Đèn pin chiếu ra bóng sáng tròn đung đưa trên hành lang, trong bóng tối dày đặc trông thật ma quái.
Tiếng bước chân đều đều gõ trên hành lang dài trống trải, cho dù đèn trong phòng học bên cạnh vẫn sáng trưng cũng không thể ngăn được sự ác ý toát ra từ trong xương cốt nó.
Bước chân Mạc Dịch không dừng, tiến vào khu vực không có ánh đèn, bàn tay siết chặt đèn pin đổ mồ hôi, nhưng bước chân thì lại kiên định đến đáng ngạc nhiên.
Bóng đèn ống phía sau phát ra thanh âm “xẹt xẹt”
Mạc Dịch đột nhiên dừng lại.
Giang Nguyên Bạch đi đằng sau suýt nữa đâm sầm vào lưng anh, tựa như sợ kinh động đến thứ gì, anh ta cố lấy can đảm thấp giọng hỏi: “ … Sao thế?”
Mạc Dịch lắc lắc đèn pin ý chỉ anh ta qua xem.
Giang Nguyên Bạch lê từng bước từ phía sau lưng anh thò đầu ra, nhìn theo ánh sáng đèn pin, cũng đứng hình luôn.
Hành lang trước mặt không có gì nổi bật, trừ việc không có đèn thì gần như không khác gì đầu kia.
Hoàn toàn không có cảnh tượng đáng kinh ngạc như trong tưởng tượng!
Anh ta có hơi ngơ ngác gãi đầu, bước lên, đưa tay lên sờ lên mặt tường cuối hành lang, cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo lan trên da thịt, Giang Nguyên Bạch hơi bối rối, thấp giọng thì thào: “… Không nên như vậy chứ.”
Lẽ nào bọn họ lý giải sai chỗ nào à?
Lúc này, sau lưng truyền đến tâm thanh thủy tinh vỡ, “choang” một tiếng rất lớn, Giang Nguyên Bạch giật bắn cả người, còn chưa kịp quay đầu, chỉ nghe tiếng Mạc Dịch vang lên bên tai: “Tránh ra.”
Giang Nguyên Bạch phản ứng theo bản năng bước sang một bên.
Một luồng gió quét qua mặt anh ta, chỉ thấy tay Mạc Dịch cầm một chiếc rìu cứu hỏa, lấy tư thái thẳng tiến không lùi đập vào bức tường, đập được hai lần, “rầm” một tiếng chiếc rìu cắm sâu vào tường, sau đó lôi kéo xuống phía dưới, âm thanh đất đá đổ vỡ vang lên.
Từ góc độ đứng của Giang Nguyên Bạch vừa hay có thể thấy phản quang kim loại từ cánh cửa sắt phía sau bức tường đổ nát.
“Trời đất, sao mà cậu nghĩ đến được…” Anh ta kinh ngạc quay lại nhìn Mạc Dịch, những lời còn lại đều kẹt trong cổ họng.
Chỉ thấy Mạc Dịch mất hết sinh khí dựa vào tường, một tay cầm rìu, cong người thở hắt, dường như loạt động tác lúc nãy đã tiêu hao toàn bộ thể lực của anh.
… Phụt.
Giang Nguyên Bạch cố lắm mới nhịn không cười ra tiếng.
Anh ta họ nhẹ vài cái, duỗi tay cầm lấy chiếc rìu trong tay Mạc Dịch, cố nén ý cười trong giọng nói: “Khụ, hay là tiếp theo để tôi làm cho.”
Mạc Dịch đỡ eo, uể oải gật đầu.
Giang Nguyên Bạch cầm rìu, tiếp tục đập lên chỗ Mạc Dịch vừa xuống tay, gạch đá dưới tay anh ta không hề rắn chắc, giống như vừa mới xây, qua một lát liền bị đập ra một mảng lớn, anh ta vừa đập vừa nói: “Anh bạn Mạc này, cậu thật sự nên rèn luyện sức khỏe nhiều hơn đấy.”
Mạc Dịch: “… Anh cứ đập tường của anh đi.”
Nếu lần này có thể ra ngoài, anh nhất định phải làm thẻ tập gym gói theo năm.
Tiến độ phía Giang Nguyên Bạch rất nhanh, không đến mấy phút đồng hồ đã phá được một lỗ hai người đi được trên bức tường. Anh ta thử duỗi tay đẩy cánh cửa kia, dường như không có bất cứ lực cản nào, cửa sắt trong bóng đêm lặng lẽ mở ra, để lộ ra một lối vào tối tăm.
Mạc Dịch lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, anh mở đèn pin, gật đầu với Giang Nguyên Bạch, hai người cùng tiến vào.
Một luồng không khí âm lãnh ẩm ướt ập vào mặt, khiến Mạc Dịch không nhịn được ho khan một trận, mùi ẩm mốc đậm đặc giống như ngưng tụ mấy tháng mưa dầm trong một căn phòng… mùi vị ở toàn bộ hành lang như thể chính là từ nơi này tản ra.
Ánh sáng đèn pin hơi lập lòe.
Ánh mắt Mạc Dịch quét qua toàn bộ căn phòng, thoáng kinh ngạc.
Trong gian phong nho nhỏ xếp hàng những chiếc giá sách bám đầy bụi bặm, phía trên là các chồng sách cũ kỹ ố vàng chất thành núi, mùi sách mục nát tỏa ra khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Nơi này nhìn qua, có vẻ là phòng hồ sơ bị bỏ hoang.
Vậy thì sao nó lại bị phong tỏa lại? Hơn nữa còn dùng phương pháp cực đoan là xây tường chặn lại?
Mạc Dịch cẩn thận tiến vào vài bước, đôi giày nhấc lên một đống bụi tích tụ lâu ngày. Anh quay đầu nói với Giang Nguyên Bạch: “Chúng ta phân công nhau hành động, anh qua bên kia tìm, xem có thông tin gì hữu dụng không. Tốc độ nhất định phải nhanh, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”
Hiển nhiên Giang Nguyên Bạch cũng nghĩ đến mốc thời gian hạn chế 45 phút, vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, lấy ra chiếc đèn pin từ trong túi của mình, đi về một phía khác của phòng hồ sơ.
Mạc Dịch đi về phía đối diện. Vừa đi vừa tìm kiếm trên kệ hồ sơ.
Có lẽ là vì quá ẩm ướt, đa phần giấy tờ trong hồ sơ ở nơi này đều bị mục nát, dính liền vào nhau, chỉ có một ít chữ mơ hồ, có thể miễn cưỡng nhận biết được. Mạc Dịch lâm vào hoàn cảnh khó khăn, bất lực nhìn đống tài liệu trước mặt.
Anh hơi khó xử nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sang một bên, đúng lúc này, ánh mắt Mạc Dịch dừng ở một chiếc giá sách.
Mặt bên chiếc giá đính một miếng sắt nhỏ, tuy đã rỉ sét nhưng chữ trên đó vẫn đọc được, Mạc Dịch cẩn thận nhìn lại, phát hiện phía trên viết: năm 93.
Mạc Dịch nổi hết cả da gà, đồng thời cũng có chút hưng phấn, tiếng tim đập kịch liệt ở không gian yên tĩnh nện vào màng nhĩ anh.
Anh đi đến chỗ khe hở giữa hai chiếc giá, di chuyển nhanh chóng, xem xét miếng sắt nhỏ đính trên mỗi chiếc giá: Từ năm 89, năm 90… mãi cho đến năm 95.
Như vậy, căn phòng hồ sơ này hẳn là bị phong tỏa sau năm 95.
Mạc Dịch hồi tưởng lại tấm ảnh tốt nghiệp anh nhìn thấy ở tầng một, ngày tháng ghi trên đó đúng là vào năm 95.
Mà nếu phòng học ở mỗi tầng đều giống nhau, vậy có thể cho rằng…Toàn bộ trường học đều dừng lại ở cùng một mốc thời gian: Chính là năm 95 học sinh tốt nghiệp rời đi, mà nhóm học sinh thứ hai lại trùng hợp đúng vào năm này lên lớp 12!
Mạc Dịch như ngừng thở.
Mà năm 95 lên lớp 12 lần này… Trùng hợp là nhóm học sinh nhập học năm 93!
Cuối cùng anh cũng đã hiểu câu nhắc nhở lúc trò chơi mới bắt đầu! Chín ba ba, én không chân. Nếu anh đoán không sai vậy thì “chín ba ba” chỉ lớp 3 của lớp học sinh năm 93.
… Phòng học xuất hiện thi thể kia chính là lớp 3.
Máu trong người như sôi trào, Mạc Dịch bước một lớn hướng về phía chiếc giá hồ sơ đính chữ “năm 93”.
Quả nhiên, dưới đáy chiếc giá, giữa vô số giấy tờ mục nát, một tập hồ sơ hoàn hảo không hư hại lẳng lặng nằm đó.
Tựa như không bị năm tháng cùng hơi ẩm ảnh hưởng, trang giấy vẫn trắng tinh y như còn mới.
Đột nhiên, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên.
Là từ bên kia hành lang truyền đến!
Mạc Dịch không chút do dự, vội vàng đưa tay cầm lấy tập hồ sơ, kẹp dưới tay chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng hồ sơ, thanh âm la hét đã biến mất, trường học lại an tĩnh khiến người khác kinh sợ. Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: 3:32.
Còn 12 phút nữa là chuông sẽ reo.
Giang Nguyên Bạch cũng từ phía sau chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Còn chưa đợi Mạc Dịch trả lời, anh ta ngẩng đầu ngửi ngửi, nhíu mày lẩm bẩm: “… Cậu có ngửi thấy không, mùi máu nồng hơn nhiều?”
Mạc Dịch sửng sốt: Không sai, mùi máu trong không khí đã nồng hơn rất nhiều, chẳng qua do anh quá để ý đến thời gian, nhất thời không phát hiện ra.
Ánh mắt anh trở nên sắc bén, bước nhanh đến cửa phòng học lớp 3, nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, đã có thêm một cỗ thi thể.
Anh ta ngồi phía trước bục giảng, ánh mắt xám ngoét vô hồn đờ đẫn nhìn chằm chằm Mạc Dịch, không biết vì sao, anh ta nhìn trông rất lùn, Mạc Dịch nhìn xuống phía dưới chiếc bàn, trong lòng không khỏi hít khí một hơi khí lạnh:
Toàn bộ phần dưới của anh ta đã không thấy đâu nữa.
Nửa bộ ruột theo chân ghế rơi xuống đất, vũng máu nhanh chóng loang rộng, tay anh ta còn đặt ở phần dưới eo, bắt vào hư không như thể cố gắng ngăn có thể mình không bị đứt lìa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT