Tiểu thịt tươi là Ngải Lý Tư, nếu Mộc Phỉ sinh sống ở đây sẽ biết, gương mặt trước mắt này chính là mặt hàng chạm bỏng tay.
Cha mẹ vị này có tiếng tăm vô cùng lừng lẫy, có một ca ca khôn khéo kế thừa gia nghiệp, việc hắn cần làm chính là đi con đường minh tinh mà hắn yêu thích, làm một tiểu nhi tử chịu mọi sủng ái.
Kỳ thật, trong trí nhớ nguyên chủ là có hình ảnh của Ngải Lý Tư, nhưng Mộc Phỉ lại không để ý cái này.
Nàng chỉ cảm thấy kẻ này thật không có lễ phép, cái từ mập mạp này cũng không phải quá xấu, nhưng phối hợp với cái biểu cảm giọng điệu kia, rất là phản cảm!
Mộc Phỉ không thèm để ý người này, đi theo chỉ dẫn tới gặp NPC để nhận nhiệm vụ.
Ngải Lý Tư đơ mặt, có chút không thể tin được, đây là, hắn bị ăn bơ?
Từ khi còn nhỏ, bởi vì là con của cha mẹ, người ta đều khen hắn, sủng hắn. Sau lại theo nghiệp minh tinh, nơi này càng là bầu trời của hắn, dù thái độ của hắn không tốt, các fan cũng vẫn sùng bái vô cùng.
Dù biết những người chơi có thể tham giai giai đoạn thử nghiệm này, phi phú tức quý, nhưng với bối cảnh của hắn, không mấy kẻ có thể giàu hơn nhà hắn, quyền thế hơn nhà của hắn! Mà cho dù có, thì chắc chắn hắn cũng đã gặp qua hết rồi!
Lại còn là nữ, tám phần đều là fans của hắn! Chỉ cần mình vừa nói chuyện với họ, bọn họ đều hận không thể nịnh bợ hắn ấy chứ, không nghĩ tới lại bị ăn quả bơ to như thế này!
Ngải Lý Tư khó chịu, thực khó chịu! Lại không thể không nói chuyện với nàng!!!
“Uy, mập mạp, thôn Tân Thủ này chỉ có hai chúng ta, tới, chúng ta tổ đội đi.”
Hiện tại trò chơi còn chưa phân khu vực, là một trò chơi có thể dung lượng người chơi vô cùng lớn, theo chế độ phân phối ngẫu nhiên của hệ thống, một thôn Tân Thủ khả năng sẽ có một đến hai người.
Trò chơi vừa mở cửa, Ngải Lý Tư liền vào đầu tiên, hắn lập nhân vật, lại nhận nhiệm vụ sớm nhất.
Tới nhiệm vụ đánh quái, hắn phát hiện ra một người làm cực kỳ khó khăn, liền chờ có người mới thì cùng lập PT.
*PT: tổ đội.
Chỉ là, chờ, chờ mãi, cũng không có người tới, hắn đã khiếu nại trò chơi, cho rằng hắn bị bug, trò chơi không phân đồng đội cho hắn!
Kết quả, bên kia trả lời, đồng đội của hắn còn chưa đăng nhập trò chơi!
Trò chơi này vô cùng HOT nhé, không nghĩ tới lại có người không háo hức như hắn, chậm rì rì không chịu online, nhìn đi nhìn lại, trừ khi người này khinh thường chơi game đi.
Nhưng nói ngược lại, nếu đã đạt được khoang hạng nhất này, haiz… Thật khó hiểu!
Hắn cũng không biết sự thật, nếu là nguyên chủ Mộc Phỉ thì dĩ nhiên sẽ canh giờ mở game vào ngay, chính bởi vậy, mới có cơ hội cho Mộc Phỉ hiện tại xuyên không mà tới, sau đó, Mộc Phỉ này, lại bởi vì không có tiền mới nghĩ tới phương pháp vào game kiếm thu nhập a! Sự đời vô thường mà.
Ngải Lý Tư cũng thật đáng thương, vất vả chờ được đồng đội online, lại là một cái phì bà (bà béo nhé :)). Nhìn cái thân thể phì phì kia, còn có thể trông cậy vào nàng đánh quái với hắn sao?
Hiện tại, trò chơi đang lưu hành chủ trương tự do, do năng lực cá nhân của mỗi người chơi sẽ có những kỹ năng khác biệt trong game.
Tỷ như, cùng là kỹ năng công kích, người bình thường là động tác cố định, nếu người chơi đã quen thuộc động tác này, thật sự có thể sử dụng nhuần nhuyễn, sáng tạo theo đúng ý mình, giống hệt ngoài đời vậy.
Hình thức bị động thì chiếm tỉ lệ lớn, hình thức chủ động thì rất ít, những người có thể sử dụng thuần thục các kỹ năng tự chủ, đa phần đều là đại thần!
Ngải Lý Tư tuy rằng chưa đạt được hình thức tự chủ, nhưng đối với trò chơi, hắn còn vô cùng tự tin với bản thân mình. Vì sao ư? Hắn đã trải qua một vài khóa huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp ngoài đời!
Âm thầm chờ mong một đại thần tới, nát bét cũng là cao thủ a, ai nghĩ tới, là một cái phì bà.
Ông trời đang đùa giỡn hắn sao?
Ngải Lý Tư nhìn cái bộ dạng chậm rì rì của phì bà kia, rì rì tiếp nhiệm vụ, rì rì mở bản đồ tìm kiếm địa điểm, rì rì… Thật sự, hắn không nhịn được nữa!
“Uy, mập mạp, không phải ngươi chưa chơi trò chơi bao giờ chứ?”
Mộc Phỉ tiếp tục bỏ lơ kẻ ngốc kia, theo hướng dẫn đi làm nhiệm vụ của mình.
Ngải Lý Tư nổi giận rồi, kẻ này, phì bà này lại tiếp tục bơ hắn chứ! Tiến lại gần bắt cánh tay của Mộc Phỉ.
“Uy, mập mạp chết tiệt, ngươi không nghe thấy ta nói chuyện sao?”
Mộc Phỉ lạnh nhạt rút tay, “Béo thì sao? Ăn dịch dinh dưỡng nhà ngươi?”
Cảm ơn internet hiện đại, để nàng biết cách nói chuyện với người khác ra sao, thấy tên này bị mình nói nghẹn họng, liền mặc kệ, tiếp tục trò chuyện cùng NPC.
Ngải Lý Tư khó thở, từ nhỏ tới lớn, đều là người ta sủng hắn, cho dù người ta có nói hắn không tốt, cũng là trên mạng thôi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người ta chống đối trước mặt a!
Hừ, ngươi đã vậy, vậy tự làm nhiệm vụ của ngươi đi!
Ta một kiếm khách còn không làm được, một cái y sư như ngươi, còn có thể làm sao!
Khốc khốc trừng mắt nhìn cái kẻ đồng đội hụt này.
Càng trừng, hắn càng tức, sao cái thế giới này l có loại người như này?
NPC thông báo nhiệm vụ, nàng còn hỏi cái này cái kia, người mới chơi game, không lẽ mới tới mức này sao?
Chờ đã, không lẽ nàng ta chờ mong nhận được nhiệm vụ che giấu?
Gia hỏa này, không phải xem tiểu thuyết nhiều quá đi?
Nàng cho rằng mình là nhân vật chính sao?
Cho rằng, người mới chơi game đều sẽ tiếp được nhiệm vụ che giấu?
Quả thực quá buồn cười…
Từ từ!
Vừa rồi, thanh đao kia, là chuyện gì đấy?
Ta thao!
Hắn không nhớ bác gái tuyên bố nhiệm vụ kia có cho hắn đao như vậy a!
_____________________ Phân cách tuyến ngáo ngơ ______________________
Mộc Phỉ cầm đao trong tay, còn tính thuận tay.
“Cảm ơn dì Vương.” Mộc Phỉ lễ phép.
Tuy rằng đây là NPC, Mộc Phỉ cũng chưa từng tiếp xúc với người trí năng chân thật như vậy, theo bản năng, nàng cho rằng đây là người thật a.
Bác gái Vương cười cười, “Tiểu cô nương, không cần cảm tạ, đi nhanh về nhanh a.”
“Ân.” Mộc Phỉ thu hồi đao.
Nàng vừa nhấp vào học tập xong kỹ năng dùng đao, nhìn đao biến mất trong bọc đồ, thật sự có chút thần kỳ.
Vừa quay đầu, liền phát hiện nam sinh không có lễ phép kia đang trông mong nhìn nàng.
Ngải Lý Tư tuy bị sủng hư, nhưng không có nghĩa đầu óc bị hư, tỷ như anh trai của hắn, trước mặt anh trai, hắn đều là bộ dáng phi thường biết điều.
Tuy rằng mặt mũi quan trọng, nhưng nhiệm vụ che giấu càng quan trọng.
Ngải Lý Tư thấy phì bà quay đầu, liền nở nụ cười, cực kỳ chủ động như cún con muốn được cưng chiều.
Mỗi lần hắn cười, fans đều thét chói tai, còn có trường hợp kích động quá mà ngất xỉu ấy chứ. Ngải Lý Tư còn nghĩ, hắn cười cười với phì bà này, đã là vinh hạnh cho nàng ta.
Mà Mộc Phỉ, người khác cười với nàng, theo bản năng, nàng liền cười lại với họ.
Khóe miệng hơi hơi gợi lên một cái biên độ, thực mau, liền khôi phục biểu tình vô cảm.
Bước chân, trực tiếp đi qua kẻ này.
Ngải Lý Tư: “.........”
Đây là, lần nữa, hắn được ăn bơ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT