Đích thê Ninh thị của Trầm Kính Phong đang nói chuyện tư mật với ma ma hồi môn của nàng
Ninh thị xoa mi tâm, ngữ khí trầm trọng “Trần ma ma, từ lúc nghe nói nàng đã chết rồi sống lại, mấy ngày nay ta đều ngủ không yên, cứ nhắm mắt lại liền cảm thấy bị cái gì đó không tốt quấn lấy”
Trần ma ma an ủi nàng “phu nhân, ngài là quá thiện tâm.
Tìm người vu hãm trong sạch của nàng, hạ lệnh phóng hóa thiêu chết nàng cũng không phải là ý của ngài.
Nếu trên đời này thực sự có nhân quả báo ứng thì người nhận bá ứng phải là…” nàng dừng lại, hướng đầu về phía hoàng cung “năm đó bọn họ làm chuyện âm độc thiếu đạo đức như vậy, phu nhân ngài là thay trời trừng phạt bọn họ”
Ninh thị được nàng trấn an cũng buông lỏng tinh thần, cười nói “Trần ma ma, ngươi nói không sai.
Phải nhận báo ứng cũng phải là Quốc công gia cùng vị trong cung kia,có hai người bọn họ chắn phía trước, Ninh Nhược Nhan ta còn sợ gì chứ”
Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của Trầm Thanh Kiểu “mẫu thân ta đã thức dậy chưa?”
Ninh thị và Trần ma ma nhìn nhau, Ninh thị sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng người, Trần ma ma thì đi ra khỏi phòng, tự mình nghênh đón Trầm Thanh Kiểu
“Đại tiểu thư, phu nhân đã dậy,ngươi bây giờ có thể vào thỉnh an nàng” Trần ma ma cung kính hành lễ với Trầm Thanh Kiểu
Trầm Thanh Kiểu hôm nay mặc xiêm y màu xanh nhạt thêu trăm bướm vờn hoa bằng chỉ bạc, cổ áo rộng rãi, tay áo rộng phiêu phiêu, đầu vấn búi tóc linh xà gắn một cây ngọc trâm, eo nhỏ như liễu, mắt lóng lánh nước, vừa nhìn đã khiến người khác phải sáng mắt lên
Nàng mang theo nha hoàn tùy thân vào phòng, nhìn thấy Ninh thị liền tươi cười dịu dàng, ân cần
“Mi nhi, trong mấy hài tử cũng chỉ có ngươi là hiếu thuận nhất, lần nào cũng là ngươi đến thỉnh an ta trước tiên” Ninh thị vừa nói chuyện vừa lôi kéo nàng ngồi bên cạnh
“Mi nhi, tối qua phụ thân ngươi đã nói với ta, Hoàng hậu nương nương đã thuyết phục được Hoàng thượng, đợi đến sinh thần của hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ ban ý chỉ tứ hôn, sắc phong ngươi là thái tử phi, chờ sau khi ngươi cập kê liền cho các ngươi thành thân”
Trầm Thanh Kiểu xấu hổ cúi đầu, hai tay nắm góc áo, tư thái động lòng người
Ninh thị nhìn nàng, đáy mắt lóe lên vẻ ác độc nhưng rất nhanh đã biến mất.
Nàng đưa tay ôm Trầm Thanh Kiểu vào lòng, giống như một mẫu thân hiền lành bình thường “Mi nhi, tuy Thái tử biểu ca của ngươi trước kia thích A Lê nhưng chờ ngươi gả cho hắn, có một thái tử phi đẹp như thiên tiên như ngươi ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ quên A Lê”
Trong thời khắc vui sướng nhất, Ninh thị lại nhắc đến Trầm Thanh Lê khiến cho trong mắt Trầm Thanh Kiểu lóe lên sự băng lãnh
Ninh thị làm mẹ nhưng tình thương ít hay là còn có nguyên nhân khác? Vì sao lúc này lại lôi Trầm Thanh Lê ra nói để khiến nàng ngột ngạt
Vẻ xấu hổ trên mặt Trầm Thanh Kiểu lập tức đổi thành khổ sở “nương, ngài nói với phụ thân đi, chúng ta đến Đô đốc phủ đón Nhị muội về.
Chuyện của nàng với Thái tử biểu ca trước kia, ta sẽ không…so đo”
Nói còn hay hơn hát, trong mắt Ninh thị lóe lên vẻ trào phúng nhưng hai tay lại ôm Trầm Thanh Kiểu thật chặt “Mi nhi ngoan của ta, ngươi vẫn luôn rộng lượng, nhân từ như thế.
Nương thật sự sợ ngươi sau này sẽ chịu thiệt, chuyện của Nhị muội ngươi, ngươi không cần nói tới nữa, dù sao trong lòng phụ thân ngươi và cô cô ngươi cũng chỉ có ngươi mới xứng làm thái tử phi”
Trầm Thanh Kiểu muốn nói thêm gì đó thì ngoài cửa đã có mấy người khác cũng đến thỉnh an Ninh thị, vì thế Ninh thị và Trầm Thanh Kiểu lập tức đổi đề tài
Chờ đám hài tử thỉnh an xong rời đi, Ninh thị dựa người vào ghế, xoa xoa mi tâm, Trần ma ma liền tiến lên bóp vai đấm lưng cho nàng
“Ma ma, thời gian này ngươi phái người trông coi đại môn Đô đốc phủ thật kỹ, bên phía A Lê nếu có gió thổ cỏ lay gì cũng phải mau chóng bẩm báo với ta.
Thực sự là đặc sắc quái dị, rõ ràng là người đã chết lại bỗng nhiên xuất hiện”
Trần ma ma cung kính nhận lệnh
Trầm Thanh Kiểu trở về Vân Tịch viện của nàng, cho nha hoàn bình thường lui hết, chỉ để lại tỳ nữ cận thân “truyền lời của ta, giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Đô đốc phủ, nếu thấy Trầm Thanh Lê rời khỏi đó, dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải giết chết nàng cho ta”
Nha hoàn nhận lệnh lui ra, Trầm Thanh Kiểu ngồi bên bàn, vô vị uống trà.
Nàng xuyên qua nhiều năm như vậy, thật lòng yêu mến Thái tử, mắt thấy sắp trở thành thái tử phi, lúc này nàng tuyệt đối không cho phép người nào uy hiếp tương lai phú quý của nàng
Hoa hạnh nở đầy cành cũng là sinh thần bốn mươi của đương kim thánh thượng Minh Hoài đế
Sinh thần của hoàng đế,văn võ bá quan từ ngũ phẩm trở lên đều có thể mang theo gia quyến tiến cung.
Lục Hoài Khởi là sủng thần của Minh Hoài đế, đương nhiên hôm nay cũng phải tiến cung chúc thọ.
Mà trong ngày hôm nay, nội thị trong cung cũng đến Đô đốc phủ tuyên chỉ, lệnh cho Lục Hoài Khởi mang theo tân thị thiếp Trầm Thanh Lê vào cung
Lục Hoài Khởi gặp được Trầm Thanh Lê ngay đại môn Đô đốc phủ
Trầm Thanh Lê xiêm y màu xanh, mang mặt nạ bằng lụa mỏng, khom người hành lễ với hắn “thỉnh an Đô đốc”
Lục Hoài Khởi gật đầu, dẫn đầu lên xe ngựa
Trầm Thanh Lê đưa mắt cho Nhiễm Mặc ở sau nàng, Nhiễm Mặc liền gật đầu, thấp giọng cam đoan “tiểu thư yên tâm, sau khi các ngươi rời đi, nô tỳ cũng sẽ tiến cung”
Trầm Thanh Lê liền lên xe ngựa.
Lục Hoài Khởi nhắc ầm lò, ưu nhã rót trà cho mình và Trầm Thanh Lê.
Trà Quân Sơn Ngân Châm do Lĩnh Nam tiến cống luôn là trà ngon, hương thơm bốn phía, ngửi vào liền thấy sảng khoái
Trầm Thanh Lê rũ mi, nâng chung trà lên uống một ngụm
Lục Hoài Khởi híp mắt nhìn nàng “mấy ngày nay toàn Lương kinh đều bàn tán chuyện ngươi chết đi sống lại, hôm nay Hoàng thượng triệu ngươi tiến cung chắc cũng muốn hỏi ngươi chuyện này, nếu bây giờ ngươi tiết lộ chút tin tức với bản Giám, đến trong cung, bản Giám cũng có thể hỗ trợ ngươi”
Trầm Thanh Lê ngước mắt nhìn hắn.
Lần trước hai người gặp nhau, trong lòng nàng đè nặng tâm sự nên vẫn chưa nhìn kỹ tướng mạo của hắn.
Hôm nay nhìn kỹ, thấy hắn mặc đồng phục xanh trắng của Đông Hán, tay áo thêu hoa văn mây trôi bằn chỉ bạc, mũi thẳng, môi dày, bộ dáng tuấn mỹ vô cùng.
Hắn nhìn nàng, mắt hồ ly hẹp dài híp lại, từ góc độ của nàng nhìn qua, thấy hàng mi của hắn thật dài, nàng lần đầu tiên thấy người có hàng mi dài như vậy.
Quanh thân hắn tràn ngập khí tức cao cao tại thượng, nói hắn là vương công quý tộc cũng không ngoa, thế nhưng hắn lại là hoạn quan, thật phí của trời
“Cám ơn Đô đốc gia nhắc nhở” Trầm Thanh Lê nói xong liền trầm mặc, như không muốn nói cho Lục Hoài Khởi biết vì sao nàng khởi tử hồi sinh
Lục Hoài Khởi thổi thổi lá trà trong chén, mày kiếm nhíu lại.
Tiểu cô nương này đúng là một quái thai chuyên phá hỏng không khí nói chuyện ah.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT