Trương thị nghe thế thì nóng nảy ngay, bà già đáng chết này thật không biết xấu hổ.

Dư Dung lại cười đáp: “Bà nói phải, ca của con vừa xuống núi về nhà, đợi sang năm mới con muốn thêu thêm vài năm đủ cho ca của con xây một nhà xưởng. Nói đến việc này, bà, ca của con lớn đến thế rồi nhưng về nhà lại chẳng có chỗ ngủ. Bà xem có thể dành một gian phòng ra cho ca của con chuyển vào không?”

Tuy Dư Dung đang cười nhưng cả khuôn mặt lại hiện rõ vẻ uy nghiêm.

Bà cụ Dư cũng là người có quyền lực trong nhà, lý nào lại để tâm đến đứa nhóc con như thế, chẳng qua là cảm thấy Dư Dung yếu đuối nên mới nhảy dựng lên.

Bà ta chống nạnh một tay, tay kia chỉ vào Dư Dung mà mắng: “Con tiểu kỹ nữ này muốn chết, cái nhà này là của lão nương, ngươi ăn của lão nương mặc cũng của lão nương, bây giờ lại dám chống đối lão nương.”

Trương thị nghe thế nào chịu nổi, lập tức nhảy dựng lên: “Chúng con đã gây ra tội nghiệt gì, sắp vùi cả nửa người xuống đất mà còn phải bị mẹ chồng ức hiếp, cả nhà thì làm trâu làm ngựa. Rõ ràng là nhà của chính mình nhưng lại bị người khác xem như nô lệ.

Được rồi, tất cả bọn con đều là trâu ngựa của nhà họ Dư… Dù chúng con có phải liều mạng chẳng cần mạng sống, con cũng sẽ không để con cái của mình phải làm trâu làm ngựa!”



Động tĩnh lớn như thế, Lý thị và những người khác nghe rõ mồn một, nhưng Lý thị lại vững như bàn thạch.

Rốt cuộc Tiểu Lý thị còn nhỏ tuổi nên không giữ được bình tĩnh: “Cô mẫu, chúng ta có cần ra ngoài nhìn xem không?”

“Ra ngoài, ra ngoài làm gì, để cho bà của con có cớ mắng chúng ta một trận sao. Bây giờ đang là thời điểm Phụng Nhi dùng tiền. Nếu lợi dụng đến nó chắc chắn sau này cũng có phần lợi cho nó, ấy thế mà hiện giờ lại đối nghịch với chúng ta…”

Vẻ mặt Lý thị dửng dưng. Trong lòng bà ta, chẳng ai quan trọng bằng tương lai của Dư Phụng.

Trương thị tranh cãi với bà cụ Dư một trận, sau khi ra ngoài đã bảo Dư Thụ đi gọi Dư Tùng và ông ba Dư trở về.

Trương thị vừa khóc vừa kể ngay chuyện này cho Dư Tùng nghe. Dù sao Dư Tùng vẫn còn trẻ tuổi nên nóng tính, hắn bị Dư Dung giữ lại: “Ca ca muốn đi làm gì? Muội biết huynh bất bình thay mọi người, nhưng chuyện này còn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”

“Lời này rất đúng.” Ông ba Dư phụ hoạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play