Giọng Mạc Dịch rất khẽ, như làn gió lướt qua bên tai, giây sau đã biết mất không còn tung tích, không còn dấu vết.

Nhưng nội dung lời anh nói lại khiến Giang Nguyên Bạch như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ, cơn ớn lạnh đột nhiên dâng lên khiến toàn thân anh ta lạnh lẽo, mồ hôi chảy ròng ròng.

Anh ta không khống chế được mà cứng nhắc quay đầu lại, dường như nghe thấy được cả tiếng răng rắc của xương cổ, trong tai dường như tràn ngập tiếng ong ong trắng xoá, Giang Nguyên Bạch như bị ma ám, khó kìm chế được mà chuyển ánh mắt tới Thẩm Lỗi ở đằng sau...

Một bàn tay đột nhiên ấn lên vai anh ta.

Ngón tay dồn sức nắm lấy xương bả vai, lòng bàn tay lạnh lẽo không có chút độ ấm, qua lớp áo sơ mi mỏng manh, lạnh lẽo như băng.

Giang Nguyên Bạch run lên, vô thức nhìn sang, sau đó liền chạm phải đôi mắt của Mạc Dịch.

Yên tĩnh, tối tăm.

Chỉ nghe thấy anh nói bằng giọng bình tĩnh: “Cảm ơn nhé.”

Giọng điệu chân thành mà điềm tĩnh, dường như thực sự chỉ là cảm ơn vì Giang Nguyên Bạch kéo anh dậy.

Thế nhưng ở góc độ người đằng sau không nhìn thấy, như thể đang nhắc nhở Giang Nguyên Bạch đừng đánh rắn động cỏ, sau đó rút bàn tay về một cách tự nhiên.

Lúc này Giang Nguyên Bạch cũng tỉnh táo lại, thế là vội vàng sửa sai. Chỉ thấy anh ta điều chỉnh lại thần kinh bộ mặt cứng đờ của mình, cố gắng ngoác miệng nở một nụ cười, gần như có thể coi là vẻ mặt méo mó: “... Chuyện nhỏ.”

Mạc Dịch: “...”

... Còn chẳng bằng không nhắc cái tên này.

Mặt anh vẫn không để lộ biểu cảm gì, như vô tình liếc về đằng sau.

Chỉ thấy Thẩm Lỗi nhìn trông như đang quay lưng lại với bọn họ, hình như không chú ý tới bên này.

Lúc này Mạc Dịch mới hơi thả lỏng dây thần kinh căng chặt.

Tuy rằng Giang Nguyên Bạch đã bình tĩnh lại nhiều, nhưng vẫn không thể hoàn hồn lại từ trong tin tức bùng nổ “Thẩm Lỗi là hàng giả” này.

Anh ta hít sâu một hơi, sau đó lén nhìn Thẩm Lỗi, chỉ thấy anh ta vẫn quay lưng lại với mình, tạm thời không có ý định thay đổi tư thế, thế là nghiêng người qua nói bằng khẩu hình với Mạc Dịch: “Sao có thể vậy được! Cậu không lừa tôi đấy chứ?”

“Thẩm Lỗi thuận tay trái.”

Mạc Dịch liếc nhìn xung quanh, vừa dùng khẩu hình trả lời: “Nhưng vết ám khói lại ở trên tay phải.”

… Hình trong bức ảnh là ngược lại.

Hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.

Giang Nguyên Bạch chỉ cảm thấy sống lưng mình đột nhiên đổ mồ hôi... tuy rằng trước đó đã sớm có dự liệu rồi, nhưng bây giờ thực sự phát hiện ra người trong ảnh ngay ở bên cạnh mình, dù có nghĩ như thế nào cũng khiến người ta thấy ớn lạnh.

Trên thực tế, điều khiến Mạc Dịch nghi ngờ, thực ra vẫn còn một nguyên nhân, nhưng anh không nói ra:

Lúc ban nãy, “Thẩm Lỗi” nói, nguyên nhân hình thành góc chết này là “Người của bọn tôi chết ở đây nhiều nhất”, vậy là ra vấn đề rồi, rốt cuộc ở đây có thứ gì mới khiến cho cả đội gần như bị diệt sạch chứ?

Thậm chí đến cả người dày dặn kinh nghiệm như Thẩm Lỗi cũng trúng chiêu?

Lúc này, trong lòng Mạc Dịch vô cùng nặng nề, nỗi sợ hãi không biết rõ như một khối chì to lớn đè nặng lên trái tim anh, gần như khiến người ta khó mà hít thở.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để hoảng sợ.

Anh ra sức nhắm đôi mắt lại, thở mạnh một hơi, đuổi hết những cảm xúc tiêu cực ra khỏi đầu óc, sau đó ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát cái gọi là “khu an toàn” mà mình đang ở.

Bọn họ đang ở một góc bên cạnh cầu thang, nơi này như một khu nghỉ ở giữa cầu thang xoắn ốc đi lên, lơ lửng trong không trung như một cái bục... rất giống với nơi mà lúc anh đi vào.

Mạc Dịch trầm ngâm vài giây, sau đó từ từ đi lên vài bước.

Anh cẩn thận không để cơ thể mình lộ ra bên ngoài bục, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nơi anh chạy tới trước đó.

Cầu thang dài kéo xuống khoảng không màu trắng rộng lớn, như thể không nhìn thấy điểm cuối, những bức ảnh dày đặc có to có nhỏ lẳng lặng lơ lửng trong không trung bên cạnh cầu thang, lộ ra sự kỳ lạ ma quái trong sự yên bình tĩnh lặng, như thể đang tìm kiếm xung quanh, tìm cơ hội để hành động.

Mạc Dịch nhìn vị trí lúc đầu anh đi vào kia, quả nhiên, đúng thật là nơi đó không khác nơi này là bao, đều là một cái bục trong cầu thang, như một nơi nghỉ bằng phẳng.

*Hình minh họa bục cầu thang:

Trông nó như... một cầu thang vậy.

Mạc Dịch kinh ngạc trong lòng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng quay đầu nhìn khung ảnh giao tiếp với bên ngoài ảo cảnh đang treo bên cạnh. Quả nhiên, cảnh tượng trong khung ảnh là một chỗ góc rẽ của cầu thang, vậy thì nơi đây chính là cầu thang rồi!

Như xuyên qua mây mù nhìn thấy trăng sáng, Mạc Dịch kích động, bỗng chốc hiểu ra:

Có lẽ không gian trong ảo cảnh và ngoài ảo cảnh nối liền với nhau!

Cho nên, trong ảo cảnh này, bọn họ chạy từ bục một tới bục hai, đồng nghĩa với trong thế giới hiện thực, bọn họ chạy từ cầu thang tầng hai tới cầu thang giữa tầng hai và tầng ba!

Cho nên là, bây giờ bọn họ bị nhốt trong thế giới khác của cả cầu thang, tuy rằng thế giới khác này không giống thế giới bên ngoài, nhưng vẫn ở cùng trong một không gian địa lý với nó.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc chợt kích động trong lòng, cố gắng khiến đầu óc mình bình tĩnh lại.

Anh quay đầu lại, nhưng chợt đối diện với ánh mắt của Thẩm Lỗi, đôi mắt kia đen ngòm u tối không nhìn rõ được cảm xúc, lúc này đang lẳng lặng nhìn anh.

Lòng Mạc Dịch chợt thắt lại.

Anh ép mình bĩnh tĩnh lại, mặt vẫn giữ vẻ ung dung: “Có chuyện gì sao?”

Khuôn mặt giống y đúc Thẩm Lỗi kia đang đối diện thẳng với anh, đột nhiên, anh ta nhếch khóe môi, nở một nụ cười, con ngươi đen ngòn đầy quỷ khí.

Nụ cười kia kì dị đến mức khiến người ta dựng tóc gáy, Mạc Dịch chấn động trong lòng, cảm giác nguy hiểm lập tức bò lên sống lưng anh, trán anh rịn mồ hôi mỏng.

... Không ổn rồi!

Chỉ thấy thứ nhìn trông giống Thẩm Lỗi kia chậm rãi đi tới gần, nụ cười càng ngày càng sâu, gần như ngoác tới tận mang tai, để lộ hàm răng sắc bén trắng ởn:

“Mày rất thông minh.”

Mạc Dịch cố bình tĩnh, mỉm cười lịch sự:

“Cảm ơn, tao cũng cảm thấy như vậy.”

Nụ cười của Thẩm Lỗi cứng lại: “...”

Vốn dĩ thần kinh của Giang Nguyên Bạch đã căng thẳng như muốn đứt, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến anh ta vô tình bật cười.

Lúc này “Thẩm Lỗi” đã hoàn toàn xé đi lớp ngụy trang khi nãy, nhìn Giang Nguyên Bạch với vẻ âm độc, khuôn mặt vặn vẹo mà biến dạng nở nụ cười càng thêm khủng bố:

“Nếu chúng mày không chịu mềm mỏng, vậy thì tao chỉ đành cứng thôi.”

Anh ta vừa dứt lời, có vô số bàn tay trắng bệch vươn từ đằng xa tới, chặn hết cả cái bục lại, chặn hết đường lên tầng và xuống tầng.

Vu Lê vẫn ngồi ở bên cạnh lúc này cũng đứng dậy, mặt vô cảm, khớp xương cứng đờ như con rối, cô ta vươn bàn tay lạnh lẽo còn lại ra, túm chặt lấy cánh tay Giang Nguyên Bạch đứng gần cô ta, cho dù anh ta liều mạng giãy dụa cũng không thể di chuyển được nửa bước.

“Thẩm Lỗi” bước chậm tới, khuôn mặt của anh ta lúc này đã hoàn toàn biến dạng, cái miệng đỏ tươi gần như đã chiếm hết hơn nửa khuôn mặt anh ta, mắt bị ép cho chỉ còn lại hai kẽ hở đầy bóng trắng.

Như thể muốn chơi đùa con mồi của anh ta vậy, anh ta bước đều mà chậm rãi tới gần bọn họ, như thể đang hưởng thụ mỗi một sự sợ hãi của người bị hại.

Trong đầu Mạc Dịch loạn hết cả lên, mỗi một tế bào đều đang gào thét là nguy hiểm, nhưng lại không làm gì được.

Tất cả đường lui đều bị chặn lại rồi.

Không có khả năng trốn thoát.

Anh bị ép cho liên tục lùi về sau, cuối cùng, anh cũng lùi tới tận cuối cái bục.

Nửa bàn chân đạp vào hư không, đá vụn và bụm bặm rơi xuống vực sâu, Mạc Dịch ngơ ngác quay đầu lại nhìn.

Vực sâu vô tận.

Mà ngay khi cúi đầu xuống, anh liếc thấy được một tia sáng bạc.

Đó là một khung ảnh màu bạc trông khá quen thuộc, treo thẳng trên không trung, góc dưới bên trái thiếu một góc nhỏ, vết cắt hình như còn mới tinh.

Một cảnh tượng đột nhiên lóe lên trước mắt Mạc Dịch:

Ở cầu thang từ tầng hai tới tầng ba, giữa bức tường treo một bức ảnh người đàn ông, được lồng trong khung ảnh màu bạc, máu tươi nồng đậm hôi thối chảy dọc xuống theo khung ảnh.

Là bức ảnh giáo viên xuất sắc nhất năm!

Mà cái miệng từng đuổi theo bọn họ, vươn ra từ trong khung ảnh này!

... Đợi đã, miệng?

Mạc Dịch quay đầu lại, nhìn cái miệng biến dạng trên mặt “Thẩm Lỗi”, cùng với răng nanh sắc bén quen thuộc.

Một suy nghĩ to gan dần hình thành trong đầu anh.

Anh quay người nhào về phía khung ảnh kia!

Bất ngờ là nó được Mạc Dịch lấy xuống rất dễ dàng, nhẹ bẫng, dường như thực sự chỉ lơ lửng trong không trung vậy.

Mạc Dịch giơ khung ảnh lên, dồn sứng ném về phía Vu Lê đang nắm lấy cánh tay Giang Nguyên Bạch.

Miệng Vu Lê phát ra tiếng thét chói tai, cùng lúc khung ảnh tiếp xúc với cánh tay cô ta, cả cánh tay cô ta đều trở nên mềm nhũn vô lực, khó có thể di chuyển.

Giang Nguyên Bạch nhân cơ hội tránh thoát khỏi bàn tay cô ta.

Anh ta cũng chú ý thấy khung ảnh này không tầm thường, thế là nhào tới cái rìu cứu hỏa ném ở một bên, vung lên cao rồi bổ xuống!

Mà vào lúc này, Mạc Dịch liếc mắt thấy Thẩm Lỗi đang đứng ở bên cạnh.

Nó đang đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn bọn họ giãy dụa, thậm chí trên mặt còn mỉm cười bí ẩn.

Trái tim Mạc Dịch chợt thắt lại, vô thức vươn tay ra ôm lấy khung ảnh, lăn sang một bên, khó khăn né tránh được lưỡi rìu bổ xuống của Giang Nguyên Bạch.

... Ngón tay của anh vừa khéo lại đặt lên vết nứt vừa mới bị bẻ của khung ảnh.

Giang Nguyên Bạch vẫn còn đang kinh hãi: “Cậu đang làm gì vậy!! Suýt chút nữa thì tôi chém phải cậu rồi!!”

Mạc Dịch không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm khung ảnh, sững sờ một giây, sau đó đột nhiên trước mắt sáng lên, dường như anh đang quyết tâm, không quay đầu lại mà hét lên với Giang Nguyên Bạch: “Theo sát tôi!”

Dứt lời, anh ôm lấy khung ảnh, lao về phía bức tường dày đặc cánh tay trong sự quyết tiến không lùi. Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ đó là, những cánh tay kia như thể đang sợ nó, đồng loạt mềm nhũn rụt trở lại, nhường một con đường cho Mạc Dịch.

Cuối cùng trái tim vọt cao của Mạc Dịch cũng trở về lồng ngực.

Anh cược đúng rồi.

Vật nhỏ màu sáng bạc mà lúc trước “Thẩm Lỗi” ném vào đám cánh tay kia, quả nhiên là một góc của khung ảnh này, vì nhưng cái tay trong những bức ảnh kia đều rất sợ nó, đương nhiên có thể nhường ra một con đường chạy trốn cho bọn họ.

Thân hình của anh và Giang Nguyên Bạch chạy xa, còn “Thẩm Lỗi” thì đã chậm rãi rút khỏi dáng vẻ hiện tại của anh ta, lộ ra một khuôn mặt khác… chính là người đàn ông trong bức ảnh ở hành lang kia.

Khác với trong ảnh đó là, miệng anh ta ngoác tới tận mang tai, lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng ởn, vừa kì dị vừa khủng bố.

Anh ta nhìn bóng dáng đi xa của Mạc Dịch, con ngươi đen ngòm lạnh lẽo thâm trầm, không nhìn ra được vui buồn giận giữ. Sau đó ánh mắt anh ta khẽ động, cơ thể bỗng từ từ biến mất trong không khí, chỉ để lại một tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng kêu của rắn độc:

“Chạy ư? Mơ đẹp quá đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play