Các quan viên mặt đầy kinh hãi, Thái Hòa Phỉ là Thái thường tự thiếu khanh, cấp bậc tứ phẩm, nói chém liền chém, cũng quá tàn bạo

Thân mình Thái Hòa Phỉ run lên, sắc mặt trắng bệch nhìn mấy thị vệ đang xông về phía hắn, hắn chậm rãi lấy mũ quan trên đầu xuống, nghiêm túc nhìn tiểu hoàng đế trên long ỷ, cao giọng nói “Hoàng thượng, trước khi chết, vi thần còn có lời muốn nói, mong Hoàng thượng cho phép”

Tiểu hoàng đế thấy hắn khẩn cầu, cho rằng Thái Hòa Phỉ có di ngôn gì đó, không để trong lòng, nhướn mày nói “Cô chuẩn, nghe xem ngươi nói gì”.

Thái Hòa Phỉ chỉnh sửa y quan, nghiêm túc nói “cảm tạ Hoàng thượng ân điển.

Hoàng thượng, giang sơn Tây Lương nếu không có Cửu thiên tuế đại nhân sẽ như nhà không có cột chống, khó có thể tiếp tục, nếu ngươi thực sự suy xét cho giang sơn Tây Lương thì mau phái người đến biên quan truy tìm tung tích của Cửu thiên tuế.

Vì thần thỉnh cầu người” Nói xong hắn liền dập đầu ba cái với tiểu hoàng đế, thanh âm vang dội

Không khí trong điện lại yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, đám quan viên đều không ngờ Thái Hòa Phỉ trước khi chết lại có thể nói những lời chính nghĩa như vậy, cũng triệt để chọc giận tiểu hoàng đế, chẳng phải hắn vừa nói Tây Lương không có Lục Hoài Khởi thì không xong sao?

Ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn Thái Hòa Phỉ như muốn băm vằm hắn ra, lửa giận hừng hực thiêu đốt hết lý trí của hắn, nghiến răng nói “mau kéo nghịch thần hồ ngôn loạn ngữ này xuống hành hình cho Cô”

Mấy thị vệ kia tiến lên, kéo Thái Hòa Phỉ xuống, hắn lại hô to “Hoàng thượng, xin hãy lấy giang sơn làm trọng.

Mỗi lời của thần đều là tâm huyết.

Hoàng thượng, giang sơn xã tắc làm trọng ah”

Người này đúng là lời gì cũng dám nói, hèn chi bị chém ngang lưng

Tiểu hoàng đế nhìn bá quan văn võ, thanh âm lạnh như băng “chúng ái khanh, Thái Hòa Phỉ yêu ngôn hoặc chúng, Cô xử tử hắn mới là suy nghĩ cho giang sơn Tây Lương ta.

Các ngươi nói xem, Cô làm vậy có đúng hay không?”

Các quan viên lập tức quỳ xuống, cúi đầu hô “Hoàng thượng anh minh” Dám nói hắn không đúng, chẳng phải là chán sống sao

Tiểu hoàng đế nở nụ cười nhưng ý cười không tới mắt “các ái khanh có muốn cùng Cô đi xem hành hình tội thần kia không?”

Bọn họ nào dám ý kiến, rõ ràng tiểu hoàng đế là đang giết gà dọa khỉ

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài nhìn thấy Thái Hòa Phỉ bị trói trên ván, quần áo trên người cũng bị cởi bỏ, đao phủ cầm đao đứng bên

Đám quan viên cúi đầu không dám nhìn nhưng liếc thấy tiểu hoàng đế như cười như không nhìn bọn họ, đáy mắt toàn là u quang, bọn họ liền cứng rắn ngẩng đầu nhìn Thái Hòa Phỉ

Thái Hòa Phỉ ngược lại rất bình thản, nhắm mắt chờ đợi bị hành hình

Đao phủ vung đao, khi lưỡi đao sắp chạm vào eo Thái Hòa Phỉ, tiểu hoàng đế lại đột nhiên hô lên “chậm đã” Đao phủ vội dừng tay nhưng lưỡi đao đã chém vào eo Thái Hòa Phỉ, máu chảy đầm đìa

Văn võ bá quan ngạc nhiên nhìn tiểu hoàng đế, lại nhìn Thái Hòa Phỉ, bị chém một nửa như thế, đúng là sống không bằng chết, nghe tiếng thét thảm thiết của hắn, bọn họ đều không đành lòng cúi đầu nhưng ngại tiểu hoàng đế nên không có hành động nào khác

Tiểu hoàng đế cười âm hiểm, ra lệnh “tiếp tục đi”

văn võ bá quan lúc này mới hiểu được tiểu hoàng đế là đang cố ý, hình phạt chém ngang eo vốn đã tàn nhẫn đến cực điểm, hắn lại phóng đại lên gấp trăm lần chính là muốn hung hăng tra tấn Thái Hoài Phỉ cũng để cảnh cáo bọn họ

Đao phủ lại vung đao lên, Thái Hòa Phỉ lập tức bị chém làm hai

Tiểu hoàng đế trào phúng nói “Cô còn tưởng Thái Hòa Phỉ có cốt khí như vậy, lưng sẽ rất cứng rắn, ai dè’ hắn lắc đầu ra vẻ thất vọng “cũng không chịu nổi một đao”

Bá quan văn võ cạn lời, xương thịt cứng rắn thế nào cũng sao qua sắt thép, tiểu hoàng đế nói chuyện thật tàn nhẫn, xem ra sau này sẽ làm một bạo quân, nếu hắn thực sự nắm quyền, dân chúng Tây Lương e chẳng có ngày lành

Tiểu hoàng đế nhìn thảm trạng của Thái Hòa Phỉ, oán khí trong lòng tiêu tán hơn phân nửa, hứng trí dạt dạo ra lệnh “mang đồng du bản đến”

Đao phủ thầm nghĩ, xem ra phạm nhân này đã chạm đến vảy ngược của Hoàng thượng, ngay cả đồng du bản cũng đem ra.

Đám quan viên lại không hiểu ra là sao, nhưng sau khi nhìn thấy đồng du bản, thấy nửa thân trên của Thái Hòa Phỉ bị đặt trên đó, bọn họ liền hiểu ra.

Làm như vậy, máu trên người Thái Hòa Phỉ không chảy ra được, như vậy hắn sẽ phải lay lắt đến hai ba canh giờ nữa, thủ pháp đúng là tàn nhẫn đến cực điểm.

Bọn họ nhịn không được mà run người tiểu hoàng đế máu lạnh hung tàn như vậy, thủ đoạn còn kinh hãi hơn Lục Hoài Khởi

Thưởng thức Thái Hòa Phỉ bị hành hạ một lát, tiểu hoàng đế hứng thú phất tay quay trở lại trong điện.

Đám quan viên cũng đi theo, trong lòng thất thỏm bất an

Ngồi trên long ỷ, nhìn sắc mặt sợ hãi của bách quan, tiểu hoàng đế hài lòng nheo mắt.

Đây mới là thái độ nên có trước mặt hoàng đế.

Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây là đạo làm vua, quét mắt nhìn bách quan, trong mắt lóe lên đắc ý và tàn nhẫn “Đối với mệnh lệnh vừa rồi của Cô, các vị khanh gia có gì dị nghị? Nếu có, đừng ngại lên tiếng”

Nghĩ tới bộ dáng sống không bằng chết của Thái Hòa Phỉ, bách quan làm gì dám lên tiếng

Tiểu hoàng đế cười lạnh, đám quan viên này luôn như thế, phải dùng uy trấn trụ mới được.

Hắn không khỏi nghĩ tới Lục Hoài Khởi, thủ đoạn của hắn ta cũng vậy thôi, ai dám trái ý hắn, hắn ta liền xử lý kẻ đó.

Hắn cũng học như vậy thôi.

Tiểu hoàng đế lại lên tiếng “chúng ái khanh, những lời của Thái Hòa Phỉ, các ngươi còn nhớ không?”

Các quan viên không hiểu hắn hỏi vậy là có ý gì, trong lòng càng thêm bất an lo sợ

Hà Mẫn Tân tròng mắt xoay chuyển, bước ra nói “hồi Hoàng thượng, những lời của Thái Hòa Phỉ đều là hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc triều đình, không phải là lời thật.

Vi thần vạn lần không tin”

Phù Lĩnh Thăng liếc nhìn hắn, trong lòng khinh thường, tiểu nhân xu nịnh như vậy, làm đồng liêu với hắn thực là sỉ nhục

Tiểu hoàng đế có chút hài lòng, Hà Mẫn Thân này cái gì cũng không tốt, duy chỉ có một điểm tốt đó là nói được những lời khiến hắn thư thái

Có Hà Mẫn Tân dẫn đầu, mấy người khác cũng lên tiếng phụ họa, Phù Lĩnh Thăng cũng nhanh chóng đứng ra thể hiện sự “tán đồng”

Tiểu hoàng đế cười châm chọc, đám người này đúng là cỏ đầu tường, nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt nhiều phiền toái cho hắn “chúng khanh gia, hôm qua Cô nhận được một phong thư, muốn cho các ngươi xem qua”

Bách quan ngước mắt nhìn hắn, không biết tiểu hoàng đế lại bày trò gì

Theo lệnh của tiểu hoàng đế, một thái giám mang thư tín đưa cho mọi người nhìn

Bách quan đọc thư xong, trên mặt đều khinh ngạc không thôi, giống như trên đó viết chuyện gì đó rất khó có thể tin.

Mà Phù Lĩnh Thăng đọc thư xong, hai mắt mở to, tay run rẩy thất thốt

Tiểu hoàng đế không giấu được đắc ý, chậm rãi nói “thế nào? Các vị ái khanh đã hiểu nội dung trong văn thơ kia rồi chứ?” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bách quan, hắn lạnh lùng cười “trong đó viết lần này đại quân Tây Lương chúng ta đại bại chính là do Lục Hoài Khởi”

Cả sảnh đường ồ lên xôn xao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play