Mặt trời dần ngả về Tây. Cánh cửa xe khách vùng quê mở ra cùng với tiếng ống xả khói nặng nề vang lên, cậu thiếu niên tóc đen mặc chiếc quần bò màu xanh đậm, xách theo cặp hành lý, trên vai khoác balo bước xuống khỏi chiếc xe khách đủ thứ mùi. Cậu ta hít một hơi không khí trong lành mang theo chút hơi lạnh của mùa thu, rồi không hề do dự kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp, đi thẳng về phía trước.
Đám người “anh Thâm” cũng coi như quy củ. Bao nhiêu năm nay, bọn họ chỉ cần mỗi tháng lĩnh đều tiền từ tay cậu ta thì sẽ không bao giờ tới làm phiền cuộc sống của Tiểu Nhã. Nhưng bọn họ mà nổi tính vô lý lên thì thật sự sẽ vô cùng ngang ngược. Như trước đây không lâu, vì bọn họ thua tiền trên bàn bài nên liền muốn lôi anh em cậu ta ra trút giận.
Hết lần này tới lần khác như thế khiến Tô Mặc thực sự không thể tin tưởng cách làm người của bọn họ nữa. Vì thế để tránh đêm dài lắm mộng, lần này cậu ta âm thầm về, có thể không đánh động tới đám “anh Thâm” thì không động đến là tốt nhất.