Đại quân Bắc Tề rút lui khiến dân chúng Lương kinh vui mừng khôn xiết, khắp nơi đều tán thưởng ít nhiều cũng nhờ Lục Hoài Khởi phái viện binh tới đúng lúc nên mới bảo vệ được Lương kinh, Lục Hoài Khởi cũng trở thành công thần của Tây Lương
Khi tin tức này truyền đến chỗ tiểu hoàng đế, hắn không có biểu hiện gì, chỉ an ổn đứng trước cửa đại điện, trong mắt trầm tĩnh vô ba.
Hắn biết mọi người nói không sai, ngay cả chính hắn cũng công nhận lần này Tây Lương có thể chuyển thắng thành bại đều nhờ Lục Hoài Khởi.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu thay đổi cách nhìn đối với người hắn từng hận tận xương tủy, Lục Hoài Khởi đáng giá được dân chúng ủng hộ, đáng giá được Đại hoàng tỷ hắn tin yêu.
Nghĩ tới mình, hắn thở dài một hơi, xoay người đi vào trong điện
Viện quân Tây Lương chia làm ba ngả, đại bộ phận binh linh lưu ở ngoài thành để bảo hộ, một phần khác đuổi theo đại quân Bắc Tề, chỉ có tướng lãnh cầm đầu dẫn vài thuộc hạ vào thành
Đồng Vạn Kim mang theo Trầm Thanh Lê đi hỏi tin tức của Lục Hoài Khởi, mấy ngày qua bọn họ luôn lo lắng cho hắn, không biết hắn rốt cuộc thế nào
Thủ lĩnh viện quân viện quân Nhiếp Hà vừa nhìn thấy Trầm Thanh Lê liền chắp tay nói “ty chức Nhiếp Hà gặp qua phu nhân”
Trầm Thanh Lê vội nói “không cần đa lễ, mấy ngày nay Nhiếp tướng quân vì dân chúng Tây Lương mà bôn ba mệt nhọc, cực khổ cho tướng quân rồi”
Nhiếp Hà khiêm tốn đáp “đây là trách nhiệm của ty chức”
Trầm Thanh Lê nôn nóng hỏi “Nhiếp tướng quân, phu quân ta hiện thế nào?”
Lục Hoài Khởi đưa tin cho Đồng Vạn Kim chỉ nói hắn đang ở Bắc Tề, ngoài ra không nói gì khác, cũng không nhắc tới thân thể hắn sau khi rơi xuống núi ra sao, có bị gì không
Nhiếp Hà cũng biết nàng lo lắng, vội đáp “đại nhân hiện đang ở Bắc Tề dẫn quân chiến đấu hăng hái, chờ chiến sự bên đó tạm ổn, hắn sẽ trở về.
Phu nhân cứ an tâm chờ đại nhân trở về”
Trầm Thanh Lê gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, sau bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng cảm thấy được an ủi
Nhiếp Hà nghĩ nghĩ, lại bổ sung “chỉ là trước đó đại nhân bị thương rất nghiêm trọng, hiện vết thương đã hồi phục nhưng vẫn có chút di chứng, cụ thể thế nào, chờ hắn trở lại, phu nhân sẽ biết”
Trầm Thanh Lê nghe vậy, tâm liền trầm xuống.
Đồnh Vạn Kim nhăn mày, Lục Hoài Khởi quả nhiên là bị trọng thương, nếu không đã không có ý dặn dò Nhiếp Hà không được nói rõ thương thế.
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, không biết rốt cuộc thương thế của Lục Hoài Khởi thế nào, với tính tình của hắn ta, sợ là bị trọng thương cũng không nói cho bọn họ biết, sợ bọn họ lo lắng
Đồng Vạn Kim thở dài một hơi, an ủi Trầm Thanh Lê “đừng nghĩ nhiều, ngươi còn không biết Lục Hoài Khởi sao, hắn tuyệt sẽ không để cho mình có chuyện, không tính vì cái gì, chỉ là vì ngươi, hắn sẽ không để cho mình bị thương”
Mấy câu cuối còn mang theo múi chua khiến Trầm Thanh Lê nhịn không được bật cười, thần sắc cũng thả lỏng hơn
Vì Bắc Tề đã rút quân, khắp Lương kinh liền giăng đèn kết hoa ăn mừng, cả kinh thành trở nên hoa lệ sống động hơn.
Trầm Thanh Lê đi lên tường thành, nhìn khung cảnh náo nhiệt chung quanh lại không thể nào vui cười, trong lòng vẫn luôn lo nghĩ đến thương thế của Lục Hoài Khởi, lại nhịn không được mà nhìn về phía Bắc Tề, ngóng trông hắn.
Mỗi khi nhớ tới hắn từng bị rơi xuống núi, lòng nàng lại quặn đau, hiểm cảnh như thế hắn rốt cuộc là gắng gượng tới mức nào mới có thể trở lại được, mà những ngày ở Bắc Tề kia, một mình hắn gian nan khó qua đến mức nào.
Cảm giác trên mặt dính chất lỏng lạnh lẽo, nàng đưa tay sờ mới phát hiện ra mình đã khóc.
Biết được Lục Hoài Khởi còn sống, nàng rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, cho phép mình nghĩ tới hắn.
Gió đông thổi qua mang theo rét lạnh, nàng buộc chặt áo choàng trên người, sờ sờ bụng, cảm thụ được hài nhi ở bên trong đang hoạt động, lẩm bẩm nói “qua mấy ngày nữa là có thể trông thấy phụ thân rồi, mẫu thân cùng ngươi chờ phụ thân trở về, được không?” Hài nhi trong bụng dường như hơi động một chút, vẻ mặt nàng càng thêm ôn nhu, đứa nhỏ này là an ủi lớn nhất của nàng trong thời gian qua
Lúc trước Cao Quân Thận cho rằng Lục Hoài Khởi đã chết, Tây Lương do một tiểu hoàng đế chưa dứt làm chủ, đại tướng quân Chu Mục dũng mãnh thiện chiến cũng đã xảy ra chuyện, hắn cho rằng thời cơ đã đến, liền dốc toàn bộ lực lượng đưa quân xuôi nam, muốn một lần tiêu diệt toàn bộ Tây Lương.
Vì thế Cao Quân Thận không để lại nhiêu binh cường tướng mạnh ở Bắc Tề, lại không ngờ quyết định này lại tiện nghi cho Lục Hoài Khởi.
Ngay lúc hắn mang theo đại quân đến Tây Lương, Lục Hoài Khởi cũng dẫn quân đánh chiếm mấy toàn thành trì của Bắc Tề, sau đó thẳng tiến tới đô thành
Đại môn đô thành Bắc Tề rất nhanh đã bị đại quân Tây Lương công chiếm, Lục Hoài Khởi ngồi trên lưng ngựa, trong mắt ngập tràn tinh phong huyết vũ.
Sau nửa canh giờ, dân chúng Bắc Tề kéo nhau tháo chạy, quân kỳ Tây Lương ngạo nghễ tung bay trên tường thành đô thành Bắc Tề
Trong hoàng cung Bắc Tề, Diêu hoàng hậu biết được Lục Hoài Khởi đã mang binh chiếm lĩnh toàn bộ Bắc Tề, nàng trừng to mắt không thể tin, môi đỏ run run, nhỏ giọng thì thào “sẽ không, sẽ không, nghiệt chủng vốn nên chết sớm kia sao có thể trở về, đô thành Bắc Tề sao có thể bị nghiệt chủng kia chiếm đóng.
Hắn sao có thể có bản lĩnh kia.
Không, ta không tin, không có khả năng” Nói đến mấy câu cuối, nàng hét lớn tiếng, điệu bộ điên cuồng làm cho cung nữ bên cạnh giật mình hoảng sợ
Cung nữ vội khuyên nhủ “nương nương, ngài đừng như vậy, chúng ta mau chạy đi, các cung nhân đều đã chạy trốn, chúng ta còn không mau chạy, vạn nhất Lục Hoài Khởi vào cung, chúng ta liền trốn không thoát?”
Diêu hoàng hậu vừa nghe liền trợn mắt quát lớn “trốn? ai dám? Ai cho bọn họ gan chó đó?”
Cung nữ thấy nàng bộ dáng điên cuồng, bối rối nói “nương nương, lúc này chúng ta đừng nghĩ tới mấy chuyện này.
Nương nương, ngài thực sự không sợ Lục Hoài Khởi xông vào hoàng cung nhục nhã ngài sao? Ngài là hoàng hậu, chẳng lẽ để những chuyện đó xảy ra?”
Diêu hoàng hậu rốt cuộc cũng thức tỉnh, nghĩ tới mẫu thân và đệ đệ Lục Hoài Khởi lúc trước chết thảm, nếu hắn dùng những thủ đoạn đó đối phó nàng…Nghĩ tới đây thân thể nàng run rẩy kịch liệt, vội vàng đứng dậy “đi, đi mau”
Cung nữ thở dài, hoàng hậu như vậy đâu còn phong tư ngày xưa, có điều giờ Bắc Tề bọn họ đã mất nước, có phong tư cũng chẳng để làm gì
Diêu hoàng hậu đột nhiên dừng lại, nhớ ra còn có thứ quan trọng cần mang theo liền nhanh chóng quay lại cung điện, lục loại trong rương lấy ra một quyển trục và một cái bình.
Cung nữ giờ mới hiểu là nàng mang theo bức họa và tro cốt của tiền Thái tử
Diêu hoàng hậu xem hai món đồ này như trân bảo, gắt gao ôm vào lòng
Cung nữ thúc giục “nương nương, bọn họ đã vào tới, chúng ta nhanh lên kẻo không kịp” Thấy Diêu hoàng hậu còn rầy ra liền kéo nàng chạy đi
Váy của Diêu hoàng hậu quá dài, tay lại ôm hai món đồ kia nên bước chân không tiện, luống cuống một hồi làm rơi quyển trục xuống đất, nàng liền dừng lại nhặt lấy
Cung nữ gấp đến nóng nảy “nương nương, đừng nhặt nữa, mau đi thôi” Thấy Diêu hoàng hậu vẫn không từ bỏ, vội giúp nàng nhặt quyển trục lên “nương ngươi, ta giúp ngài cầm, mau đi thôi”
Diêu hoàng hậu thấy cung nữ đã cầm lấy quyển trục, liền yên lòng, hai người đang muốn tiếp tục chạy trốn thì một mũi tên từ phía sau bắn tới, xuyên thủng lưng cung nữ kia.
Diêu hoàng hậu thấy vậy vội rút quyển trục trong tay cung nữ ra, quay đầu liền thấy Lục Hoài Khởi toàn thân thiết huyết sát khí mang người đánh tới.
Nàng xoay người muốn chạy nhưng cánh tay trúng một mũi tên, đau đến mức nàng phải buông lỏng, bình tro cốt trong tay rơi xuống đất, vỡ tan
“Không” Diêu hoàng hậu hô to, vội vàng quỳ xuống, hốt tro cốt cho vào bình, không để ý mũi tên trên cánh tay, mặc kệ đau đớn, trong mắt chỉ có tro cốt trên đất
Sau lưng nàng là kiếm phong sắc bén cùng giọng nam trầm thấp lãnh khốc “đã lâu không gặp, Diêu thị”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT