Ngay khi biết được dự định của Tần phu nhân, Tần Thiên Thiên liền sợ hãi và không biết phải làm gì. Lúc này mây đen phía chân trời càng lúc càng dày, như đã bao phủ toàn bộ bầu trời. Mặt đất nhanh chóng chìm vào trong bầu không khí u ám tối tăm, gió càng thổi càng lớn, càng thổi càng mạnh, đến cả những cành cây to như cái cổ tay cũng bị gió thổi rung lắc bần bật, cành lá kêu xào xạc không ngừng.

Chẳng mấy chốc đã có những hạt mưa to như hạt đậu từ trên bầu trời rơi xuống từng hạt thưa thớt theo tiếng sấm ầm ầm, mưa rơi càng lúc càng nhanh và dày đặc.

Vệ Cảnh đang phi nước đại trên đường rừng, những hạt mưa đập mạnh vào mặt khiến hai má cậu đau nhói, mưa dày đặc đến nỗi mắt cũng không mở nổi. Nhưng lúc này trong lòng cậu thiếu niên đang lo lắng và rối rắm nên đã hoàn toàn bỏ qua những chuyện này.

Cậu chỉ muốn phi ngựa nhanh hơn, nhanh hơn nữa, bởi vì cậu thật sự không thể tưởng tượng được Đường Ninh đi một mình đến Bạch Vân quan suốt bảy ngày để xin đao đã bị làm khó dễ đến mức nào, tại sao nàng lại luôn ngốc nghếch như vậy chứ? Tại sao?

Chẳng phải cậu đã nói rõ ràng mọi chuyện với nàng ấy rồi sao? Người cậu muốn cưới là Thiên Thiên, từ trước đến nay chỉ có một mình Thiên Thiên, với nàng chỉ là sự áy náy biết lỗi, cậu sẽ không bao giờ cưới nàng, cũng sẽ không... thích nàng, vậy sao nàng còn ngốc như vậy? Chỉ là một thanh đao thôi mà, chỉ là sinh thần của cậu thôi mà, nàng việc gì phải hao công tốn sức như vậy?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play