Lục Hoài Khởi dừng lại ở Vụ Liễu thành chỉ vì để đội ngũ được nghỉ ngơi lấy sức, dù sao bôn ba suốt nửa tháng, mọi người cũng có chút chịu không nổi.

Đồng thời dừng lại cũng để quan sát tin tức đại quân Bắc Tề, cho người điều tra tình huống nơi đó như vậy mới có thể an bài chiến lược

Hôm nay, Lục Hoài Khởi hỏi Lưu Ngao nơi quân sĩ trong thành thao luyện, hắn muốn đến xem bọn họ huấn luyện thế nào

Lưu Ngao có chút chột dạ, không biết hắn muốn điều tra cái gì.

Vụ Liễu thành chỉ là một tiểu thành nhỏ nơi biên trấn, mấy chục năm nay vẫn bình an vô sự, không có ngoại xâm cho nên quân sĩ cũng không chú tâm tập luyện cho lắm.

Không biết Lục Hoài Khởi xem xong có bất mãn gì không

“Lưu Ngao, nhìn vẻ mặt của ngươi dường như không muốn ta đến xem các quân sĩ của ngươi ah” Lục Hoài Khởi vuốt vuốt cái bờm của hồng mã, liếc mắt nhìn Lưu Ngao

Lưu Ngao đang bất an, vừa nghe vậy, suýt chút nữa đánh rơi cả roi ngựa “đại nhân, ta làm sao dám chứ, chỉ là ta sợ đám tiểu binh có mắt không tròng, không nhìn ra ngài đại giá tới đây, ta sợ bọn họ vô ý va chạm ngài, chọc ngài không vui”

“Ngươi nghĩ thật hay, chẳng qua chẳng có lời nào thật lòng, ta nghe cũng nhàm chán, ngươi vẫn nên dành chút tâm tư lo sự vụ trong thành đi” Lục Hoài Khởi không có kiên nhẫn với kẻ trong ngoài không đồng nhất như hắn, cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, nói xong liền lên ngựa rời đi

Vó ngựa tung bụi đầy miệng Lưu Ngao, hắn ho khan một hồi, nhìn theo bóng dáng Lục Hoài Khởi đi xa, vẻ mặt thâm trầm.

Tiểu tử kia tuổi còn trẻ lại tùy tiện như thế, nếu không phải ở địa vị cao thì ở trước mắt hắn chỉ là một hậu sinh không biết kính trọng trưởng bối mà thôi.

Thế nhưng hắn lại không có cách nào khác, chỉ có thể giơ roi, giục ngựa đuổi theo

Nhìn thấy thao trường từ phía xa, Lục Hoài Khởi dừng cương nhưng không xuống ngựa.

Hắn ngồi tren ngựa nhìn về phía thao trường, trong mắt không chút cảm xúc.

Bên trong thao trường, binh sĩ tụm năm tụm ba tán gẫu cười đùa, binh khí cũng ném qua một bên, hoàn toàn là bộ dáng nhàn rỗi

Tuy rằng trước khi tới, Lục Hoài Khởi cũng đoán nơi này sẽ khiến hắn không vừa mắt nhưng thực tế lại làm hắn thất vọng hơn nhiều.

Binh sĩ vốn nên chỉnh tề tập luyện, một ngày nào đó đem hết tài trai cống hiến cho quốc gia chứ không phải là thái độ thảnh thơi, tùy tiện như không có việc gì.

Hắn thậm chí còn nghe vài người thảo luận xem đêm nay nên đến nơi phong nguyệt nào để tiêu dao khoái họa, nói ra đủ lời hạ lưu

Lưu Ngao rốt cuộc cũng đuổi tới, nhìn thấy thần tình bất định của Lục Hoài Khởi cùng tiếng cười đùa của đám binh sĩ, trong lòng thầm hô không ổn.

Đám người kia thế mà lại không thấy ôn thần Lục Hoài Khởi, nếu lỡ chọc giận hắn ta, hắn chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để ăn.

Càng nghĩ càng thấy đau đầu

Hắn cười lấy lòng, nói với Lục Hoài Khởi “đại nhân, ngài đừng tức giận, đây là do ta ngày thường không chú ý quản thúc.

Ta lập tức giáo huấn bọn họ” Nói xong lại cẩn thận quan sát phản ứng của Lục Hoài Khởi

Lục Hoài Khởi nở nụ cười châm chọc “Lưu Ngao, đám binh sĩ này vừa thấy liền biết đã lâu không có tập luyện, bộ dáng năm bè bảy mảng.

Ngươi giáo huấn bọn họ vài câu trước mặt ta là xong sao?”

Lưu Ngao vội cúi đầu, xấu hổ nói “đại nhân nói phải, đại nhân nói phải” Tuy nhiên hắn vẫn phải làm dáng trước mặt Lục Hoài Khởi một chút, vì thế liền xuống ngựa, đi vào trong thao trường

Đám binh sĩ vừa nhìn thấy hắn liền đứng lên, chào hỏi qua loa “gặp qua Thành chủ” Ngay cả tiếng chào hỏi cũng thưa thớt, không chỉnh tề

Lưu Ngao liếc mắt nhìn Lục Hoài Khởi, vì ở xa nên không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, chỉ có thể bày ra dáng vẻ giận dữ, quát lớn “câm miệng, các ngươi nhìn bộ dáng của mình đi, thân là thủ thành quân lại không lo thao luyện.

Các ngươi như thế có xứng với chức trách của mình không?”

Đám binh sĩ bị hắn mắng mà ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa từng thấy hắn nói lời lẫm liệt, thần sắc nghiêm nghị như thế.

Hắn như vậy giống y như là người khác, không biết đã xảy ra chuyện gì đã làm hắn tức giận như vậy nhưng bọn họ cũng không dám hỏi, vội vàng đứng ngay ngắn, chờ nghe hắn nói

Lục Hoài Khởi nhíu mày, dù là bị khiển trách thì đám binh sĩ này vẫn là bộ dáng không sao cả, binh phục loạn thất bát tao, binh khí thì cầm nhầm, không chút chỉnh tề.

Binh lính như thế này lên chiến trường chỉ có chết.

Hắn không có tâm tư, xoay người, giục ngựa rời đi

Lưu Ngao còn không biết Lục Hoài Khởi đã đi, vẫn ra sức giáo huấn đám binh sĩ, nói đến miệng khô lưỡi đắng, cho rằng đã đủ, hắn quay đầu lại lại không thấy bóng dáng Lục Hoài Khởi đâu.

Lục Hoài Khởi trở về dịch quán, ngoại trừ Ninh Trữ, còn có vài thuộc hạ của hắn ở lại đây, không theo hắn vào phủ thành chủ

Vào dịch quán, Lục Hoài Khởi cởi bỏ ngoại bào, ngồi trước án thư, hỏi một thuộc hạ “bên phía Lâm Hiến có tin tức gì không?”

Từ sau khi Ngu thành và Viên thành thất thủ, Tham tướng Lâm Hiến liền không có tung tích, hiện tại không biết là thế nào

Thuộc hạ đáp “từ sau khi Ngu thành thất thủ, Lâm Hiến tướng quân liền không rõ tung tích, thuộc hạ và các huynh đệ đều đang điều tra nhưng vẫn không có kết quả”

Lục Hoài Khởi cho hắn lui xuống, trong lòng suy tư, nếu mãi vẫn không có tin tức, hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều rồi.

Hắn cũng nghe tới ác danh của tướng lãnh Bắc Tề Tiết Sán, là người thành phủ thâm hậu âm hiểm, Ngu thành và Viên thành thất thủ, ngoại trừ nguyên nhân quân sĩ Tây Lương như rắn mất đầu còn do tên Tiết Sán này.

Trở lại phủ thành chủ, Lục Hoài Khởi đi thẳng vào phòng, bảo hạ nhân mang nước ấm lên, hắn mốn tắm rửa, hôm nay cưỡi ngựa ra ngoài, trên người toàn bụi đất.

Đang định cởi bỏ trung y bỗng nhiên một đôi bàn tay với móng tay sơn đỏ từ phía sau vương tới, cùng với thanh âm nữ tử ngượng ngùng dịu dàng “đại nhân, ngài cực khổ cả ngày rồi, để nô tỳ đến hầu hạ ngài đi” Nói xong đưa tay vào trong vạt áo hắn

Ánh mắt Lục Hoài Khởi lóe lên chán ghét lạnh lùng, vung tay hất nàng ngã nhào bên thùng tắm, sợ hãi thét chói tai.

Nhưng nàng không từ bỏ, nếu việc đêm nay thành, Thành chủ sẽ cho nàng vinh hoa phú quý vô tận, nàng vẫn luôn mong mỏi ngày này, hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt, nàng không muốn cứu vậy từ bỏ

Thấy Lục Hoài Khởi rời đi, vội mềm giọng gọi, mị ý tận xương “đại nhân, ngài chớ đi”

Nếu là nam tử tầm thường nhất định sẽ không cầm giữ được, nàng không tin với vẻ thùy mị của nàng còn không nắm được hắn, dù thế nào cũng là nam nhân trẻ tuổi, huyết khí phương cương.

Lưu Ngao đã nói với nàng, vị đại nhân này trong nhà có thê tử, còn là phu thê tân hôn, hiện tại hắn lại ra ngoài, nhất định sẽ tịch mịch khó nhịn, chỉ cần nàng ra sức một chút, nhất định có thể nắm bắt được hắn

Nàng nhìn bóng dáng cao ngất của Lục Hoài Khởi, chậm rãi cởi bỏ xiêm y, ôn nhu nói đại nhân, ngươi thương tiếc nô tỳ đi quay đầu nhìn nô tỳ một cái thôi.

Van xin ngài” Thanh âm tràn ngập hấp dẫn

Sắc mặt Lục Hoài Khởi âm trầm như mưa to gió lớn sắp tới, lạnh lùng nói “ta vốn đã cho ngươi cơ hội sống sót, một khi ngươi đã không quý trọng như vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt” Thanh âm tràn ngập sát phạt tàn nhẫn

Nàng kia còn chưa kịp hiểu đã thấy Lục Hoài Khởi vung tay lên, mang theo chưởng phong, nàng ngay cả chạy trốn cũng không kịp, bị chưởng phong đánh trúng bình phong phía sau rồi rơi xuống đất, miệng đầm đìa múa tươi.

Mà từ đầu tới cuối, người đánh ra chưởng kia lại không quay đầu nhìn nàng lấy một cái

Lục Hoài Khởi đi ra khỏi phòng, cả người tràn ngập sát khí lãnh lệ thẳng tiến về phía viện của Lưu Ngao, một cước đạp tung cửa phòng hắn làm ván cửa đổ xuống đất, bụi tung mịt mù

Lưu Ngao không biết đang ở bên trong làm chuyện dơ bẩn gì, thấy hắn đến, y phục còn chưa mặc xong, tóc rối tung, mở to hai mắt nhìn Lục Hoài Khởi vẻ mặt lãnh lệ, không biết mình đã đắc tội ôn thần này khi nào “đại, đại nhân, ngài sao vậy? Sao lại tức giận như vậy? Ta…”

Lục Hoài Khởi tàn khốc cười cười “Lưu Ngao, Cô không biết lá gan của ngươi lại lớn như vậy đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play