Ánh đèn của quầy lễ tân hắt xuống, khiến cho bóng dáng của người đàn ông cao to hơn, đồng thời làm cho chiếc long bào trên người anh trở nên đẹp và bắt mắt hơn.
Anh từ từ quay người lại, mắt đối mắt với Ngụy Thư.
Người đàn ông có một đôi mắt phượng dài hẹp, giữa cặp lông mày còn mang khí chất bá đạo không giận mà uy của người đứng đầu.
Khóe môi hơi mím lại, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, vô hình chung khiến người khác có cảm giác bị áp bức.
Có vẻ như ngay cả ánh sáng của khách sạn cũng đã ảm đạm hơn bởi sự xuất hiện của anh.
Ngụy Thư mở miệng, nhưng lại quên mất mình định nói gì.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói gợi cảm dễ nghe: “Cô là bà chủ khách sạn đúng không?”
Khuôn mặt Ngụy Thư nóng dần lên dưới cái nhìn chăm chú của anh, nhưng vẫn ưỡn ngực tự tin đáp: “Đúng vậy.”
Nhân viên khách sạn cũng gật đầu phụ họa, đưa hai tay lên ôm mặt vờ làm hình bông hoa: “Đúng, đúng, đúng, cô ấy chính là bà chủ đẹp tựa tiên nữ của khách sạn chúng tôi.”
Ngụy Thư: “...”
Người đàn ông cúi đầu cụp mắt nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Vậy thì xin hỏi bà chủ của chúng ta một câu, có thể cho tôi một căn phòng được không?”
Anh đặt một thỏi vàng lên bàn: “Vất vả rồi.”
“...”
Ngụy Thư nhíu chặt chân mày.
Anh giai à, anh xuyên không ư? ? ?
[Nhịp tim của khách hàng là 55 nhịp/phút, bị trừ 55 tệ.]
[Nhịp tim của khách không đúng so với nhịp tim người bình thường, sẽ bị trừ thêm 550 nghìn tệ.]
Ngụy Thư vội vàng từ chối: “Khách sạn đã hết phòng, mời anh đi nơi khác.”
Cô vừa nói xong thì có một vị khách đến quầy lễ tân trả phòng.
Hơn nữa lại còn trả một lúc ba phòng liền.
Ngụy Thư: “...”
Người đàn ông nhìn lướt qua quầy lễ tân rồi chuyển sang nhìn cô, ngón tay gõ gõ lên quầy lễ tân, tâm trạng vui vẻ.
Ngụy Thư bĩu môi chỉ vào thỏi vàng trên quầy lễ tân: “Anh à, anh đang đùa gì thế? Chúng tôi chỉ nhận nhân dân tệ thôi, anh đưa cho chúng tôi tiền từ thời đại nào vậy?”
Anh cũng không sốt ruột, từ tốn nói: “Chẳng phải bà chủ nói rằng bất cứ ai có vàng thỏi đều có thể ở lại miễn phí sao?”
Ngụy Thư: “Cái gì cơ? Tôi nói thế bao giờ?”
Cô vừa nói xong, Tiểu Mỹ gỡ một tấm biển treo trước cửa, chỉ vào dòng chữ trên đó, vẻ mặt khó xử.
“Bà chủ, đây thực sự là những gì cô đã nói đấy."
Ngụy Thư cầm lấy tấm biển, trong đầu tràn đầy nghi ngờ.
Giọng nói của hệ thống vang lên bên tai: [Xin lỗi, tôi đã dùng danh nghĩa của cô để làm điều này đó. Bên trên đưa ra yêu cầu là để tôi giúp đỡ hai người trong năm nay. Một người là cô, người còn lại là anh ấy.]
Cô suýt thì hộc máu, “Vậy nên cậu đưa anh ta đến khách sạn của tôi ư?”
Hệ thống: [Trước tiên tôi sẽ giới thiệu với cô về thông tin của vị khách mới tới. Đây là tổ tiên của nhà họ Mục giàu có quyền thế từ hàng nghìn năm trước, nghề nghiệp là Hoàng đế.]
Ngụy Thư: “... Người cổ đại ư?”
Hệ thống: [Mục Vân Ế, lên ngôi năm mười sáu tuổi, sau khi lên ngôi đã giành lại đất đai bị mất, dẫn theo 200 nghìn binh lính san bằng địch quốc, chiến tích này đã được ghi vào sử sách.]
Ngụy Thư: “Wow, đỉnh ghê!”
Hệ thống: [Năm hai mươi lăm tuổi, tử trận nơi sa trường.]
“Ôi cái này...”
Ngụy Thư đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Từ từ, hệ thống à lời này của cậu có ý gì thế? Vậy nên người cổ đại này sống lại ư?”
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Cô lại nghĩ ra điều gì đó: “Nhà họ Mục nào cơ? Nhà họ Mục của Mục Đình đấy á?"
Hệ thống: [Đúng thế.]
Nghe thấy lời xác nhận của hệ thống, cô cảm thấy như sét đánh ngang tai, hai mắt tối sầm.
Ngụy Thư: “Hệ thống, cậu biết thừa là tôi có thù với mười tám đời tổ tông của gã Mục Đình, vậy mà cậu vẫn để tổ tiên của anh ta đến chỗ tôi ư?”
Hệ thống: [...]
Cô hét lên: “Hơn nữa nhịp tim của vị tổ tông này thật sự rất bất thường, cậu đưa anh ấy đến chỗ tôi, chẳng phải là chặn đường tiền tài của tôi, hại chết tôi rồi sao!"
Hệ thống: [Mạng sống là quan trọng nhất, xin hãy tha thứ cho tôi.]
“...”
Hệ thống không nói gì nữa, biến mất.
Để lại cô ấy mắt đối mắt với tổ tiên nhà họ Mục, Mục Vân Ế.
Ngụy Thư tức chết đi được.
Từ khi cô tiếp quản khách sạn đến nay, chưa từng có tiền lệ đuổi khách.
Nhất thời, cô cũng không biết phải làm sao.
Ngụy Thư nhìn chằm chằm vào Mục Vân Ế, cất thỏi vàng đi, yêu cầu Tiểu Mỹ dẫn anh lên căn phòng ở trên tầng năm.
Trong phòng khách của khách sạn.
Ngụy Thư nghe tiếng tim đập chậm như rùa bò, buồn bực vò tóc.
Cô đang thử tính toán.
Vị tổ tông dở hơi này chỉ ở đây một lúc, cô đã bị trừ không ít tiền.
Hơn nữa tốc độ trừ tiền sẽ tăng lên, càng trừ càng nhiều, trừ càng ngày càng nặng hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến việc kiếm hàng chục tỷ mỗi ngày, kế hoạch kéo dài mười năm tuổi thọ trong năm nay của cô cũng sẽ tan thành mây khói.
Tiếng tim đập và tiếng nghiến răng hòa vào nhau.
Ngụy Thư buồn bực cầm gương, chỉnh lại đầu tóc.
Ngụy Thư đứng ngồi không yên, đành phải chạy đi bàn biện pháp đối phó cùng các nhân viên khách sạn khác.
Vừa quay đầu lại liền thấy Mục Vân Ế đi theo cô xuống lầu.
Anh đã thay một bộ đồ cổ thông thường.
Người đàn ông vốn dĩ đã đẹp trai, có thể so sánh với các tiểu thịt tươi trong giới giải trí, giờ đây đứng dưới ánh đèn trông lại càng tràn trề năng lượng.
Bởi vì chinh chiến lâu năm nên cơ thể của Mục Vân Ế thành thục và vững vàng hơn một chút so với những người có cùng độ tuổi, cũng có một chút lạnh nhạt, từ chối người khác đến gần. Đồng thời, điều này cũng tăng thêm sức hút độc đáo của đàn ông.
Ngụy Thư không khỏi liếc nhìn lần nữa, trong lòng lại càng tức giận.
Rõ ràng trông đẹp đến vậy, nhưng nhịp tim của anh ta sao mà chậm quá thể!
Chỉ thấy Mục Vân Ế đi tới chỗ cô nói: “Thuộc hạ của tôi cũng sẽ đến trong hôm nay, phiền cô sắp xếp cho bọn họ.”
Ngay khi Mục Vân Ế vừa dứt lời, Ngụy Thư đã nghe thấy bảy, tám nhịp tim cực kỳ chậm vang lên ở dưới tầng.
Cô nhanh chóng nhìn xuống tầng một.
Tám người lính mặc áo giáp bạc đứng ở trước quầy lễ tân, há hốc miệng tò mò nhìn khách sạn.
Nhịp tim của người này chậm hơn người kia.
[Nhịp tim của khách là 57 nhịp/phút, trừ 57 tệ.]
Câu nói này vang lên đủ tám lần mới dừng lại.
Ngụy Thư hoa mắt chóng mặt.
...
Ngay trong ngày hôm đó, Ngụy Thư đã triệu tập toàn bộ nhân viên của khách sạn và tổ chức một cuộc họp khẩn.
Cô đẩy một tờ giấy ra trước mặt bọn họ: “Tôi nói trước những chuyện xấu nhất có thể xảy ra nhé, nếu như không đuổi được vị tổ tông này đi, năm nay bà đây chắc chắn sẽ trở thành ăn mày!"
“Về phía nhà bếp, nếu họ muốn ăn món đắt tiền thì cứ bảo không có, còn nếu họ gọi những món rẻ tiền thì làm thành mùi vị kỳ quái khó nuốt cho tôi.”
“Về phòng cho khách, những vị khách ở cùng tầng với họ thì sắp xếp chuyển sang phòng khác, bật nhạc Disco ở tầng năm cho tôi."
“Còn về bảo vệ, nếu như bọn họ dám rút trường kiếm ra thì anh có thể nhân cơ hội này đuổi bọn họ đi luôn."
Cô đột ngột đứng dậy khiến chiếc ghế cô mới đặt mông bị đổ về phía sau.
Lương Húc vội vàng đỡ cô.
“Bà đây cả đời này” Ngụy Thư chống hông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thù với nhà họ Mục.”
Tiểu Mỹ cất “Kế hoạch đuổi khách” của cô đi, nói: “Vâng thưa bà chủ, chúng tôi nhất định sẽ làm theo những gì cô dặn."
...
Ngụy Thư tràn đầy tự tin chờ đến buổi chiều để nghe tin vui.
Sau khi phục vụ của khách sạn đưa đồ ăn cho họ, những người cổ đại đó vậy mà lại thực sự “ăn sạch sành sanh”.
Không hề ở miệng chê thức ăn khó nuốt.
Khi cả tầng toàn tiếng nhạc xập xình, Mục Vân Ế vẫn có thể kiềm chế và không có ý kiến gì.
Chẳng giống một vị Hoàng đế được ăn sung mặc sướng gì cả.
Hơn nữa những người anh mang theo đều ngoan ngoãn ở yên trong phòng riêng của mình, cũng không thèm ló mặt ra ngoài.
Thật sự là một khung cảnh hài hòa và yên bình.
Tiểu Mỹ cũng bối rối: “Bà chủ, chúng tôi đã làm theo lời cô dặn, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.”
“...”
Ngụy Thư vò đầu bứt tóc đến mức sắp trụi cả đầu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, chỉ có thể thử thực hiện kế hoạch này thôi.
Một vị Hoàng đế cổ đại thường mang theo một vài vũ khí nho nhở ở bên người. Lần trước cô đã từng đến phòng anh xem thử, trong đó có đủ loại ám khí.
Anh ta luôn cảnh giác cao độ. Nếu như anh ta biết rằng khách sạn này không an toàn, và xã hội hiện đại này cũng không an toàn, vậy thì sao có thể yên tâm tiếp tục ở lại đây nữa!
Ngụy Thư phấn khích xoa hai tay, vội vàng thông báo với nhân viên khách sạn, quyết định chuẩn bị một vở kịch lớn vào tối nay.
Đêm đó.
Một giờ sáng, cũng là lúc mọi người đang yên giấc.
Ngụy Thư yên ổn nằm trên giường, lắng nghe nhịp tim của tất cả các vị khách trong khách sạn.
Cô cố ý chọn một căn phòng gần với phòng của Mục Vân Ế, lại di tản hết khách ở tầng này, chỉ chờ vở kịch tối nay bắt đầu.
Một giờ ba mươi phút sáng.
Cửa phòng của Ngụy Thư bị đá văng ra, đổ cái "rầm", cô bị giật mình đến mức ngồi bật dậy.
Lương Húc mặc một bộ quần áo màu đen, còn đeo một cặp kính râm.
Cả người đen sì.
Tối nay, nhiệm vụ của Lương Húc là dẫn ba nhân viên đến "ám sát" cô, gián tiếp nói cho Mục Vân Ế một "sự thật".
Đó là thế giới này của chúng ta rất không an toàn, cực kỳ không an toàn!
Xin người đừng ở đây, đổi một nơi khác ở để có thể bảo toàn tính mạng thì hơn.
Để khiến cho vở kịch càng thêm chân thật, Ngụy Thư đã đẩy một chiếc bình hoa ở trên bàn xuống. Chiếc bình lăn xuống đất, thế nhưng lại không vỡ.
Cô có chút hụt hẫng, Lương Húc nhanh chóng cầm chiếc bình trên mặt đất lên, đập thêm một lần.
Mảnh vỡ của bình hoa nằm rải rác khắp sàn nhà.
Ngụy Thư yên lặng lắng nghe.
[Nhịp tim của khách là 100 nhịp/phút, thành công nhận 100 tệ vào tài khoản , đồng thời thành công nhận thêm 1 triệu tệ vào tài khoản.]
Tốt lắm.
Nhịp tim của họ bắt đầu tăng lên rồi! Cuối cùng cũng đã mắc câu!
Ngụy Thư lại nhìn xung quanh, lại đẩy chiếc ghế mà cô vốn đã ngứa mắt từ lâu xuống đất, nói: “Các người là ai? Xin đừng giết tôi!”
Cô lại dùng một tay bóp lấy cổ mình: “Này, này! Đừng bóp cổ tôi, lỡ nó gãy thì phải làm sao?”
“...”
Nhóm người Lương Húc dứt khoát đứng yên tại chỗ, nhìn Ngụy Thư tự biên tự diễn, còn đưa tay lên xoa mắt.
Ngụy Thư khẽ mắng bọn họ: “Làm gì vậy hả! Bà đây là người trong giới giải trí đấy! Từng nghe danh xưng ‘Tiểu công chúa phim thần tượng cổ trang’ chưa?”
Vừa mới mắng được một nửa đã nghe thấy nhịp tim của Mục Vân Ế càng ngày càng gần hơn.
Ngụy Thư vội vàng vẫy tay: “Cảnh cao trào, đến cảnh cao trào rồi!”
Lương Húc cũng lập tức diễn sâu, nói ra câu thoại đã học thuộc từ trước: “Người đâu, chặt người phụ nữ này thành từng khúc rồi mang đi.”
Ngụy Thư: “...”
Một thuộc hạ của Mục Vân Ế tới trước, cậu ta nói: “Chờ một chút, các người là ai? Sao lại muốn chặt cô ấy?”
Lương Húc: “Chúng tôi là kẻ cướp ở ngọn núi gần đây, bà chủ khách sạn đắc tội với chúng tôi!"
Thuộc hạ: “Cô ấy đắc tội gì với mấy người?”
“Sinh ra đã quá xinh đẹp, nhưng lại nhất quyết không chịu làm vợ của lão đại của chúng tôi.”
Khi Lương Húc nói ra lời thoại này, cả khuôn mặt dường như cũng đang giật giật.
Ngụy Thư: “...”
Anh cảm thấy ấm ức khi phải nói lời thoại này ư? Khen tôi đẹp khó thế sao?
Cô thấy Mục Vân Ế cũng đã lại đây.
Anh còn dựa vào cửa phòng khẽ cười, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng mình ra.
Thanh nhuyễn kiếm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, thoạt nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Ánh sáng trong phòng tối mờ, các đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông được phản chiếu càng rõ hơn, đồng thời làm tăng tính xâm lược của anh lên rất nhiều.
“Bà chủ, có vẻ như khách sạn của cô không an toàn lắm.”
Ngụy Thư gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Cuối cùng tổ tông cũng đã hiểu được ý của tôi rồi!
“Vậy thì” Mục Vân Ế nhếch miệng chỉ vào đám người Lương Húc: “Có cần tôi giết hết đám người này giúp cô không?