Chỉ trong nửa ngày, tất cả hạ nhân trong Lục phủ đều đã nhận được tiền thưởng
Thị vệ canh chuồng heo là người cuối cùng được lãnh thưởng, các thị vệ khác trêu chọc hắn “Tiểu Tam, ngươi nên đến dập đầu cảm tạ phu nhân nha, nếu không phải phu nhân mang thai, ngươi ngay cả tiền cưới vợ cũng không lo nổi”
Làm việc cho Lục phủ, lương cao hơn bên ngoài rất nhiều nhưng mẫu thân Tiểu Tam thời gian trước bị bệnh nặng một thời gian, khiến hắn tiêu hết sạch tiền tích cóp mấy năm qua.
Nay hôn kỳ hắn đã tới gần mà hắn lại không chuẩn bị được sính lễ, đang gấp như kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên có một khoản tiền thưởng lớn như vậy, đương nhiên vô cùng cao hứng
Tiểu Tam bị trêu chọc cũng không tức giận, còn cao giọng cười nói “không phải sao.
Phu nhân và hài tử trong bụng nàng chính là phúc tinh của ta, sau này nếu ta có hài tử, nhất định sẽ mang hắn đến dập đầu tạ ơn với phu nhân”
Những người khác cũng cười ồ lên
Trầm Thanh Kiểu co rúc trong một góc chuồng heo, nghe bọn họ cười nói như vậy, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, trong mắt hừng hực lửa giận “tiện nhân Trầm Thanh Lê kia lại mang thai?” Thanh âm của nàng to tới mức khiến đàn heo hoảng sợ xao động, kêu la ầm ĩ
Xao động trong chuồng heo đã kinh động các thị vệ bên ngoài, một người ngẩng đầu nhìn sắc trời, chậm rãi nói “được rồi, chúng ta nên làm chính sự thôi.
Tiểu Tam, đêm qua bảo ngươi chuẩn bị mấy thứ, đã xong chưa?”
Tiểu Tam lập tức đi về phía căn phòng nhỏ cạnh chuồng heo, khi quay trở lại, trong tay mang theo thùng thức ăn cho heo.
Sau đó hắn đi đến bên chuồng heo, khom lưng, trút thức ăn trong thùng vào.
Đàn heo ngửi được mùi đồ ăn liền hỉnh mũi tìm kiếm, ồn ào xao động
Trầm Thanh Kiểu nhìn đàn heo đang xông về phía mình, cảm giác như ác mộng đêm qua lại ùa về.
Chúng không ngừng dí mũi cọ cọ vào người nàng, làm cho toàn thân nàng dính đầy thức ăn bẩn cùng cứt heo, còn phát ra tiếng kêu ồn ào, mà nàng, bị những súc sinh dơ bẩn xấu xí này bu quanh lại chỉ có thể lanh quanh tìm chỗ trốn.
Trầm Thanh Kiểu nàng lưu lạc tới mức ngay cả súc sinh cũng có thể chà đạp nàng
“Cút đi” Trầm Thanh Kiểu cao giọng quát nhưng đàn heo không hề để ý tới nàng, không ngừng chạy về phía nàng.
Nàng thét chói tai, hai chân ra sức đạp vào đàn heo, có con bị dọa sợ, hơi lui về sau.
Nhưng nháy mắt sau, chúng như bị cái gì kích thích, lại tiếp tục nhào về phía trước, mặc kệ nàng đạp thế nào, chúng vẫn không chùng bước, cứ nhào vào người nàng.
Có con còn chui qua hai chân nàng, làm nàng né không kịp mà ngã nhào, những con khác liền tiến lên, giẫm đạp nàng, khiến nàng phát ra tiếng kêu càng thêm thảm hơn
Thị vệ bên ngoài nghe được lại mắt điếc tai ngơ.
Trong thức ăn cho heo trộn thêm thuốc, có tác dụng thúc tình, người nếu ăn vào, không lăn lộn trên giường một ngày là không được, còn heo ăn vào sẽ thế nào thì…
Tiểu Tam nhìn thoáng qua chuồng heo, tiếng kêu của Trầm Thanh Kiểu thảm thiết, thê lương hơn.
Hôm nay, nàng nhất định không thoát khỏi cảnh bị đàn heo chà đạp, giẫm lên người…
Lục Hoài Khởi hôm nay vốn không định vào triều nhưng thái giám lại đến thông báo, có sứ thần Nam Đàn đến chúc mừng hoàng đế, hoàng đế lại bị nhiễn phong hàn, còn đang nằm trên giường bệnh, cần hắn thay mặt tiếp đón.
Vì thế hắn không thể không tiến cung một chuyến
Trầm Thanh Lê lại vô cùng tán thành điều này.
Kể tử khi biết nàng mang thai, Lục Hoài Khởi luôn không vào triều, chỉ ở nhà cùng nàng, hận không thể dính bên người nàng, một tấc không rời.
Nàng chỉ hơi nhúc nhích, hắn liền hoặc là ôm, hoặc là cõng, nói chung là không để hai chân nàng chạm đất.
Còn ép nàng ăn thật nhiều, nàng muốn kiểm tra bài vở của Thừa Hi cũng không được.
Tóm lại, chỉ cần Lục Hoài Khởi ở nhà, nàng liền thấy mình như phế vật, nên rất mừng khi hắn tiến cung
Trầm Thanh Lê không ngừng khuyên bảo, Lục Hoài Khởi mới lưu luyến không rời mà tiến cung.
Không lâu sau, Thừa Hi đến tìm Trầm Thanh Lê, nàng ôm lấy nữ nhi mềm mại khả ái, mỉm cười với A Nhiễm đứng sau lưng Thừa Hi
A Nhiễm mặc xiêm y màu xanh, nhìn nho nhã ôn lương hơn hẳn
Trầm Thanh Lê rất có hảo cảm với hắn, ân cần hỏi thăm cuộc sống của hắn.
A Nhiễm lại luôn rũ mi, không dám nhìn thẳng vào nàng
Thừa Hi bất mãn vì mẫu thân coi trọng A Nhiễm, lập tức bĩu môi cáo trạng “mẫu thân, ngươi để ta và A Nhiễm cùng theo tiên sinh học nhưng các ngươi đều không biết, Lưu tiên sinh có dạy, A Nhiễm cũng không học được.
Lưu tiên sinh nói hắn là học sinh ngu nhất mà hắn đã dạy”
“Thừa Hi, sao ngươi lại nói chuyện như thế? Mẫu thân dạy ngươi chửi mắng người khác như vậy sao?” Trầm Thanh Lê không vui cắt ngang lời nàng
Thừa Hi mất hứng bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu “mẫu thân, ta không nói thì sự thật sẽ thay đổi sao? Hắn chính là ngốc, nếu để A Chí…”
Trầm Thanh Lê trừng mắt nhìn nàng, răn dạy “mẫu thân tin tưởng A Nhiễm không phải kẻ ngốc, hắn chỉ là hiện chưa thích ứng, đợi hắn quen thuộc với Lục phủ chúng ta, hắn sẽ không thua kém ngươi”
Thừa Hi hoài nghi lời nàng nhưng sợ mẫu thân giận, nàng không dám nói thêm
Trầm Thanh Lê đưa tay kéo A Nhiễm vẫn đang rũ mi đứng bên cạnh.
Hắn vô cùng xấu hổ, không dám ngẩng đầu.
Nàng nghĩ hắn còn nhỏ đã phải rời khỏi thân nhân, một mình sống ở nơi khác xa với hoàn cảnh sống trước kia, gian khổ như thế còn bị người ta xem thường, nàng không đành lòng.
Vì thế mỉm cười, sờ đầu hắn, nói “Lưu tiên sinh nói với ta, thật ra ngươi không ngốc chỉ là trước giờ ngươi chưa từng học qua những cái này.
Không sao, ta nghe nói gần đây, nhờ có ngươi ở bên cạnh chiếu cố Hi nhi mà nàng nhu thuận hơn trước nhiều.
Ngươi đã thực hiện rất tốt nhiệm vụ chúng ta giao phó”
“Nhưng mà…” A Nhiễm cảm thấy trong lòng ấm áp, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của nàng, vội rũ mi “A Nhiễm vẫn còn lâu cũng chưa báo đáp đủ ân tình của Cửu thiên tuế và phu nhân.
Ta không muốn để người khác giễu cợt Cửu thiên tuế và phu nhân chứa chấp một phế vật vô dụng”
Trầm Thanh Lê mỉm cười, hài tử nhỏ như vậy nhưng tự ái, tự trọng rất cao “ngươi cảm thấy hai chúng ta và Đồng Vạn Kim tùy tiện thu lưu một phế vật về nhà sao? A Nhiễm, ngươi bây giờ chỉ thấy một ít việc, về sau còn có nhiều việc khó giải quyết hơn, chẳng lẽ ngươi đều phải nhìn ánh mắt người khác mà sống sao? Nếu là vậy thì ngươi đúng là cô phụ chờ mong của chúng ta đối với ngươi”
Hài tử thiếu an toàn lại bị đả kích lòng tự trọng, lúc này rất cần người cổ vũ mà những lời của Trầm Thanh Lê đối với A Nhiễm giống nhưng ngọn đuốc soi sáng đêm đen.
Hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn nàng
Trầm Thanh Lê cười nói “đại phu nói thời gian này ta cần tĩnh dưỡng, về sau việc chiếu cố Hi nhi nhà ta cần ngươi phải phí tâm hơn”
Không có khinh thị, không có chê cười, còn ngập tràn chờ mong.
A Nhiễm đọc được những điều đó trong mắt Trầm Thanh Lê, như được tiếp thêm sức mạnh, thầm thề hắn nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Lục phu nhân đối với hắn
Ra khỏi viện của Trầm Thanh Lê, Thừa Hi đi trước, A Nhiễm lặng lẽ theo sau.
Sắp đến chỗ của Lưu tiên sinh, Thừa Hi đột nhiên dừng bước, hung hăng trừng mắt với A Nhiễm “quỷ chán ghét, ngươi dám ở trước mặt mẫu thân ta khoe mẽ.
Có điều ngươi chờ đó, cuối cùng cũng sẽ có ngày ta đuổi quỷ chán ghét ngươi ra khỏi Lục phủ” A Nhiễm vừa đen vừa trầm lặng, cũng không biết vây quanh nịnh nọt nàng như những người khác, mà sau khi hắn đến Lục phủ, còn tranh sự chú ý của mẫu thân với nàng, nên nàng rất chán ghét hắn
Đúng lúc này, A Chí từ trong bụi cây bên cạnh đi ra, cung kính hành lễ với Thừa Hi “tiểu thư, Lưu tiên sinh chờ các ngươi đã lâu, tiểu thư mau đến chỗ tiên sinh”
Hôm nay hắn mặc theo kiểu thư đồng, khiến Thừa Hi không khỏi nghi hoặc
A Chí mỉm cười giải thích ‘tiểu thư, Lưu tiên sinh thấy nô tài ham học hỏi, hôm trước có nói cùng quản gia trong phủ, từ hôm nay trở đi, tiểu nhân sẽ là thư đồng bên cạnh tiên sinh”
Hắn dáng dấp thanh tú, thái độ ôn hòa nên Thừa Hi nhìn hắn thuận mắt hơn A Nhiễm nhiều, tiến lên kéo tay hắn, cao hứng nói ‘vậy tốt quá, chúng ta cùng đi tìm Lưu tiên sinh đi”
A Nhiễm bị hai người vứt bỏ ở phía sau
Trong hoàng cung, đế hậu từ sau đại hôn vẫn luôn rất kỳ lạ, hôm nay còn triệu ngự y đến bắt mạch cho hoàng đế.
Các ngự y chỉ nói hoàng đế bị bệnh vặt nhưng uống thuốc lâu rồi vẫn không thấy tốt hơn
Hôm nay Lục Hoài Khởi tiến cung cũng hỏi các ngự y một lượt về bệnh tình của hoàng đế, các ngự y vừa lui ra thì Hoàng hậu Hạ Hầu Diễm đi tới
Hạ Hầu Diễm làm lễ với Lục Hoài Khởi, sau đó bảo nha hoàn dâng lên một chén canh “Cửu thiên tuế, Hoàng thượng bị bệnh, bản cung đã tự mình nấu canh cho Hoàng thượng dùng, cũng đã để các ngự y kiểm tra qua, không có việc gì mới dám bưng đến cho Hoàng thượng uống”
Chén canh tỏa ra mùi hương nhàn nhạt thanh lãnh, khiến người ta ngửi vào liền có cảm giác vui vẻ.
Lục Hoài Khởi nhịn không được mà ngửi thêm vài cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT