Trầm Kính Phong nhìn máu đỏ tươi nhuộm đỏ xiêm y của nàng, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên “súc sinh, thể diện của ta đều bị ngươi vứt hết”
Trầm Thanh Lê ngước mắt nhìn hắn, cười nói “nếu An quốc công cảm thấy như vậy chưa đủ, không sao…”dứt lời chủy thủ lại vung lên, vạch thêm một nhát trên cổ tay trái, máu tươi lại ồ ạt chảy ra, rơi từng giọt trên đất
Trầm Thanh Lê không đáp lại nàng, vẫn nhếch miệng cười nhìn Trầm Kính Phong, kết hợp với gương mặt bị lửa thiêu, khủng bố đến mức Trầm Kính Phong phải sởn tóc gáy
Trầm Kính Phong hận không thể khiến Trầm Thanh Lê chảy máu đến chết.
“Hảo tỷ tỷ” Trầm Thanh Kiểu chỉ nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay của Trầm Thanh Lê, lại không lên tiếng
‘An quốc công, xem ra Nhị nữ nhi của ngươi quyết tâm muốn làm thiếp cho Bản Giám, nếu Bản Giám không thu thì lãng phí tâm ý của Trầm nhị tiểu thư rồi.
Bản Giám quyết định đổi ý, thu nàng làm thiếp, sau này nàng chính là tiểu thiếp của Bản Giám” hai thân nhân của Trầm Thanh Lê lại hận sao nàng không chết đi, Lục Hoài Khởi là người ngoài lại mở miệng.
Tuy hắn chán ghét bị người tính kế nhưng cũng có chút hứng thú với tiểu cô nương còn chưa cập kê này.
Chủy thủ rạch xuống, nàng rõ ràng thống khổ nhưng ngay cả nhăn mày cũng không có, cũng giỏi nhẫn ah.
Lục Hoài Khởi thay đổi chủ ý muốn thu Trầm Thanh Lê làm thiếp, khiến Trầm Kính Phong cảm giác như bị đánh một quyền.
Hắn tức giận bất bình nhìn Trầm Thanh Lê, không ngừng xoa xoa hai tay “Lục đô đốc, nữ nhi của bản công tính tình phản nghịch bất tuân, sợ khó…”hắn còn chưa nói xong liền cảm nhận ánh mắt áp bức của Lục Hoài Khởi liền ngậm miệng lại
“Không sao, Bản Giám thich nữ tử tính tình kiệt ngạo khó thuần” Lục Hoài Khởi đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê, tách nàng khỏi Trầm Kính Phong, biểu thị quyền sở hữu của hắn đối với nàng
Trầm Thanh Lê ngước đôi mắt bình thản nhìn thoáng qua Lục Hoài Khởi.
Ánh chiều tà len quan cửa sổ chiếu xuống làm cho ngũ quan của hắn như bao phủ một tầng hào quang, không thấy rõ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hắn dáng người xuất sắc, khí thế bất phàm
Lục Hoài Khởi muốn người, Trầm Kính Phong không dám không cho, cũng không dám đối kháng với hắn ngay trong Đô đốc phủ.
Sở dĩ hai cha con hắn dám đến đây cũng là vì biết Lục Hoài Khởi không có ở trong phủ
“Súc sinh.
Nếu ngươi đã lên tiếng cắt đứt quan hệ với bản công, vậy sau này ta và ngươi không còn quan hệ gì” Trầm Kính Phong hung hăng phất tay áo, tức giận rời đi
Trầm Thanh Kiểu nhìn thoáng qua Trầm Thanh Lê, cũng đi theo
Sau khi hai phụ nữ bọn họ rời đi, Trầm Thanh Lê lấy trong ống tay áo ra một lọ thuốc, thuần thục rắc thuốc bột màu trắng lên vết thương trên cổ tay, tự mình cầm máu
Lục Hoài Khởi lạnh mắt nhìn, khóe môi cong lên
Chủy thủ, lọ thuốc… rõ ràng đã có chuẩn bị trước.
Tiểu cô nương này luôn đoán chắc mỗi bước đi
“Vì sao?”hắn lên tiếng hỏi
Rõ ràng là người đã chết sao có thể sống trở về? rõ ràng là nhị nữ nhi của An quốc công nhưng có nhà lại không thể về, còn tự tiến cử hầu hạ, làm thiếp cho hắn?
Hai chữ nhẹ bẫng lại như ngàn cân nện vào lòng Trầm Thanh Lê, trái tim nàng đã chảy máu đầu đìa nhưng vẫn cứng rắn đè lại đau đớn đến tê tâm liệt phế kia
“Ta muốn sống” Nàng nói thật nhỏ, chỉ trả lời vấn đề thứ hai của Lục Hoài Khởi “nhưng bọn họ không để ta sống” tròng mắt đen láy tối âm u, thanh âm đột nhiên cao lên “một năm trước, ta uống xong dược thiện mà đại trù phòng trong phủ đưa đến thì hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại mới phát hiện chỗ của ta đã thành một biển lửa, ta bị nhốt trong đó không thể ra ngoài.
Ta là chết trong trận đại hỏa đó”
Chuyện cũ bí mật lại bị nàng nói thẳng ra như thế, trong mắt hồ ly của Lục Hoài Khởi không khỏi nghi hoặc.
Tuy Trầm Thanh Lê không phải là đích nữ của An quốc công nhưng từ nhỏ cũng được nuôi dưới gối của chính thê Trầm Kính Phong, trên danh nghĩa vẫn là đích nữ, vì sao Trầm gia lại muốn nàng chết?
Ngay khi Lục Hoài Khởi đang nghi hoặc, Trầm Thanh Lê đã đi đến trước mặt hắn.
Hắn dáng người cao ngất như núi, còn nàng chỉ cao chưa tới ngực hắn
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, hắn quan sát nàng.
Hai người ánh mắt giao nhau, Lục Hoài Khởi lại cảm thấy tròng mắt đen u u của nàng như một tấm lưới dệt rậm rạp, che giấu tất cả những hỉ nộ ái ố của nàng ở bên trong
Nàng cười, hai tay nhẹ cởi bỏ xiêm y.
Lục Hoài Khởi nhướng mày Chỉ thấy trên bả vai trần của nàng là vết sẹo lồi lõm do bị lửa đốt, xấy xí đến cực điểm
“Lục đô đốc, không chỉ mặt mà toàn thân ta đều bị trận lửa kia thiêu đốt.
Cảm giác khi bị ngọn lửa thiêu đốt toàn thân còn đau đớn hơn bị đao đâm vào tim.
Khi đó ta không biết nên làm thế nào, ta chỉ có thể dựa vào bản năng hô cứu mạng, hi vọng có người tới cứu ta”
Rõ ràng là kể lại chuyện cũ đau lòng nhưng nàng lại cười
Lúc này ánh hoàng hô đã tắt, hạ nhân đã treo đèn lồng dọc hành lang, ánh sáng màu da ca xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt nàng, làm cho toàn thân nàng lộ ra khí tức quỷ mị
‘Nhưng dù ta gào la khản cổ, trong phủ nhiều nô bộc như vậy lại không ai xông đến cứu ta.
Trong khoản thời gian bị dày vò kia, ta liền hiểu ta đã bị Trầm gia từ bỏ”
Gió lạnh lùa qua khung cửa, thổi tóc mai của nàng bay bay, khuôn mặt dữ tợn làm Lục Hoài Khởi cũng phải rùng mình
Nàng nhìn hắn, cười nói “trước khi ta bị mất ý thức, nha hoàn Minh Nguyệt bên người ta đột nhiên xông vào biển lửa, lo lắng gọi tên ta, xông đến trước mặt ta nhưng thần trí ta đã trở nên mơ hồ, ta không biết nàng làm cách nào đưa ta rời khỏi, tuy nhiên ta biết một nha hoàn trung tâm cứu chủ sau này lại bị Trầm Kính Phong đánh chết.
Trầm gia vu hãm Minh Nguyệt, nói nàng vô trách nhiệm mới khiến viện của ta cháy nhưng Minh Nguyệt là nữ nhi của nhũ mẫu ta, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng không có khả năng hại ta.
Hơn nữa ngày đó nàng còn bị Trầm Thanh Kiểu kiếm cớ gọi đi, dược thiện mà ta uống không phải là nàng bưng cho ta”
Lục Hoài Khởi phát hiện khi nàng cười, bộ mặt càng trở nên dữ tợn, khủng bố nhưng nàng dường như thích cười với hắn.
Chỉ là lúc này, hắn thấy nụ cười của nàng xen lẫn áy náy
Đôi con ngươi bình thản của nàng đã có hơi nước “ta chết trong biển lửa, Minh Nguyệt bị đánh chết.
Nhũ mẫu cùng lúc mất đi hai người thân nhất mà phát điên, một người đang êm đẹp chỉ trong một đêm mà phát điên” thanh âm đột nhiên vút cao, mang đầy phẫn nộ và cừu hận “An quốc công phủ sợ nàng làm mất mặt, đưa nàng đến một am ni cô ở nông thôn.
Nhũ mẫu ta lại bị điên, am ni cô sao có thể đối xử tốt với nàng, rất nhanh nàng đã bị đuổi đi.
Nàng lưu lạc đầu đường xó chợ, đêm lạnh thì tùy tiện tìm chỗ cuộn mình, đói bụng thì nhặt thức ăn người khác vứt bỏ mà ăn.
Nàng khổ như vậy nhưng đám lưu manh ác độc trên phố lại không buông tha cho nàng, cả đám xem nàng thành vật để bọn chúng phát tiết dục vọng dơ bẩn.
Đáng thương nàng năm nay chỉ hơn ba mươi tuổi.
Nàng dành tất cả tình thương cho ta và Minh Nguyệt, nàng có lỗi gì mà ông trời lại đối với nàng như thế?”
Mặt nàng đầm đìa nước mắt, Lục Hoài Khởi không phải là người cảm tính mà cũng bị lây nhiễm tâm tình của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT