nhân yếu đuối, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày thì gần như nằm trên giường ba trăm ngày.

Những đứa con của nhị phòng cũng vất vả nhất, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là bọn nhỏ tự mình làm, nếu là Trương thị thì chắc chắn sẽ không nỡ.

Mà mấy ngày trước Dư Quyên cãi nhau với Dư Mai của đại phòng, bị đẩy nên va phải trục lăn lúa rồi bị ngất tại chỗ.

Bà cụ Dư không nỡ tốn tiền cho cô bé, tùy tiện dùng phương thuốc dân gian, cũng chỉ là tìm chút tro cây cỏ đắp lên.

Trương thị nói thầm một tiếng tạo nghiệp nhưng cũng không còn cách nào khác, người nhị phòng thành thật nhu nhược cũng không nhận thức được tốt xấu. Trương thị luôn thấy chướng mắt nên cũng không giúp đỡ, may mà Dư Quyên mạng lớn.

“Vâng ạ, tam thẩm.” Dư Quyên nhìn Trương thị đang xào trứng mà sắp chảy cả nước miếng ra rồi.

Trước kia ở hiện đại nàng ta không thèm ăn cái này, bây giờ lại vì một đĩa trứng xào mà thèm không thôi: “Chỉ là đầu con còn hơi đau.”



Trước khi xuyên qua Dư Quyên cũng đã xem rất nhiều tiểu thuyết xuyên việt, đặc biệt là thể loại điền văn chính là thể loại nàng ta thích xem nhất.

Trương thị đang định nói gì đó với nàng ta thì nhìn thấy con trai nhỏ Dư Thụ chạy vào. Dư Thụ chạy từ đầu thôn xuống để nói trước với Trương thị.

“Nương, tỷ về rồi, chúng ta mau ra ngoài đi!”

Trương thị nói với Dư Thụ: “Trên quầy có trứng gà nương xào cho tỷ tỷ con, con trông cho kỹ...” Không để người ta nhìn, e rằng lát nữa sẽ bị người ta ăn vụng mất.

Dư Thụ rất là lanh lợi, từ nhỏ cậu bé đã biết mình có một tỷ tỷ, chỉ là chưa được gặp người thật. Nhưng thật sự gặp được Dư Dung nhóc mới biết được tỷ ấy tốt với mình như vậy, còn đặc biệt giữ lại kẹo cho cậu bé ăn, còn nói trong rương có đặt quần áo của cậu bé.

Cậu bé làm gì có quần áo mới gì đâu, bộ quần áo trên người này là người trong trường tư thục thương hại cậu bé nên cho cậu bé.

Cũng vì lẽ đó nên cậu bé rất để ý đến lời Trương thị nói. Cậu bé thấy Trương thị đi ra ngoài, bèn nhấc ghế nhỏ ngồi ở cửa bếp.

Trương thị nhìn thấy Dư Dung thì cực kỳ vui mừng. Dư Dung cũng vậy, nàng không nhịn được nói: “Nương, số tiền năm trước con nhờ Vương nãi nãi đưa cho nương đã nhận được chưa?”

Sáu tuổi nàng vào nhà họ Cố. Ban đầu nàng mới học xe chỉ, không có tiền, sau này sáu tuổi mới học được dệt vải lúc đó mới dành dụm được chút tiền.

Đợi đến khi nàng mười tuổi chính thức bắt đầu học thêu thì mới bắt đầu tích góp tiền, nàng đã nhờ mẹ mìn Vương mang hộ hai lượng bạc về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play