Trầm Thanh Lê hành động đột ngột như vậy khiến Trương Lực và Nhiễm Mặc không kịp trở tay, hai người kinh ngạc một hồi mới có phản ứng, vội vàng đuổi theo nàng
Lục Hoài Khởi đang cùng các quan viên thảo luận, nghe thị vệ bên người bẩm báo cũng vội vàng thúc giục khinh công truy theo hướng Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê muốn dựa vào chút lý trí còn sót lại để khống chế hành vi khác thường của mình, nhưng bên tai nàng không ngừng vang lên thanh âm sâu thẳm mà mờ mịt “ A Lê, rời khỏi Lục Hoài Khởi, trở về cạnh ta đi.
A Lê, chúng ta mới là một đôi do trời đất tạo nên”
Hai chân nàng không nghe lời, không ngừng bước về phía trước.
Nhiễm Mặc ở phía sau muốn kéo cánh tay nàng, nàng liền vung tay lên tát nàng ta một cái vang dội.
Trầm Thanh Lê nheo mắt, biết cái tát này rất đau.
Nhiễm Mặc ngẩn người.
Trương Lực thấy thế xông lên muốn điểm huyện Trầm Thanh Lê, lúc này Trầm Thanh Lê lại phản ứng cực kỳ linh mẫn, khi Trương Lực muốn đến gần nàng, nàng đã nhanh như chớp rút đao bên hông hắn, kề lên cổ nàng.
Động tác của Trương Lực nhất thời cứng đời.
Trầm Thanh Lê thừa dịp này cầm đao lui ra sau, kéo dài khoảng cách với hắn.
Nhiễm Mặc và Trương Lực khẩn trương liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu ý Trầm Thanh Lê lại không dám tiến lên, sợ nàng tự là mình bị thương, bọn họ sẽ không thể ăn nói với Cửu thiên tuế.
Đúng lúc này Lục Hoài Khởi đã đến đây
Trầm Thanh Lê sắc mặt trắng bệch, tay run run cầm kiếm kề lên cổ nàng, phía sau nàng là hỏa long hừng hực lại thiêu rụi một căn nhà
“A Lê” Lục Hoài Khởi gọi nàng, đồng tử đen như mực nhíu lại, bước chân chậm rãi đi về phía Trầm Thanh Lê
Bày tay cầm đao của Trầm Thanh Lê hơi dùng sức một chút, trên cổ nàng liền xuất hiện vết máu đỏ chói.
Lục Hoài Khởi lập tức dừng bước, trong mắt hắn lúc này, Trầm Thanh Lê vừa xa lạ vừa lạnh bạc
Lục Hoài Khởi đang muốn đuổi theo, đột nhiên một đám sát thủ tay cầm trường đao kiếm sắc xuất hiện.
Bọn họ một mặt ngăn cản Lục Hoài Khởi, một số khác lại giết hại bách tính.
Cục diện vốn đã không xong lại chuyển biến bất ngờ, dân chúng vô tội bị giết kêu la thảm thiết, làm cho phố Tây nhất thời giống như luyện ngục chốn nhân gian.
Lục Hoài Khởi bị hơn mười sát thủ mặc hắc y vây quanh, bọn chúng ánh mắt hung ác nham hiểm, binh khí trong tay lóe lên đầy thị huyết.
Sát khí tràn ngập trong không khí
Lục Hoài Khởiphất tay áo đánh trả
Trương Lực vung kiếm chém một sát thủ, quay đầu hô to với Nhiễm Mặc “nơi này giao cho ta, ngươi mau đuổi theo phu nhân”
Nhiễm Mặc cũng bị hai sát thủ dây dưa, công phu bọn họ không thua kém nàng, vì thế nàng một chọi hai, cũng có chút cố hết sức.
Nghe Trương Lực hô như vậy liền nóng lòng tìm cách thoát thân, đi tìm Trầm Thanh Lê.
Nhưng hai sát thủ kia còn nhanh hơn nàng, một tên vòng ra phía sau, vỗ một chưởng lên lưng nàng.
Nàng bị đánh bay lên, phun ra máu tươi
Trương Lực thấy Nhiễm Mặc bị đánh liền nhanh chóng thoát khỏi sát thủ đang vây đánh hắn, đi đến cạnh nàng.
Vũ khí trong tay hắn phần phật sinh phong, hận không thể một hơi liền đánh gục hết đám sát thủ.
Thế nhưng sát thủ áo đen lại như thủy triều ào ảo tràn ra từ góc đường, bọn chúng gặp người liền giết, gần như là đạp lên thi thể mà xông tới chỗ bọn họ.
Trương Lực nhìn thoáng qua Lục Hoài Khởi đang bị đám sát thủ vây quanh, trong lòng lo lắng không thôi.
Đám người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa đều là cao thủ, chủ tử nhà hắn tuy có bản lĩnh nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, sợ là lành ít dữ nhiều.
Trầm Thanh Lê không thể khống chế được hai chân của nàng, một đường chạy như điên về phía cửa thành phía tây.
Có lẽ vì hỏa hoạn ở phố Tây, binh lính nơi này đều được điều đi dập lửa, chỉ còn vài tên lính gác cửa thành.
Mà khi Trầm Thanh Lê chạy đến cửa thành Tây liền thấy cửa thành mở rộng, có mấy thi thể nằm trên đất.
Ý thức không thể chi phối hai chân, nàng chạy ra khỏi cửa thành, hòa mình trong bóng đêm.
Một cơn gió quất qua mặt nàng, hai má nàng ẩn ẩn đau.
Ý thức và thân thể không hòa hợp với nhau thực sự rất không ổn.
Trầm Thanh Lê thở phì phò, nàng không biết vì sao mình không thể khống chế hai chân, cũng không biết nàng phải chạy trong bóng đêm bao lâu.
Nàng không biết…có quá nhiều việc nàng không biết.
Tương lai của nàng đều giao cho hai chân của nàng.
Không biết nàng chạy bao lâu, rốt cuộc trong đêm tối cũng có một ngọn đèn vàng xuất hiện trước mặt nàng.
Chúc đăng như đang dẫn đường cho nàng, hai chân nàng lập tức đi về phía ngọn đèn.
Khi tới gần, trong mắt cũng xuất hiện hai thân ảnh.
Đến khi tới trước mặt bọn họ, nàng mới phát hiện một trong hai người kia chính là Ân Ly Cận.
Hắn đang ngồi xếp bằng trên đất, miệng thì thào ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu, toàn thân tỏa ra u quang màu lam.
Bên cạnh hắn là một tiểu tư tay xách đèn lồng, vẻ mặt trầm trọng nhìn nàng
Tình cảnh này, Trầm Thanh Lê vừa thấy liền hiểu rõ.
Ân Ly Cận không biết dùng loại thuật pháp gì để dẫn nàng tới đây.
Hai chân của Trầm Thanh Lê liền không nghe nàng sai sử, đi đến trước mặt Ân Ly Cận.
Ân Ly Cận đứng lên, đưa tay nắm cằm nàng, ôn nhu nỉ non “nhìn vào mắt ta”
Thân thể Trầm Thanh Lê hoàn toàn không nghe theo nàng, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào đôi đồng tử màu tím của hắn.
Ánh mắt của Ân Ly Cận như hai vòng xoáy muốn nhấn chìm nàng trong đôi mắt của hắn
Nàng trừng mắt, muốn thoát khỏi khống chế của Ân Ly Cận nhưng nàng vừa chớp mắt, Ân Ly Cận đã xích lại gần nàng
Hắn đặt tay lên hông nàng, thanh âm ôn nhu nỉ non bên tai nàng “A Lê, ngươi cũng biết là Lục Hoài Khởi mạnh mẽ chia rẻ nhân duyên của chúng ta, không có hắn, hai chúng ta sẽ là đôi phu thê khiến người đời hâm mộ”
Trầm Thanh Lê cảm thấy hiện tại không chỉ thân thể nàng không chịu nghe theo ý thức nàng, mà ngay cả ý thức của nàng cũng đã dần dần bị Ân Ly Cận chi phối.
Trong đầu nàng chợt lóe lên vô số hình ảnh, cũng dần rõ ràng hơn.
Nàng và Ân Ly Cận lần đầu gặp nhau trên bờ tường trong phủ, từ đó về sau hai người bọn họ trở thành thanh mai trúc mã.
Nàng và Ân Ly Cận được hoàng đế tứ hôn nhưng hắn lại phải ra tiền tuyến.
Nàng ở cửa thành thương tâm tiễn hắn đi.
Ngày nàng và Ân Ly Cận đại hôn, hắn mặt hỉ bào, mặt đầy vui vẻ xốc khăn voan của nàng, nhưng một tờ chiếu thư ban xuống, chưa kịp động phòng, bọn họ lại phải chia xa.
Sau này gặp lại, nàng là sủng phi sủng quan lục cung của hoàng đến, hắn là bại tướng bị phong làm vương gia nhàn tản.
Ngăn cách giữa hai người là vai vế thúc tẩu, vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ
“A Lê, ngươi vẫn luôn là của ta” Ân Ly Cận ôm chặt lấy nàng “hiện tại ta chỉ là đưa ngươi trở về bên cạnh mình, ta đã đợi ngươi mấy trăm năm rồi”
Trầm Thanh Lê hai mắt ngây ngốc, ngẩn ngơ nhìn Ân Ly Cận
Ân Ly Cận trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Hắn cúi xuống, nhẹ hàng hôn lên mặt nàng.
Đối với nàng, trước giờ hắn đều không dám vọng động.
Dù là muốn có được thân thể của nàng, hắn cũng muốn cùng nàng hoàn thành nghi thức long trọng rồi mới có quan hệ xác thịt
Trầm Thanh Lê cảm thấy hai má mềm nhũn, trong đầu vốn không có ký ức giờ lại bị cưỡng chế nhồi nhét nhiều ký ức như vậy, làm cho đầu óc của nàng choáng váng.
Cuối cùng vì không chịu nổi mà rơi vào hôn mê.
Lúc này Tử Nghiên xách đèn lồng tiến lên “Quốc sư, ta truyền tín hiệu cho Tây Lương đế.
Hắn cũng nên bắt đầu hành động?”
Ân Ly Cận ôm nàng, vẻ mặt ôn nhu thỏa mãn.
Đợi hắn tẩy não nàng xong, khi nàng tỉnh lại, Lục Hoài Khởi sẽ trở thành cừu nhân của nàng
Tử Nghiên ra khỏi lương đình, lấy ra đạn tín hiệu phóng lên bầu trời đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT