Ngày hôm sau, khi Ngụy Thư tỉnh lại, cô nghĩ mình sẽ bị hệ thống đưa về khách sạn, kết quả lại là đôi mắt ẩn chứa ý cười của Mục Vân Ế.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, môi khẽ nhếch lên, cổ áo để hở, xương quai xanh lấp ló như ẩn như hiện.
Trên đó còn có một dấu hôn nho nhỏ.
“Em không biến mất.” Người đàn ông dán sát vào cô: “Anh đã ngắm em cả đêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT