Ngay tại thời khắc Long Nhị nằm xuống bên cạnh Miên Miên, nàng đã biết lục phũ ngũ tạng và kinh mạch trong cơ thể đã bị một chỉ Lan Hoa của Hồ Thanh Y đánh nát, nay chỉ còn chút hơi tàn.

Là nàng đã quá sơ xuất, là nàng đã quá khinh địch mới khiến Trang Miên Miên chết thảm như vậy.

Chỉ trong giây phút này, từng hình bóng của Miên Miên đều hiện lên rất rõ, lúc muội ấy cười, lúc muội ấy giận, lúc muội ấy thẹn thùng vì bị cưỡng hôn, tất cả đều rất chân thật với Long Nhị.

Nhưng nàng đi rồi.

Không còn cười, không còn nổi giận mắng Long Nhị là biến thái nữa.

Long Nhị dùng chút sức lực còn lại để đan vào bàn tay đã lạnh tanh kia.

Chờ ta ở cầu Nại Hà...

Nàng nhắm mắt, trút bỏ hơi thở cuối cùng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tin! Tin!"

"Con mẹ nó! Muốn chết thì cút ra xa một chút. Báo hại ông đây tông phải thứ xui xẻo."

"Cô ta làm sao vậy?"

"Không biết nữa, đột nhiên cô ta lao ra đường, xe tải vừa hay chạy đến quẹt trúng cô ta."

"Này! Cô gì ơi! Không sao chứ?"

Người phụ nữ nằm giữa lòng đường, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng bàn tán xôn xao, ồn ào ồn ào giống như cái chợ.

Cô ta đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh.

Đây là đâu? Tại sao lại kỳ quái thế này? Miên Miên đâu? Sử công tử đâu?

Long Nhị hung tợn túm lấy cổ áo của anh chàng trước mặt: "Đây là đâu? Tiểu khả ái của ta đâu? Đại hội võ lâm sao lại biến thành thế này?"

Chàng trai mếu máo: "Cô bị đập trúng đầu nên ngáo rồi hả? Máu... Máu kìa!"

Lập tức mọi người xôn xao xôn xao, ai nấy đều nghĩ do va đập vào đầu nên Long Nhị đã điên rồi.

Long Nhị lúc này mới cảm nhận được cơn choáng váng từ sau ót truyền đến, giây tiếp theo liền lăng đùng ra lần nữa.

Còi xe cứu thương tò te tí te vang lên rồi im bặt.

Lần thứ hai Long Nhị tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau.

Ngay khi mở mắt ra thì nàng chỉ nhìn thấy trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh, hơn nữa trên tay nàng còn có cảm giác tê tái.

Tiếng tít tít của điện tâm đồ khiến Long Nhị bừng tỉnh, nàng đưa tay lên nhìn.

Kim chuyền dịch đâm xuyên qua da thịt, còn có cái ống gì đó rất lạ bên trong là nước đang chảy xuống.

Lúc nàng muốn ngồi dậy thì toàn thân đều tê nhức, đặc biệt là đầu bị băng bó lại, Long Nhị kỳ quặc đưa tay lên sờ sờ thử.

Loại vải này sao lại khác thường như thế? Sao cây gậy trên kia lại phát sáng? Sao cái hộp sắc này lại kêu tít tít? Sao y phục ở đây lại mỏng manh thế này? Sao cái giường này nằm êm như vậy?

Ô kìa! Cái hộp vuông vuông màu đen này là cái gì?

Long Nhị bước xuống giường, đi thẳng đến chỗ cái TV mà mặc kệ kim truyền dịch vẫn còn dính trên da thịt, máng treo dịch truyền theo đó mà bị kéo cọt kẹt đi.

Nàng tò mò leo lên bàn sờ mó cái TV, sờ sờ thế nào lại ấn ngay nút bật.

Màn hình đột nhiên phát sáng, âm thanh ồn ào từ hộp đen phát ra.

Kênh truyền hình hiện tại đang chiếu tập thứ mười của bộ "Ỷ thiên đồ long ký."

Long Nhị giật bắn mình một cước đá bay cái TV rớt xuống đất bể màn hình, nhưng nó vẫn phát ra tiếng hò hét, Long Nhị gầm gừ mắng: "Yêu quái phương nào? Dám làm loạn kiếm chết!"

Nói xong nàng liền đáp xuống đất, dẫm dẫm mấy cái khiến cái TV hỏng bét.

Ở bên ngoài phòng bệnh, đôi vợ chồng nom đã có tuổi lắc đầu nhìn qua cửa kính, người vợ chấm chấm nước mắt: "Mình à con mình chẳng lẽ đã hóa điên rồi sao?"

Vị bác sĩ đứng kế bên giải thích: "Cô Cố đây là do chấn động đến não bộ nên có hơi không bình thường, xem chừng là di chứng không thể tác độc vào, chỉ còn cách chờ đợi, tỉnh hay không tỉnh là do cô ấy."

Người vợ khóc càng lớn hơn: "Ôi Mẫn Nhi đáng thương của tôi."

Người chồng vỗ vỗ lưng an ủi, ánh mắt đau thương nhìn đứa con gái đang đánh đấm loạn xạ trong phòng: "Mình à, đừng quá đau lòng, không chừng con nó trở nên như vậy lại là chuyện tốt, không còn thấy áp lực nữa."

Bà Cố vẫn khóc lóc thê thảm, ông Cố liên tục nói lời an ủi.

Ngay lúc bà Cố thút thít ngẩng mặt lên liền thấy Long Nhị áp sát vào kiến trừng trừng mắt nhìn họ.

"Các ngươi là ai? Dám bắt cóc bổn cô nương? Có tin ta dùng kiếm chém chết các ngươi không?"

"Ôi ông ơi, con mình điên thật rồi." bà Cố chấn động gục vào lòng ông Cố.

Nữ bác sĩ thở dài lắc đầu.

______________________________

Một tháng sau.

Long Nhị cuối cùng cũng đã hiểu được bản thân đã chết, linh hồn giá xuyên đến thời đại lạ lẫm này.

Thân phận của nguyên chủ mà nàng xuyên vào chính là Cố Mẫn Nhi, năm nay đã ba mươi nhưng vẫn chật vật với công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi.

Cố Mẫn Nhi sau khi tốt nghiệp đại học thương mại với tấm bằng xuất sắc thì nhận được chức quản lý, nhưng vì vẻ ngoài xinh xắn cộng với tính tình ít nói nên bị đồng nghiệp vu oan bán tài liệu mật của công ty, bị sa thải đã đành, tiếng xấu của cô còn đồn xa khiến cho các công ty khác không dám nhận cô.

Sau khi chật vật hết một năm ròng thất nghiệp, cô được bố mẹ giới thiệu làm việc thu ngân ở cửa hàng tiện lợi của một người bạn.

Nhưng người bạn đó của bố mẹ cô lại là một ông già yêu râu xanh, sau vài lần động tay động chân không thành ông ta cố tình vu cho cô tội ăn chặn tiền, kết quả cô bị tạm giam ba tháng.

Trong khoảng thời gian đó bạn trai cô lại cắm cho cô cặp sừng nai dài ba mét với người bạn thân.

Vì quá đau khổ, Cố Mẫn Nhi bèn nghĩ quẩn đâm đầu ra đường tự vẫn sau khi vừa ra khám.

Long Nhị lắc đầu ngán ngẩm, nữ nhân ngu ngốc không biết tự thương lấy bản thân.

Sống lại với một thân phận khác, ở một thời gian khác, Long Nhị bối rối chẳng biết tương lai nên làm gì.

Hơn nữa hình ảnh của Miên Miên vẫn còn ám ảnh nàng.

Mình chết rồi liền hồn xuyên đến.

Vậy Miên Miên có khả năng cũng xuyên đến chứ? Nếu muội ấy xuyên qua rồi thì đang ở đâu?

Dù cho chuyện này có hão huyền khó tin nhưng Long Nhị vẫn hy vọng, còn hơn là chấp nhận Miên Miên đã xuống âm tào địa phủ.

_________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play