Như bị người khác bóp chặt cổ họng, cảm giác ngạt thở ngày một nặng nề hơn, sự u ám trong mắt như sắp hóa thành thực thể, cuộn trào mãnh liệt như sắp phun ra ngoài, bịt chặt mũi miệng anh, từ từ kéo anh vào vực sâu vô tận...

“Tích tích tích tích...”

Mạc Dịch đột nhiên mở bừng mắt, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển.

Sự lạnh lẽo vô tận bao phủ khắp người anh từ trên xuống dưới như có ý thức mà liếm láp da thịt anh, cắn nuốt nhiệt độ cơ thể anh.

Đại não Mạc Dịch trống rỗng, anh đờ người vài giây rồi mới phục hồi tinh thần, anh vươn tay, thẫn thờ sờ soạng quanh người, tìm tới báo thức trên đầu giường rồi tắt nó đi.

Tiếng chuông báo thức bén nhọn chói tai cuối cùng cũng biến mất, trong phòng lại trở về trạng thái yên lặng không một tiếng động như trước.

Mạc Dịch hơi nghiêng đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường.

Thời gian và ngày tháng đang hiển thị trên màn hình vuông vuông lập lòe ánh sáng xanh lục óng ánh trong căn phòng tối mò.

Ánh mắt Mạc Dịch dừng trên màn hình một chút, ngay sau dó liền thản nhiên dời tầm mắt.

… Ngày 9 tháng 5, hôm nay là ngày anh tiến vào trò chơi lần thứ hai.

Trong bảy ngày này, Giang Nguyên Nhu đã phổ cập cho anh tất cả những tin tình báo và quy tắc của trò chơi này mà cô biết cho anh, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình mời anh tham gia tập thể hình, chỉ tiếc là thời gian bảy ngày quá ngắn, thể chất của anh không có thay đổi gì quá nhiều.

Hơn nữa, Mạc Dịch không muốn nhớ lại ánh mắt hay vẻ mặt kiểu “Người trẻ tuổi bây giờ thật là...” của Giang Nguyên Nhu sau khi bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng kiểm tra sức khỏe cho anh xong.

Trạch nam kỹ thuật là sai sao! Có ăn miếng cơm nào của nhà cô đâu hả!

Anh từ từ ngồi dậy, xỏ dép rồi đi vào phòng tắm.

“Lạch cạch” một tiếng, đèn trong phòng tắm được mở lên, ánh đèn vàng dìu dịu lập tức thay thế bóng tối, chiếu sáng cả căn phòng.

Mạc Dịch chớp chớp mắt theo phản xạ, sau khi quen với ánh sáng đột nhiên ập tới, anh mới nhấc chân đi vào trong, vươn tay mở vòi nước, dùng nước lạnh như băng qua loa rửa mặt một chút.

Mạc Dịch bị lạnh giật bắn mình, giờ anh đã hoàn toàn tỉnh táo.

Anh ngẩng đầu, khi ánh mắt lướt qua dung mạo mơ hồ của mình trong gương thì hơi dừng lại.

Mạc Dịch sửng sốt, anh do dự vươn tay phải lau nhẹ mặt kính một cái… Trên mặt kính đang mờ mịt xuất hiện dấu tay rõ ràng, xúc cảm ẩm ướt mà lạnh lẽo vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay anh, như thể nó vẫn còn đang chạm lên mặt kính vậy.

Mờ.

Mạc Dịch nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trên tấm gương nhỏ bé nhưng sạch sẽ ấy.

Mặt mày anh ướt đẫm, làn da trắng bệch bị nước lạnh xối lên hiện ra nét đỏ ửng như người bệnh, lông mi đen dài bị nước thấm ướt dính lại thành từng nhóm, từng giọt nước chảy dọc theo đường nét khuôn mặt anh rồi rơi xuống cổ và xương quai xanh, lạnh đến thấu xương.

Anh và ảnh ngược của mình trong gương bốn mắt nhìn nhau, mặt mày đều ủ dột.

Bây giờ là đầu tháng năm, thời tiết không nóng lắm, anh cũng không có thói quen mở điều hòa và máy làm ẩm suốt ngày, càng không thể nào nửa đêm bò dậy mở nước nóng được...

Vậy tại sao trên mặt gương lại có hơi nước được?

Dự cảm không lành trong lòng ngày càng mãnh liệt, lòng Mạc Dịch rối như tơ vò, thấp thỏm bất an.

Anh vẫn nhớ trong lần chơi trước đó, anh đã uống máu của “người” kia, lẽ nào là nó đã để lại di chứng gì sao?

Trước đó, trong quá trình nói chuyện với Giang Nguyên Nhu, Mạc Dịch đã nói bóng nói gió hỏi cô những vấn đề liên quan đến chuyện này, nhưng rõ ràng là cô không hề biết chút gì về chuyện này cả.

Trong ấn tượng của cô thì sương mù này xuất hiện trong phó bản chỉ thường có nhiệm vụ khoanh tròn phạm vi trò chơi, cắn nuốt những người chơi có ý đồ muốn thoát khỏi trò chơi này.

Mà Giang Nguyên Nhu lại chưa từng nghe nói tới cái phó bản mà Giang Nguyên Bạch và Mạc Dịch từng chơi. Đây là lần đầu tiên cô biết thì ra đám sương mù quỷ dị này còn có thể chủ động di chuyển, mê hoặc, thậm chí là công kích người chơi.

Mà chuyện đám sương mù không tên kia có thể ngưng tụ thành hình người, gần như... chỉ có một mình Mạc Dịch biết.

Mạc Dịch kéo chiếc khăn lau mặt bên cạnh xuống lau mặt, lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa thì trên mặt kính đã hoàn toàn không còn chút hơi nước nào nữa, giống như tất cả những gì anh mới thấy vừa ảnh chỉ là ảo giác vậy.

Mạc Dịch hoảng hốt vài giây, anh nhìn chăm chú vào mặt gương tĩnh lặng vài giây, sau đó liền làm như không để ý lắm dời mắt đi.

Cho dù phán đoán trong lòng anh về đám sương mù đó có đúng đi nữa thì bây giờ anh cũng không có năng lực làm gì, chuyện anh có thể làm chẳng qua cũng chỉ là đi một bước tính một bước mà thôi.

… Huống chi những chuyện anh cần làm trong hôm nay rất nhiều.

Sau khi anh xoay người, màn hình điện thoại lúc nãy anh tiện tay để trên bồn rửa mặt sáng lên, hiển thị một tin nhắn mới do Giang Nguyên Nhu gửi tới.

Nhưng mà, chuyện quỷ dị ở đây là dưới tình huống không người thao tác, màn hình điện thoại lại tự động nhấp nháy một cái:

“Đã trả lời tin nhắn.”

Ngay sau đó, một tin nhắn mới liền hiện lên khung trò chuyện: “Có xóa lịch sử trò chuyện không?”

—— “Có.”

—— “Đã xóa nhật ký trò chuyện.”

Màn hình điện thoại dần tối lại, dấu vết đám sương mù để lại trên màn hình dần dần tiêu tán, sau đó liền biến mất không còn bóng dáng... giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play