Trầm Thanh Kiểu sao có thể không giận, nàng mang thai sớm hơn Trầm Thanh Lê nhưng hiện tại nàng ta muốn sinh mà nàng vẫn bình chân như vại
Đúng lúc này nha hoàn mang thuốc an thai lên cho nàng, nhìn thấy càng thêm tức giận, lập tức ném chén thuốc vào mặt nha hoàn, còn hổn hển trách mắng “cút, ta còn uống thuốc dưỡng thai làm gì”
Mặt nha hoàn kia lập tức phỏng đỏ, cả người run run, chỉ dám quỳ ở đó, không dám nói một lời
Lạc Nam nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Trầm Thanh Kiểu, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, phất tay ra lệnh cho nhà hoàn “đi xuống đi”
Lạc Nam còn đang muốn an ủi Trầm Thanh Kiểu, muốn nàng bình tĩnh hơn, nếu lại không điều dưỡng sẽ không tốt cho hài tử nhưng lời chưa kịp nói đã thấy nàng vẻ mặt thống khổ, hắn vội tiến lên đỡ nàng, hỏi “sao vậy? Đau bụng sao?”
Trầm Thanh Kiểu gật đầu, cố hết sức nói “ta hình như muốn sinh, ngươi mau mời đại phu đến”
Lạc Nam vội vàng sai người mau chóng gọi đại phu đến.
Trầm Thanh Kiểu vì quá mức đau đớn, tay liền dùng sức bóp chặt tay hắn, móng tay sắc bén đâm vào da thịt hắn, khiến hắn đau đến nhíu mày nhưng tự nhủ mình thân là trượng phu, thê tử đau đớn khi lâm bồn, mình cũng nên san sẻ
Đại phu đến rất nhanh, Lạc Nam cũng không để ý đến vết thương trên tay, vội bảo hắn và bà đỡ chăm sóc cho Trầm Thanh Kiểu nằm trên giường, còn hắn ra ngoài chờ
Thuộc hạ của hắn nhìn nhìn tay hắn, hỏi ‘chủ tử, có cần đại phu xem tay của ngài không?”
Nhìn vết thương trên tay sâu đến chảy máu, trong lòng Lạc Nam đột nhiên có cảm giác quái dị, nhưng vẫn lắc đầu nói “không cần, vết thương nhỏ mà thôi, phu nhân quan trọng hơn”
Thuộc hạ kia gật đầu, nhưng không biết hắn có nghe lầm hay không, mà cảm thấy chủ tử nói những lời này vẫn là quan tâm phu nhân nhưng hắn lại không thấy tình nồng mật ý như ngày xưa, mà màng theo xa cách bình đạm.
Thái độ của chủ tử đối với phu nhân khác trước là do nàng đã làm gì có lỗi với chủ tử sao? Tuy nhiên đây là chuyện của chủ tử, hắn cũng chỉ nghĩ thế thôi chứ chẳng đào sâu tìm hiểu
Trong phòng sinh vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai của Trầm Thanh Kiểu, Lạc Nam vẻ mặt khẩn trương nhưng vẫn yên lặng đứng chờ, ngược lại thấy có chút trầm ổn bình tĩnh
Thuộc hạ thấy vậy không khỏi tán thường, suy cho cùng vẫn là chủ tử, gặp chuyện vẫn trầm ổn
Đến sáng sớm hôm sau, trong phòng sinh ở Lục phủ truyền ra tiếng khóc nỉ non của hài tử
Lục Hoài Khởi vẻ mặt kinh hỉ, thở dài nhẹ nhõm
Đồng Vạn Kim cười nói ‘chúc mừng, giờ đây ngươi cũng đã làm cha”
Chờ bên trong xử lý xong, Lục Hoài Khởi liền nôn nóng đi vào, vọt đến bên giường Trầm Thanh Lê nhưng nàng lại quay đầu, hai mắt nhắm chặt, không chút tinh thần.
Hắn lo sợ hỏi “đây là thế nào?”
Các ngự y vội giải thích “phu nhân là vì thân thể suy yếu, sinh sản lại hao tổn quá nhiều tinh lực nên tạm thời ngất đi.
Chuyện này không có gì trở ngại, chỉ cần sau này điều dưỡng cẩn thận sẽ tốt hơn thôi, Cửu thiên tuế không cần lo lắng” Nói xong lại có chút bất an, sợ Lục Hoài Khởi không vui sẽ trị tội bọn họ, dù sao khi hắn từ Bắc Tề trở về cũng đã trị tội rất nhiều người, bọn họ không muốn là một thành viên trong số đó
Cũng may lúc này nhũ nương ôm hài tử đã được bọc lót cẩn thận đi tới, cười nói “Thiên tuế mau nhìn, đây là thiên kim phu nhân hạ sinh”
Chu thị vừa đi vào, nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Tuy lúc trước nàng thấy Trầm Thanh Lê thích ăn đồ cay, cũng đoán được sẽ sinh nữ nhi, với nàng thì nam nhi hay nữ nhi đều tốt nhưng lại sợ Lục Hoài Khởi sẽ thích nam hài hơn, dù sao hắn cũng là Cửu thiên tuế quyền khuynh thiên hạ, ắt sẽ muốn có nhi tử kế nghiệp của mình.
Cho nên lúc này nàng rất sợ hắn không vui.
Hơn nữa khi nữ nhi từ Phật Âm tự trở về luôn nhắc tới tiểu hòa thượng, vẻ mặt yêu thích, nên nàng nghĩ nữ nhi cũng thích nam hài, không biết khi tỉnh lại, thấy mình sinh nữ nhi có thất vọng hay không
Lục Hoài Khởi vội đi tới, vui vẻ nói “đưa ta nhìn xem hài tử” Vừa nói vừa vươn tay ra nhưng vì lần đầu tiên, không biết phải ôm thế nào nên hắn có chút do dự.
Chu thị thấy thế lại hiểu lầm, càng thêm lo lắng, quyết định một lát nữa phải nói chuyện với hắn, không thể để nữ nhi thương tâm vì việc này
Lục Hoài Khởi cẩn thận ôm lấy hài tử, nhìn khuôn mặt sạch sẽ, trắng nõn như sứ, cánh mũi nho nhỏ, cái miệng mềm mềm thủy nộn, không chỗ nào không đáng yêu, trong lòng hắn nảy sinh nồng đậm yêu thương, nhìn thế nào cũng thích
Nhũ nương cẩn thận gọi hắn “Thiên tuế?” Thấy Lục Hoài Khởi đưa mắt nhìn mình, nàng cười nói “Thiên tuế, ngài không thể bồng hài tử như vậy, hài tử sẽ không thoải mái”
Lục Hoài Khởi vội thỉnh giáo “thế sao? Vậy làm thế nào?”
Nhũ nương cười thầm, xem cũng có lúc Cửu thiên tuế luốn cuống tay chân.
Nàng vội làm mẫu cho Lục Hoài Khởi nên ôm hài tử thế nào để hài tử thấy thoải mái nhất
Lục Hoài Khởi nghiêm túc học hỏi, khiến các ngự y nhìn thấy mà choáng váng.
Đây là Cửu thiên tuế hỉ nộ vô thường cay nghiệt quyết đoán sao? Bọn họ có nhìn lầm không?
Lục Hoài Khởi học xong, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng vô thức nhếch lên, khiến hắn không khỏi bật cười lại không dám lớn tiếng, sợ ảnh hưởng tới nữ nhi.
Nàng còn chưa mở mắt nhưng lông mi vừa đen vừa dài, giống y như Trầm Thanh Lê, làm hắn càng thêm yêu thích.
Hắn ôm hài tử đi đến bên giường Trầm Thanh Lê, xem thử nàng đã tỉnh lại chưa, muốn để nàng nhìn thấy hài tử của bọn họ, cùng nàng chia sẻ niềm vui làm cha làm mẹ
Các ngự y đưa mắt nhìn nhau, có chút đau đầu.
Cuối cùng một người đứng ra nói “Cửu thiên tuế, vi thần có lời muốn nói nhưng kính xin ngài chuẩn bị tâm lý trước”
Lục Hoài Khởi lập tức xoay người, nhìn chằm chằm bọn họ “thế nào? A Lê có chuyện gì? Hay là…” Hắn nhìn nữ hài trong lòng, ngữ khí trầm trọng hơn “nữ nhi của Cô có chuyện?”
Ngự y trong lòng e ngại nhưng vẫn nói thật “Cửu thiên tuế, là phu nhân.
Thân thể phu nhân quá mức suy yếu, lần này sinh sản lại hao tổn quá nhiều khí huyết, e là sau này khó…khó mang thai được nữa”
Chu thị nghe vậy, trong lòng run lên.
Lê nhi sau này không thể mang thai được nữa, nàng còn trẻ như vậy, huống chi lần này nàng lại sinh nữ nhi, sau này không thể sinh nam nhi cho Lục Hoài Khởi, liệu hắn có còn yêu thương nàng? Địa vị của nàng ở Lục phủ có được dài lâu? Bởi vì rất nhiều người thích nữ hài, nếu Lục Hoài Khởi cũng như thế, Lê nhi sau này làm sao sống tiếp? Nàng không muốn nữ nhi sẽ bị vắng vẻ càng lo nữ nhi sẽ không chịu nổi tin tức này
Lục Hoài Khởi trầm mặc, nhìn Trầm Thanh Lê hôn mê nằm trên giường, đau lòng không thôi.
Vì hắn xuất chinh, để nàng một mình ở lại Lương kinh đối mặt với đám sài lang hổ báo kia, sau hắn lại giả chết, làm cho nàng rơi vào tay địch nhân, chịu mọi tra tấn, vì thế thân thể trở nên suy yếu như vậy.
Hiện nàng thành ra thế nào, có thể nói nguyên nhân phần lớn cũng vì hắn.
Hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay lau mồ hôi cho nàng, chậm rãi nói “Cô đã biết, các ngươi mau viết phương thuốc điều dưỡng, nhất định phải làm cho thân thể phu nhân mau chóng hồi phục, nghe rõ chưa?”
Các ngự y thấy hắn không tức giận, vui mừng không thôi, vội nói “chúng thần tuân mệnh, Cửu thiên tuế yên tâm”
Lục Hoài Khởi nhìn Trầm Thanh Lê, càng thêm thương tiếc, nghĩ tới lúc trước nàng ở trong phòng chịu đau, hắn lại không ở cạnh nàng, liền thấy hối hận, lẽ hắn không nên mấy lời mê tín kia mà ở cạnh nàng mới phải, không nên để một mình nàng chịu đựng đau đớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT