Mẹ đã dặn: chầm chậm không sao, mắc lỗi gì đó không quan trọng, điều quan trọng là con đã nỗ lực hết sức mình.

Tôi đã muốn nói “Mẹ ơi, con sợ lắm cử động của con có thể … ” nhưng rồi tôi lại im lặng, chỉ còn những nhói đau hằn trong lòng mỗi khi nghĩ đến.

Sau lễ nhập học, mẹ đã nói chuyện với thầy giáo.

1. Mặc dù thời gian chữa trị trong bệnh viện đã giúp đỡ tôi phần nào, nhưng việc bình phục vẫn tiến triển rất chậm vì đây là một căn bệnh phức tạp và khó chữa.

2. Mẹ có một đề nghị, có thể chuyện của tôi sẽ gây sự chú ý tới bạn bè xung quanh, như việc đi từ lớp này sang lớp khác, dù những phiền phức có nhiều lên nhưng hãy để tôi làm những gì tôi có thể

Mẹ khuyên.

1. Chia vở viết thành từng phần, chỉ mang những trang cần thiết. Dán vào mỗi tập thêm cái nhãn tiêu đề môn học.

2. Chuyển sang dùng cặp đeo lưng.

3. Tới trường bằng taxi vì giờ cao điểm ở ngoài đường rất nguy hiểm. Còn lúc về thì tùy hoàn cảnh và điều kiện mà đi bằng taxi hay xe buýt.

“Mẹ lo cho con nhiều rồi. Con đã gọi cho công ty taxi, mẹ đừng trả̉ thêm đồng nào nữa” Tôi nói với mẹ … nước mắt chảy vào trong… con đã ngốn của nhà mình quá nhiều tiền rồi, mọi răc rối đều tại con cả… con xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play