Như những gì đã giới thiệu, ba mẹ nguyên chủ đều là giáo viên cấp ba, lương cứng cộng với khoản thu nhập từ việc dạy thêm kì nghỉ đông và nghỉ hè nên tài sản gia đình cũng ổn ổn. Hơn nữa chỉ có mỗi một đứa con gái, mà cô lại ngoan ngoãn tiết kiệm, bình thường không tiêu tiền họ mấy. Đáng ra là không có chuyện gì phải lo cả.
Nhưng ông Đường có một tật vặt cực kỳ đáng lo, đó chính là quá lương thiện và mềm lòng, thấy người khác sống khổ sống sở là không chịu được, nhất là người đó còn cầu xin ông.
Xưa giờ không biết cho vay bao nhiêu khoản lớn khoản bé rồi. Vì tật xấu này nên hai ông bà Đường cãi nhau vô số lần, nhưng cứ làm hòa ít lâu là ông lại chứng nào tật nấy.
Thật ra thì bà Đường có thể hiểu cho chồng. Ông mồ côi cha mẹ từ bé, không nơi nương tựa, nhờ sự giúp đỡ của những người tốt trong làng và xã hội nên mới được học hết Đại học, tìm một công việc tốt, sống cuộc sống đàng hoàng. Chính là vì nhận được lòng tốt của người khác nên ông mới muốn kế thừa tiếp sự tốt đẹp này. Bà Đường ngầm ủng hộ ông, nhưng cơ sở để làm việc thiện là phải đảm bảo mức sống cơ bản của gia đình họ chứ!
Bà Đường mất bao năm trông coi chặt chẽ mới không để ông Đường quét sạch của cải gia đình, để Đường Ninh sống vô ưu vô lự.
Nhưng chắc là do hai năm gần đây cơ thể bà Đường không tốt nên hơi chùng xuống. Bà vừa buông lỏng một cái là ông Đường thẳng tay chọc hố to cho bà luôn.
Thế mà ông lại bảo lãnh hộ cựu học sinh của mình, để cậu ta vay một khoản tiền lớn từ công ty tín dụng. Bây giờ cậu học sinh kia chạy mất dạng, người của công ty này không thấy tiền nên tới tìm ông, còn đến trường làm loạn mấy lần, làm ông Đường không lên lớp được nữa.
Chưa kể đến việc mặt mũi vứt hết, nhiều tiền thế này, sợ là ông có bán nhà bán xe, buộc luôn hai ông bà già bán theo cân cũng không trả nổi.
Bà Đường hết cách rồi, khóc sưng cả mắt. Ban đầu bà không định để Đường Ninh biết chuyện, nhưng công ty tín dụng kia ầm ĩ ác quá, đến tận cửa tạt sơn vào nhà, hàng xóm đều có ý kiến. Hơn nữa trước đây bà loáng thoáng có nghe con mình nhắc đến bạn trai nó, hình như là người trong giới giải trí, rất tài năng. Bà "có bệnh thì vái tứ phương", thử bừa.
Thật ra thì chuyện như vậy sớm có trong cốt truyện rồi. Nguyên nhân Đường Ninh biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn tùy ý để nó phát triển, chủ yếu là vì thời trẻ ông Đường còn nghe lời vợ, nhưng mấy năm gần đây càng ngày càng lệch lề. Không để ông ngã một cú đau thì e là chuyện như vậy vẫn liên tục tiếp diễn.
Cô cho phép ba mình làm người tốt việc tốt, dư dả thì quyên góp cho một số tổ chức từ thiện hoặc giúp đỡ mấy em học sinh vùng cao. Nhưng cô quyết không để ông Đường trao đi lòng tốt không giới hạn không nguyên tắc.
Vậy nên chắc chắn phải có một bài học như vậy để cảnh tỉnh ông!
Đường Ninh chăm chú lắng nghe bà Đường nức nở giải thích toàn bộ sự thật. Cô an ủi mẹ cả chiều rồi bảo bà nếu được thì dẫn ba về quê tránh đi một khoảng thời gian trước, bảo đảm an toàn là chính, tiền thì để cô nghĩ cách, nhất định cô sẽ nghĩ ra cách!
Còn biện pháp thì...
Gần như là vừa ngắt máy với bà Đường là cô bấm gọi Phó Nguyên Khải luôn.
Nhưng cuộc nào cuộc nấy đều phát ra tiếng "Xin lỗi...", mãi mà đối phương vẫn không có ý nhấc máy.
Đường Ninh là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy à? Cô gọi liên tiếp bảy tám cuộc điện thoại, không ai nghe.
Cô lập tức dừng gọi chuyển qua soạn tin nhắn wechat.
7:29 PM
Đường Ninh: Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, anh có đó không? Nếu có anh có thể gọi lại cho em không? Em thật sự có việc rất gấp rất vội cần tìm anh, xin anh đấy, nhanh chóng gọi lại cho em nhé, được không?
7:44 PM
Đường Ninh: Bây giờ anh đang làm việc hả? Thật ra thì em cũng không muốn làm phiền anh đâu, em cũng sợ người khác nhìn thấy điện thoại anh, nhưng em thật sự có chuyện rất quan trọng cần trao đổi với anh, anh nhanh chóng gọi lại cho em một cú được không?
9:37 PM
Đường Ninh: Nguyên Bảo, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy? Tại sao không trả lời điện thoại hay wechat của em? Anh đang bận việc gì thế?
...
11:36 PM
Đường Ninh: Em xem thời sự thấy hình như tối nay ở Nhật Bản có động đất, giờ anh đang ở chỗ nào bên đó? Em lo cho anh lắm, nếu anh không gặp tai nạn có thể gọi lại ngay cho em được không? Em hơi sợ.
...
54088 cứ vậy nhìn Đường Ninh bình tĩnh vừa gọi điện vừa nhắn tin, lặp đi lặp lại cả đêm, điện thoại hết pin còn cắm dây sạc vào tiếp tục liên lạc. Nó đếm cũng xấp xỉ trăm cái, không khỏi âm thầm bội phục sự kiên trì và sức chịu đựng của Đường Bảo.
Cùng lúc đó, tại Nhật Bản - Tokyo.
Phó Nguyên Khải vừa đi ăn cơm uống rượu với nhóm nhân viên quay chụp tạp chí. Sau cùng cậu ta phải cõng Diệp Hy mang tâm lý mượn rượu giải sầu, uống say bí tỉ ra xe hai người đỗ ngoài khách sạn. Tối nay đi vội quá nên quên cả điện thoại ở trong xe, với tính của Đường Ninh kiểu gì cũng nhắn tin cho cậu ta. Không được Phó Nguyên Khải trả lời, chẳng biết cô có tức giận không. Nhưng cô dễ dỗi dễ dỗ, bình thường cậu ta còn chưa dỗ thì cô đã hết dỗi rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phó Nguyên Khải nhẹ nhàng cong lên, cẩn thận đặt Diệp Hy đang nằm trên lưng mình xuống ghế lái phụ.
Diệp Hy chưa say hẳn vừa ngồi xuống ghế lái phụ đã liếc thấy nhắc nhở wechat và cuộc gọi trên chiếc điện thoại người con trai để bên ghế lái. Cô ta giật mình thò ra ngoài cửa xe, lầm bầm lầu bầu kêu miệng khô muốn uống nước.
Thấy vậy, Phó Nguyên Khải bèn vội vàng đặt cô ta vào xe. Cậu ta ngẩng đầu nhìn quanh thấy cách đó không xa có 711, vội vã an ủi Diệp Hy để cô ta ngồi yên trong xe, cậu ta sẽ khóa ngoài cửa xe, giờ cậu ta đi mua nước cho Diệp Hy, cô ta đừng làm ồn.
Phó Nguyên Khải vừa đi, Diệp Hy ban nãy mới la hét om sòm đã im miệng ngay. Cô ta nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy bóng lưng Phó Nguyên Khải đang tiến về phía cửa hàng tiện lợi, bèn cầm điện thoại trên ghế lái phụ lật lật lên xuống. Diệp Hy chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh tay tích chọn tất cả tin nhắn Đường Ninh gửi đến đêm nay, kể cả số điện thoại gọi đến.
Một nhấp xóa sạch.
Trùng hợp thay, đúng lúc này, Đường Ninh lại gọi điện thoại đến.
Thấy thế, Diệp Hy nhanh chóng nhìn thoáng qua bóng lưng Phó Nguyên Khải đang đứng chọn nước trước tủ lạnh sau cửa kính cửa hàng tiện lợi. Cô ta cong môi bắt máy rồi dùng âm giọng say bí tỉ vụng về nói, "Xin chào, tôi là Diệp Hy... Sao không nói năng gì hết vậy? Lại là cái số này! Rốt cuộc là ai thế? Cả đêm nheo nhéo rồi đấy, đừng gọi điện nữa được không? Phiền quá... Nguyên Khải, vừa hay em tắm xong rồi, điện thoại của em nè, sao tối nay người ta gọi đến máy em lắm thế? Chị đang định gọi em ra ngắt máy..."
Diệp Hy còn chưa nói hết câu tiếp theo thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Diệp Hy thấy cô dập điện thoại, khóe miệng mới chầm chậm, chầm chậm cong lên.
Cô ta liếc Phó Nguyên Khải cầm hai chai nước băng qua đường, cấp tốc xóa số vừa gọi đến rồi ném điện thoại vào ghế lái.
Phó Nguyên Khải không hề hay biết mình vừa rời đi một lúc mà đã xảy ra bao nhiêu là chuyện. Cậu ta chịu mệt cõng Diệp Hy vào phòng khách sạn của cô ta, nhưng không ngờ vừa buông cô ta xuống Diệp Hy đã vươn tay vòng qua cổ cậu ta, bật khóc.
"Em khó chịu lắm... Thật sự rất khó chịu... Tại sao... Tại sao emchỉ muốn một phần tình cảm thật lòng thật dạ lại khó khăn như vậy chứ? Tại sao... Tại sao hả Dần Tắc, sao anh lại đính hôn với người khác? Em không tốt ư? Em làm sai chỗ nào? Em có thể sửa mà... Dần Tắc... Không... Không đúng... Cậu không phải Dần Tắc... Cậu là Nguyên Khải? Em là Nguyên Khải đúng không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Càng nói mắt cô gái càng mờ mịt, nhưng người say mà, nói linh ba tinh là chuyện bình thường.
"Em có thể cùng chị... nói cho chị một chút... rốt cuộc là chị làm sai ở đâu không? Vì sao... Vì sao Dần Tắc..."
"Chị rất tốt, điểm nào cũng tốt hết, chị Diệp Hy." Phó Nguyên Khải nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy Diệp Hy còn khóc to hơn, khụt khịt hỏi, "Nguyên Khải... Có mỗi em đối xử tốt với chị thôi... Thật ra thì... Thật ra thì chị... chị biết em... luôn thích chị... luôn... luôn... Em thích chị, đúng không?"
Cô gái càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên tiến gần đến môi Phó Nguyên Khải.
Không phải là cô ta định nhân lúc say làm gì đó, nhưng trêu chọc đúng mực thì vẫn được. Cô ta quá rõ tình cảm của Phó Nguyên Khải đối với mình. Hình như là kể từ khi học cấp ba, cậu ta đã...
Nghĩ tới đây, một dòng suy nghĩ quyết tâm đạt được xẹt qua đáy lòng cô ta.
Phó Nguyên Khải khó tin nhìn đôi môi đỏ thắm của Diệp Hy càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, gần đến mức hơi thở của hai người quấn quít giao hòa vào nhau. Thậm chí cậu ta còn có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người đối phương.
Rõ ràng là thứ cậu ta hằng mơ ước đang ở ngay trước mặt, nhưng không hiểu sao, ngay khi bờ môi đối phương sắp dính sát vào, đầu cậu lại nhanh chóng hiện lên gương mặt tươi cười của Đường Ninh.
Tay nhanh hơn não, cơ thể ấn Diệp Hy đang tiếp cận mình về giường, cuống quýt bảo, "Chị Diệp Hy, chị... chắc chắn là chị uống say rồi, không biết bây giờ mình đang làm gì..."
Cậu ta vừa nói vừa kéo chăn lụa bên cạnh quấn người trên giường kín mít: "Tốt nhất là chị ngủ một giấc đi, ngủ một giấc tỉnh lại là ổn cả thôi. Đúng, tỉnh lại là sẽ ổn cả thôi..."
Nói xong, cậu ta quay đầu đi ngay không ngoảnh lại.
Cạch một tiếng, cửa đóng lại, Diệp Hy kinh hãi mở đôi mắt mờ mịt giả say ra, cố sức cắn răng, chợt cảm thấy hoang mang không thể diễn tả thành lời.
Tại sao... Tại sao...
Phó Nguyên Khải vừa ra cửa đã nặng nề thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tóc. Cậu ta ngồi chồm hổm ngay hành lang khách sạn, ngồi thế một lúc lâu mới chợt nhớ ra điều gì đó, định lấy điện thoại xem Đường Ninh có nhắn tin gọi điện đến không nhưng lại sờ vào khoảng không.
Người con trai giật mình sợ hãi, đứng phắt dậy chạy ngay ra ngoài.
Mà vừa nghe thấy tiếng Diệp Hy, Đường Ninh đã chủ động cúp máy. Cô cố gắng cả đêm mới có được thứ mình muốn, cuối cùng cũng hài lòng để điện thoại xuống, tắt máy, duỗi người.
Tốt, Phó Nguyên Khải, nón anh xanh biêng biếc* rồi!
(*: đội nón xanh là bị cắm sừng)
Cô cười híp mắt nghĩ vậy xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm không sao không trăng, đen như mực. Vậy là biết ngày mai đúng thời tiết mình muốn.
Quả nhiên, mới bốn rưỡi sáng, một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm, tiếng sấm ầm ầm vang lên tích tắc rồi mưa to rào rào ập xuống theo.
Đường Ninh ôm gối tựa vào ghế, mỉm cười nhìn chăm chú vào màn mưa bên ngoài cửa sổ, không hề có ý đi ngủ.
54088 xoay quanh cô mấy chuyến từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi, "Đường Bảo, Đường Bảo, sao cô chưa đi ngủ? Trời sắp sáng rồi nè..."
Mỹ nhân có đẹp thế đẹp nữa cũng không chống chịu được kẻ hủy diệt thức khuya đâu. Nó nhớ rõ ràng là trước đây ngày nào Đường Bảo cũng cực kỳ trân trọng vẻ đẹp đến từ giấc ngủ. Hôm nay là trường hợp đặc biệt thì thôi, nhưng xong chuyện rồi mà sao còn chưa ngủ? Không bị Diệp Hy chọc tức thật đó chứ?
Nó lo lắng lắm, định an ủi.
Đường Ninh ấn nó vào lòng, nhéo nhéo gương mặt béo tròn của nó, cười bảo: "Đương nhiên là vì sự tiều tụy là thứ mà đồ trang điểm không tạo ra được đó?"
Càng nói 54088 càng không hiểu. Bây giờ Phó Nguyên Khải người ta ở tận Nhật Bản xa xôi, chưa về đâu, Đường Bảo hốc hác cho ai coi!
Mãi đến 7, 8 giờ tối hôm sau, nó trơ mắt nhìn Đường Bảo nhà mình thức trắng đêm, không ăn không uống lấy ra một cái điện thoại khác, gọi một cú điện thoại xong thì ngây ngô đi chân trần lên xe buýt. Cuối cùng xuống xe ở một khu biệt thự trên lưng chừng núi, đi thẳng đến cửa một căn biệt thự, nhấn chuông.
Cửa mở từ trong, Đường Ninh ướt hết người ngợm trông giống hệt như một con thiên nga nhỏ bé bị ướt lông ngồi trên ghế sa lon. Cô nhìn người đàn ông mặc vest đeo giày da, run rẩy mở miệng, khàn giọng xin, "Anh... anh Phó... có thể cho tôi mượn một khoản tiền không? Tôi sẽ... sẽ trả lại cho anh... xin hãy giúp tôi..."
Phó Dần Tắc biết hết cả rồi, bao gồm chuyện ba Đường Ninh thiếu một khoản nợ lớn, Diệp Hy và Phó Nguyên Khải đến Nhật Bản chơi. Anh ta đang chuẩn bị chụp ảnh Diệp Hy và Phó Nguyên Khải đi chơi Nhật Bản với nhau, ép cô đến góc tường, còn mình thì nhân lúc cháy nhà hôi của.
Chuyện của ba Đường Ninh đúng là một niềm vui bất ngờ.
Phó Dần Tắc nghe Đường Ninh nói vậy bèn kéo nhẹ cà vạt mình, hơi cúi người về phía trước, cười nói: "Giúp cô? Được! Chỉ là tôi muốn uốn nắn sự hiểu biết sai lệch của cô về tôi trước. Phó Dần Tắc tôi ấy à, xưa giờ không phải hạng người tốt lành gì. Giúp cô cũng được, nhưng tôi cần..."
Phó Dần Tắc không còn dáng vẻ lịch sự, cẩn thận và cấm dục nữa. Anh ta suồng sã quét mắt qua người Đường Ninh, đứng dậy chầm chậm tiến về phía cô.
"Được trả giá đắt."
Anh ta cười tủm tỉm nói vậy.
Nghe thế, Đường Ninh khó tin ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Đừng nhìn tôi như vậy, không thì có lẽ tôi cũng không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu..."
Anh ta vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng nâng cằm Đường Ninh lên, khàn giọng gọi,
"Cô thiên nga nhỏ bé của tôi à."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT