Thế nhưng... hình như có nơi nào đó có vẻ không ổn lắm.
Mạc Dịch nhíu đầu lông mày lại, nhạy bén cảm nhận được sự bất thường.
Tốc độ của lớp sương này thay đổi quá nhanh! Nếu như theo cái tốc độ này thì vào thời gian nghỉ giải lao tiết sau, nó có thể chiếm hết toàn bộ tòa nhà.
Cả quá trình chưa tới ba tiếng đồng hồ, mà thời gian bọn họ cần phải sống lại tận năm tiếng!
... Đây là một tình thế kẹt cứng không thể sống tiếp được.
Cơn ớn lạnh khiến người ta sợ hãi bò dọc sống lưng Mạc Dịch, anh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ hành lang.
Bên ngoài khung cửa sổ sắt thép vặn vẹo là bóng tối vô tận, trong bóng tối, thiết bị đếm ngược treo trong không khí kia lẳng lặng lóe lên ánh sáng xanh. Số giây lặng lẽ trôi, nhưng lúc này trong mắt Mạc Dịch lại như thần chết đang đòi mạng, bay trong không trung chế giễu nhìn xuống bọn họ với ác ý lạnh lẽo.
Giang Nguyên Bạch ở bên cạnh nhận ra anh không ổn, tới gần hỏi rằng: “Sao thế? Sao sắc mặt cậu tệ vậy?”
Nhờ giọng nói của anh ta mà Mạc Dịch bị kéo về từ trong suy nghĩ, sững sờ một giây, sau đó như thể nhớ ra điều gì đó, ánh mắt vẫn còn xám xịt khi nãy lại nhen nhóm một tia sáng hy vọng nho nhỏ.
Đúng rồi! Giang Nguyên Bạch và Thẩm Lỗi đều sống sót trong trò chơi sinh tồn trước đó! Nếu đã có thể sống được, vậy có nghĩa rằng trò chơi này chắc chắn sẽ để lại đường sống cho bọn họ!
Thế nhưng... tình hình bây giờ, cho dù có ở lại hay là đi xuống, chỉ cần chuông tan tiết vang lên, lớp sương dày bắt đầu lan ra, bọn họ chỉ có một con đường chết thôi.
... Vậy thì, văn phòng giáo viên ở tầng bốn có khi nào chính là cơ hội xoay chuyển trong tình hết cam go này không?
Mạc Dịch quay đầu nhìn Giang Nguyên Bạch, trên khuôn mặt tái nhợt là đôi mắt sáng tới kinh người:
“Chúng ta phải nhanh chóng lên tầng thôi.”
Đúng vào lúc này, chuông vào tiết vang lên. Tiếng chuông vang lên, cả hành lang cũng thay đổi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, cuối cùng quay trở lại dáng vẻ cũ.
“Hơn nữa, trong 45 phút này, chúng ta bắt buộc phải nghĩ ra cách đi lên tầng.” Mạc Dịch nói thêm.
Lúc này Giang Nguyên Bạch cũng đã bình tĩnh lại, nhận ra rằng tốc độ sương mù khiến bọn họ gần như không thể sống được, màu máu trên mặt lập tức rút sạch sẽ.
Anh ta hơi nôn nóng nắm lấy cánh tay Mạc Dịch, nói với giọng run rẩy: “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta hãy...”
Ánh mắt như nhìn đồ thiểu năng của Mạc Dịch dường như tạt cho anh ta một gáo nước lạnh, khiến anh ta nuốt những lời sau đó về cổ họng, sau đó cười giả lả buông Mạc Dịch ra.
“Ma quỷ ở mỗi tầng đều đang ngăn cản chúng ta đi lên trên, bây giờ tới cầu thang hoàn toàn là tìm đường chết.”
Lúc này Giang Nguyên Bạch cũng bình tĩnh lại, hơi ngại ngùng gãi đầu, hổ thẹn hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
“Tìm manh mối.” Mạc Dịch giơ cuốn sổ và hồ sơ trong tay lên, cong môi cười: “Nếu ma quỷ mỗi tầng đều có liên quan tới oán niệm của Triệu Thu Lam, vậy chỉ cần chúng ta biết rõ được oán niệm của cô ấy là gì, là có thể biết được cách giết người của ma quỷ rồi.”
... Chỉ có như vậy, bọn họ mới có sự chuẩn bị trước khi đi lên tầng được.
Vẻ mặt Giang Nguyên Bạch hơi nặng nề, chậm rãi gật đầu.
Theo như kinh nghiệm ở hai tầng trước, tiền đề khi không lên tầng, chỉ cần không tìm đường chết, chủ động không quấy nhiễu tới vị trí mà những con ma kia đang ở... ví dụ như Lý Vân Nhã đi vệ sinh, còn đám người Thẩm Lỗi thì chủ động bước vào ảo ảnh trong bức ảnh, là có thể an toàn. Mà tầng ba hoàn toàn không quen thuộc này, mỗi một bước đi đều có thể xảy ra chuyện.
Mà phòng học ở lớp ba lại là một sự tồn tại đặc biệt: Nếu nó đã xuất hiện ở mỗi tầng, vậy thì nếu như chỗ này thực sự có thứ gì khác tồn tại, sợ là anh đã bị giết chết ngay khi ở tầng một rồi.
Huống hồ là có lẽ chỗ này còn có thể tìm được manh mối mới nào đó.
Sau khi đã quyết định xong, Mạc Dịch bèn mở cửa phòng học ra, ngồi xuống hàng ghế phía cuối phòng học, mở cuốn sổ kia ra rồi đọc từ chỗ dừng lại lần trước.
Nội dung còn lại rất ít, ngày tháng và khoảng trống giữa ngày tháng càng ngày càng dài, số tờ bị thiếu và bị tẩy xóa đằng sau cũng ngày càng nhiều thêm, chữ viết cũng trở nên qua loa hơn, không có nhận thức hơn, chỉ có duy nhất một câu kia là không thay đổi “Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp”.
Trong đó có một đoạn hấp dẫn sự chú ý của Mạc Dịch: “Ngày 1 tháng 9 năm 1994. Mình được các bạn học chào đón, bọn họ...” Sau đó là một đoạn chữ bị bôi đen rất nhiều, câu kết cuối cùng là bốn chữ nhỏ nguệch ngoạc: “Hôm nay sẽ là”. Sau đó đột ngột dừng lại.
Câu này chưa viết xong... vì sao chứ?
Mạc Dịch hơi khó hiểu, dứt khoát đưa cuốn sổ cho Giang Nguyên Bạch, đổi lấy tập hồ sơ trong tay anh ta rồi bắt đầu đọc.
Tập này rất mỏng, hơn nữa rõ ràng là vụ án cá nhân của Triệu Thu Lam.
Mạc Dịch nhìn chằm chằm thật sâu bức ảnh bên trên hồ sơ vài giây.
Đó là một thiếu nữ thấp bé mà gầy yếu, mặc một chiếc áo sơ mi bẩn, rộng nhưng cũ, nhìn trông vừa quái gở vừa nhát gan, đang mỉm cười nhút nhát với ống kính.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, bỏ đi cảm xúc dâng lên trong lòng, tiếp tục đọc tiếp.
Nhưng thông tin có bên trên vẫn ít tới đáng thương.
Chỉ có thời gian nhập học của cô, những con số lạnh lùng về thành tích thi.
Mạc Dịch lật một trang, thời gian xin nghỉ bên trên hấp dẫn cái nhìn của anh.
Ngày 21 tháng 12 năm 1993, xin nghỉ bảy ngày, lý do xin nghỉ: Mai táng. Trả lời: Cho phép.
Bảy ngày sau đúng vào ngày 28, cũng chính là ngày cuốn sổ thiếu mất tên người ba.
Mạc Dịch trầm ngâm một lát rồi đọc tiếp.
Ngày 7 tháng 1 năm 1994, lại có đơn xin nghỉ mới, thời gian cho phép nghỉ lần này càng dài hơn, hơn nửa tháng trời, lý do xin nghỉ là sợ hãi, mai táng và... ghi chép.
Kết hợp với chuyện của Hoa Tử, một manh mối rõ ràng ghép lại, mẹ giết chết ba, sau đó tới trường của con gái tự sát, đứa trẻ vô tội mất cả ba lẫn mẹ trong số ngày ngắn ngủi, còn gánh lên cái danh là con gái của kẻ giết người.
Mạc Dịch lật sang trang sau, bỗng chốc giật nảy mình trước những chữ nhỏ màu đỏ dày đặc bên trên, trong đây đều ghi lại những tội lớn và tội nhỏ từng mắc phải, có đánh nhau, có trộm cắp, có gian lận.
Lẽ nào sau khi ba mẹ mất, cô gái này trở thành một thiếu nữ hư hỏng à? Nhưng ngay sau đó, Mạc Dịch đã bác bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì sau mỗi lần xử phạt đều sẽ xuất hiện mấy cái tên giống như thế.
Hoặc là tham gia đánh nhau, hoặc là báo cáo tố giác, nhiều vô số, trong hai mươi mấy tội bị xử phạt, tên của mấy người này có tần suất xuất hiện nhiều tới đáng sợ.
Mà dưới cuối trang này, lại có điều xử phạt rất nặng: Ngày 1 tháng 9, xử phạt cấp một, cảnh cáo đuổi học, nguyên nhân: phát tán vật phẩm đồi trụy.
... Ngày 1 tháng 9, ngày tháng bất thường nhất trong cuốn sổ, cái ngày thậm chí còn chẳng viết được câu “Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp” hoàn chỉnh.
Ánh mắt Mạc Dịch lạnh đi, vươn tay cầm một bức ảnh ố vàng kẹp trong hồ sơ lên: Quần áo đầu tóc thiếu nữ gầy yếu tán loạn, nức nở cuộn tròn cơ thể lại, áo sơ mi rách nát không che được cơ thể ngây ngô vừa mới phát dục bên dưới, dấu vết đánh đập in trên làn da cô, mấy bàn tay vươn tới từ ngoài ống kính, giữ chặt lấy chứ chi cô, không cho cô phản kháng.
Ánh mắt Mạc Dịch sâu thêm, khuôn mặt trông càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn.
Bây giờ anh biết rồi, vì sao bức ảnh trong tầng hai lại trở thành ma quỷ thống trị sự sống chết của bọn họ.
Mạc Dịch vươn tay ra, đang định lật sang trang sau. Chỉ nghe thấy Giang Nguyên Bạch ở bên cạnh giật mình kêu lên: “Hey! Cậu nhìn xem tôi phát hiện ra gì này.”
Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy anh ta nhặt một tờ giấy rơi bên cạnh lên với vẻ mặt hưng phấn, nói rằng: “Ban nãy tôi lắc cuốn sổ, kết quả có cái này bay từ bên trong ra!”
Giang Nguyên Bạch nhìn tờ giấy kia, vẻ mặt vẫn còn hưng phấn ban nãy trở nên mất mát, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Cái gì vậy... làm tôi mất công vui mừng.” Nói rồi, anh ta cười he he: “Nhưng mà hóa ra thiếu nữ thời nào cũng sẽ thích thứ này.”
Mạc Dịch giật thót, tới gần nhìn tờ giấy nhăn nhúm kia.
Thực ra nó là bìa một cuốn tạp chí, được cắt ra gọn gàng, gấp lại cẩn thận, ảnh trên đó bây giờ nhìn trông vừa đơn sơ vừa thô ráp, màu sắc cũng rất chói mắt, một hàng tiêu đều ở góc trái bên dưới lại hấp dẫn con mắt của Mạc Dịch:
“Câu chuyện thú vị: Bảy chuyện không thể tin nổi.”
Khi nhìn thấy chữ nhỏ bên dưới, một suy nghĩ đột nhiên lướt qua đầu anh như sét đánh!
Tất cả manh mối đều gắn kết tinh vi lại với nhau ở trong đầu.
Hơi thở Mạc Dịch hơi dồn dập, ánh mắt sáng kinh người, dường như anh đang nghe thấy máu tươi của mình đánh vào mạch máu, vang lên theo nhịp bên tai.
Đã lâu rồi anh mới thấy hơi hưng phấn thế này.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, vươn ngón tay ra chỉ cho Giang Nguyên Bạch nhìn.
Giang Nguyên Bạch tập trung nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ viết dưới tiêu đề:
“Bức ảnh chuyển động, bậc cầu thang thứ mười ba, tiếng bóng da trong nhà thi đấu không người... Chiếc gương ban đêm, còn có Hoa Tử trong nhà vệ sinh. Bảy chuyện không thể tin nổi gồm những cái nào?”
Giang Nguyên Bạch cũng chợt hiểu ra: “Cho nên... bảy một hai kia, thực ra chính là trình tự của bảy chuyện lớn này?”
Mạc Dịch kìm nén hô hấp của mình, gật đầu, giọng nói hơi bất ổn:
“Chắc là vậy.”
Giọng Giang Nguyên Bạch thêm hưng phấn: “Thế thì chẳng phải chúng ta sẽ biết thứ ở tầng ba rốt cuộc là gì sao! Điều không thể tin nổi thứ hai! Bậc cầu thang thứ mười ba!”
Lời đồn về bậc cầu thang thứ mười ba là, nghe nói buổi tối lúc đi cầu thang đếm thầm số bậc cầu thang thì sẽ rơi vào thế giới khác khi tới bậc thứ mười ba.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng trong lòng anh cứ cảm thấy là lạ.
Dường như có cảm giác không hài hòa ở đâu đó.
Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa, mười lăm phút sau là chuông hết tiết lại vang lên rồi, mà trước lúc đó bọn họ vẫn chưa tới tầng bốn thì chỉ có một con đường chết thôi.
Anh lắc đầu, dường như muốn vứt cảm giác kì dị trong đầu đi, sau đó lập tức thu dọn cuốn sổ và hồ sơ đứng dậy, tuy rằng trong lòng nôn nóng, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, nhanh chóng nói với Giang Nguyên Bạch: “Đi thôi, chỉ có thể thử xem thế nào.”
Đợi khi đi tới cầu thang, Giang Nguyên Bạch đột nhiên dừng bước chân.
“Nếu như không biết còn đỡ, đương nhiên sẽ không đếm số bậc thang làm gì. Nhưng bây giờ cứ bảo mình đừng đếm bậc thang... thì lại không kìm được mà đếm á!” Anh ta suy sụp.
Mạc Dịch suy nghĩ: “Vậy thì hát hai con hổ có được không?"
“...” Giang Nguyên Bạch không thể tin nổi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Mạc Dịch gật đầu chân thành: “Đúng vậy, có thể phân tán sự chú ý.” Nói rồi, anh vừa hát hai con hổ thật to, vừa bắt đầu leo cầu thang, Mặt Giang Nguyên Bạch tái mét đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng anh.
Chỉ nghe thấy giọng của Mạc Dịch vang lên trên đầu: “Anh xem, tôi lên rồi đây này.”
...
Có nên nói với Mạc Dịch rằng, bài hai con hổ mà anh hát bị lệch tông rồi không?
Giang Nguyên Bạch nghiêm túc suy nghĩ một giây.
Sau đó quyết định giấu bí mật này trong lòng.
Cuối cùng, anh ta vẫn tin lý luận không hợp lý này của Mạc Dịch, hé miệng hát hai con hổ, vừa hát vừa đi lên, quả nhiên đi tới tầng bốn bình an.
Cơ mà tuy rằng bình an, nhưng lại chẳng hề thuận lợi.
Giang Nguyên Bạch ngồi xuống thở hổn hển, lưng rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Quả nhiên là ma quỷ ở đây không muốn để bọn họ lên tầng.
Trong quá trình leo cầu thang khi nãy, anh ta nghe thấy ban nãy có người nói thầm thì bên tai, chậm rãi đếm rồi lại đếm, dường như đang mê hoặc anh ta cùng đếm theo ở trong đầu, may mà đầu óc anh ta bị nhạc điệu tẩy não của hai con hổ chiếm hết, nếu không sợ là đã trúng chiêu từ lâu rồi.
Giang Nguyên Bạch thấy mừng trong lòng, ngẩng đầu đnag định cảm ơn Mạc Dịch.
Nhưng lại nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh tới quá đáng suốt cả quãng đường, giờ lại đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khác với bình thường, con ngươi co rụt nhìn chằm chằm trước mặt.
Giang Nguyên Bạch nhìn theo tầm mắt anh rồi cũng sững sờ.
Cầu thang bị cả một bức tường rắn chắc chặn hết lại. Không có một kẽ hở nào, chèn ép khiến người ta ngạt thở.
Giang Nguyên Bạch hoảng hồn, giơ rìu cứu hỏa trong tay lên chém, nhưng mũi rìu sắc bén lại trượt ra khỏi tường, không để lại chút dấu vết nào.
Bầu không khí tuyệt vọng dần ập tới.
... Nơi đây vốn dĩ không có tầng bốn.