Tiếng chuông ngừng lại, hành lang lại khôi phục vẻ yên tĩnh chết chóc.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy được khuôn mặt bất an và lo lắng của mình trong mắt đối phương.

Tiếng chuông này là sao? Chuyện gì sắp xảy ra? Không ai biết cả. Họ như những người bị bịt mắt, bước từng bước đến mép vực, không ai biết liệu bước tiếp theo có bị bước vào con đường không ngóc đầu lên nổi hay không.

Đột nhiên, bên tai vang lên những tiếng lộp bộp rất nhỏ!

Cả hành lang vặn xoắn, kéo dài bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những mảng tường trắng đục rơi xuống lộ ra bức tường bẩn thỉu màu xám xanh, những thanh sắt nhô ra khỏi lớp bùn, dữ tợn kéo dài.

“Tạch…” Ánh đèn trở nên mờ ảo.

Khung cửa sổ lớp học cũng vặn vẹo biến dạng, há rộng cái miệng tham lam trong đêm tối, những bóng đen mơ hồ đung đưa trong lớp.

“Áaa..!” Một tiếng hét vang lên giữa đám người, một người trung niên nhìn chằm chằm vào một bên tường, khuôn mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ sang: “... Mọi, mọi người nhìn kìa…”

Chỉ thấy mặt tường màu xám xanh không biết đã phủ kín những kí tự bằng máu to nhỏ kì quái từ bao giờ, chữ còn chưa khô vẫn đang nhỏ máu trên mặt tường. Hàng chữ hiện rõ ác ý… “Đi chết đi”.

Mạc Dịch lạnh toát sống lưng.

Một cảm giác không thể giải thích tấn công anh, khiến anh nổi da gà, nhưng cảm giác này không đến từ những con chữ, mà đến từ… phía sau.

Anh quay người nhìn.

Chỉ thấy một làn sương mù dày đặc đang chậm rãi, lặng lẽ và âm thầm lại gần từ cuối hành lang. Bên rìa làn sương chênh vênh, đục trong rõ ràng, đem theo sự khủng bố không nói nên lời, lại gần họ như một vật sống. Cảm giác lạnh gáy chính là đến từ đây.

“Sương mù vô danh…?” Lời nhắc nhở lúc trước như xẹt qua trong đầu Mạc Dịch.

Anh hét lên: “Chạy mau!!”

Vừa nói, anh vừa chạy về hướng ngược lại với sương mù.

Mọi người nghe vậy thì quay đầu, cũng nhìn thấy một làn sương mù dày đặc.

Họ vô thức muốn chạy trốn, nhưng gót chân lại như bị dính trên mặt đất, không cất bước nổi. Màn sương chậm chạp biến đổi nơi đáy mắt như có ma lực, chặt chẽ bắt lấy ánh mắt không thể kiểm soát của họ…

Nhưng chỉ trong nháy mắt, màn sương đã đến ngay trước mắt.

Người đàn ông đứng cuối nhóm người bỗng nặng nề ngã xuống đất, móng tay cắm sâu vào vết nứt trên sàn, hoảng hốt hét lên: “Cứu tôi! Có thứ gì đó túm lấy chân tôi!! Cứu tôi với áaaaa!”

Màn sương dày đặc và đục ngầu kia vẫn len lỏi về phía trước, tiến về phía trước, bóng dáng người đàn ông như bị kéo xuống, rồi kéo vào trong màn sương… Tiếng kêu gào, tiếng giãy dụa, rồi đột nhiên ngưng bặt.

Chỉ để lại sự im lặng chết chóc, như thể mọi thứ của anh ta đều đã bị màn sương kia lặng lẽ nuốt chửng.

Tiếng hét của anh ta cuối cùng cũng khiến mọi người tỉnh táo…

Chạy!

Nỗi sợ vô hình đập vào đầu vào tim mỗi người, khiến họ dựng tóc gáy, lạnh sống lưng, không còn ai nghi ngờ lời Mạc Dịch nữa, trong lòng họ chỉ còn một chữ: Chạy!

Dốc sức mà chạy!

Tiếng chân bịch bịch cùng hơi thở hỗn loạn đan xen, rất rõ ràng trên hàng lang rộng rãi, dồn dập và lộn xộn. Bức tường sương mù phía sau chậm rãi và lặng lẽ lại gần, cắn nuốt tất cả, âm thanh, ánh sáng, sinh mệnh.

Sau khi tiếng chuông vang lên, hàng lang lại trở nên ngoằn ngoèo quanh co kỳ quái, dài như không thấy điểm cuối, nhưng may mà màn sương không quá nhanh, mọi người cố gắng chạy, rất nhanh đã không còn nhìn thấy màn sương đâu nữa.

Mạc Dịch chạy chậm lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ sau khi vận động.

Mọi người cũng hổn hển dừng lại, trong mắt là sự may mắn khi được sống sót.

Một người đàn ông bước tới, đưa tay vỗ lưng Mạc Dịch, giúp anh hít thở.

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn, nhận ra anh ta: Anh ta là người từng gọi mình trong hàng lang, cũng là người đầu tiên vừa nãy phản ứng lại.

Lúc này, anh ta đang híp mắt, cúi đầu nhìn Mạc Dịch.

Đúng lúc ấy, một người đàn ông chạy tới, anh ta ổn định lại hơi thở, trong mắt vẫn lưu lại vẻ hoảng sợ, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo lại từ nguy hiểm vừa rồi. Chỉ thấy anh ta hít sâu vài hơi, vừa sững sờ vừa vui mừng ngẩng đầu nhìn Mạc Dịch, hỏi:

“Sao… sao anh biết màn sương kia có vấn đề?”

Mạc Dịch điều chỉnh lại nhịp thở, chống tay lên tường đứng dậy, giọng nói vẫn bất ổn:

“Lời nhắc nhở ấy… Sương mù vô danh, chắc là chỉ “Màn sương vô danh”.”

Tuy hơi hụt hơi nhưng anh nói vẫn rất rõ ràng, khí phách mạnh mẽ, trong hoàn cảnh này lại kinh dị lạ thường. Anh vừa dứt lời, không khí bỗng yên tĩnh.

… Mọi người đều ngây người.

Mạc Dịch: “...”

Anh xoa thái dương, giải thích:

“Trong Thần thoại Cthulhu, “Ghi chép khải huyền của Glaaki” có nhắc đến màn sương vô danh. Nó là biểu tượng của Nyog'Sothep, một vị ngoại thần. Nghe nói không ai có thể chống lại sự khủng khiếp trong đó…”

Series Thần thoại Cthulhu của Lovecraft là nguồn cảm hứng của rất nhiều bộ tiểu thuyết kinh dị, cũng là thần tượng tinh thần của nhiều tác giả.

Nhưng còn chưa nói hết, Mạc Dịch lại ngừng lại, nuốt lại một đoạn dài định nói.

Anh thất vọng nhìn ánh mắt vô hồn của mọi người xung quanh, im lặng một lát rồi đổi cách nói: “Có ai từng đọc “Quái vật sương mù” của Stephen King chưa?”

Giang Nguyên Bạch do dự giơ tay: “... Chỉ xem phim có được không?”

Những người khác cũng gật đầu theo.

Mạc Dịch thuận lợi giải thích tiếp: “Màn sương trong “Quái vật sương mù” được sáng tạo theo cái này, nói tóm lại là, không được lại gần, không được chạm vào.”

Người đàn ông đó gật đầu, trong mắt không còn vẻ khinh thường, sau đó nhìn Mạc Dịch thật sâu, giơ tay ra trước mặt anh, cười nói: “Thẩm Lỗi.”

“... Mạc Dịch.” Anh nắm lấy bàn tay đang giơ ra.

Thẩm Lỗi cau mày, chỉ thấy bàn tay đối phương lạnh đến kinh người, gầy đến mức chỉ thấy xương, cầm vào chỉ thấy lạnh như ngọc.

Anh ta đưa tay vỗ lưng Mạc Dịch, vỗ anh đến loạng choạng: “Thằng nhóc này, nhìn cậu thở kìa, thể lực kém quá đấy, dù có ngồi văn phòng cũng không được lười vận động như thế, trong trò chơi này dễ chết lắm đó.”

Mạc Dịch: “... Khụ khụ khụ!”

Anh giai, xin anh đừng có vỗ nữa, nếu không tôi sợ tôi sẽ chết trong tay anh trước khi bị quỷ bắt đấy.

Thẩm Lỗi cười cười thả Mạc Dịch ra, sau đó nhìn lướt một vòng: Chỉ thấy xung đều đã thay đổi, cả hành lang như một bức tranh sơn dầu của Picasso, ngoài bị xé thành bốn năm mảnh còn vô cùng kỳ cục. Anh ta nhíu mày nghĩ, rồi quay đầu nói với mọi người.

“Trò chơi này không thể không cho chúng ta con đường trốn thoát, điều này trái với quy tắc. Tuy màn sương đó nguy hiểm chết người, nhưng nó di chuyển không nhanh, chỉ cần chúng ta đủ nhanh, chắc vẫn còn cơ hội sống sót.”

Một cô gái nức nở, nói: “Vậy chúng ta phải đi đâu bây giờ?”

“Lên tầng.” Hiển nhiên Thẩm Lỗi rất có kinh nghiệm, trả lời quả quyết: “Vừa nãy tôi có xem sơ đồ lớp học, tòa nhà này có bốn tầng, ba tầng dưới là của lớp 10 đến lớp 12, tầng bốn dành riêng cho giáo viên. Chúng ta lên đỉnh càng nhanh, cơ hội sống sót càng lớn.”

Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu, đồng ý với đề nghị của Thẩm Lỗi.

“Cầu thang ở phía cuối hành lang, chúng ta đi thôi.” Thẩm Lỗi cầm cây đuốc đi đầu, những người khác đi theo anh ta.

Càng đi về phía trước, ánh đèn trong hành lang càng tối, trong bóng tối mơ hồ, bốn phía yên tĩnh khiến lòng người hốt hoảng, chỉ thấy trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, chiếc đồng hồ đếm ngược tỏa ánh sáng xanh nhạt vẫn đang nhấp nháy.

Những người đi trước hiển nhiên đã có chuẩn bị, lần lượt rút đèn pin trong túi ra, chiếu sáng con đường phía trước.

Không biết lại qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Lỗi cũng dừng bước.

“Đến rồi.” Theo ánh đèn pin, Mạc Dịch nhìn thấy khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Lan can đã đứt gãy, lớp vữa bong tróc lộ ra mảnh tường xám xanh và lớp xi măng vụn vỡ, bụi bặm lục tục rơi xuống. Mà các bậc thang cao thấp không đều chen vào nhau, như cảnh đổ nát thê lương sau một trận động đất.

Một mùi hôi thối bốc lên.

Khi mọi người chuẩn bị lên lầu, lại nghe thấy ở nơi không xa truyền đến tiếng ngâm, giọng trẻ con ngọt ngào chui vào tai khiến người ta dựng tóc gáy, nó hát: “Bạn yêu dấu ơi… Tới đây chơi nào…”

Chỉ thấy một vật đen đen, tròn tròn lăn xuống cầu thang, vừa hay đụng trúng cẳng chân Mạc Dịch.

Mạc Dịch cúi đầu nhìn.

Đó là một khuôn mặt mờ mịt, hoảng sợ và trắng bệch, cái đầu cuốn đầy tóc đen như bị đun chảy.

Đây là khuôn mặt của người phụ nữ mất tích.

Đầu cô ta lăn từ trên cầu thang xuống.

Tiếng trẻ con kì dị đó càng gần hơn, nó cười ngọt ngào, vừa hát vừa hỏi:

“Có ai thấy bóng da của em đâu không?”

“Có ai thấy bóng da của em đâu không?”

Mỗi câu lại rõ hơn một chút, gần hơn một chút, nguy hiểm hơn một chút.

Mạc Dịch nhìn cái đầu dưới chân, hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh… Đá nó đi.

Cái đầu đó lăn vào bóng tối ở phương xa.

Tiếng trẻ con: “...”

Thẩm Lỗi: “...”

Mọi người: “...”

Không khí tĩnh lặng đến kì lạ.

Mạc Dịch: “Còn ngây ra đó làm gì, chạy đi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play