Trời sập tối, ánh tà dương đã bị những ngọn núi cao nuốt chửng, đèn lồng treo cao được thắp sáng.
Dưới ánh đèn những cánh hoa đa sắc dường như càng đẹp hơn, nhưng lại không còn chút rạng rỡ vui tươi nào, nó nhuốm một màu đượm buồn.
Ở đại sảnh Hàn gia, các môn phái có danh có tiếng đều đang tụ họp đầy đủ. Quan Đông Hàn cùng Sử Diệp đến trễ, bọn họ vừa bước vào liền nhận được sự chú ý.
Lan Hoa phái chưởng môn đang bế quan, không tiện đến nên trọng trách này giao lại cho Mạc Nghê Thường và ba vị sư tỷ.
Vương Long từ đầu vẫn có hảo cảm với Sử Diệp, hơn nữa đại đệ tử của ông Giang Chấn Viên từng đồ sát cả nhà người ta, ông không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Thiệu Đoàn giống như lúc trước, vẫn là một nam nhân nhút nhát chỉ dám đứng sau các sư huynh đệ, lén gật đầu chào Sử Diệp.
Mỗi một ánh nhìn nếu không phải mang oán hận thì cũng là chán ghét, chỉ có vài người không thèm để ý đến họ.
Sử Diệp cảm giác không khí quá mức ngột ngạt, chỉ cần y làm bất cứ cái gì kỳ lại liền bị chém chết.
Y thở dài bước đến chỗ Bình Tây vương và Tử Kính Ân, đứa trẻ vừa nhìn thấy y liền hớn hở gọi một tiếng tiểu thúc hai tiếng tiểu thúc.
Hài tử kéo y ngồi xuống rồi nhảy lên đùi y, giống như đang làm nũng với người thân vậy, Sử Diệp thuận tay xoa đầu nó.
Quan Đông Hàn có hơi ghen tị, hắn cũng muốn được ngồi lên đùi ca ca, còn muốn ca xoa đầu sủng nịch.
Hắn chỉ ngậm ngùi đứng kế Thái Vân Trọng, ánh mắt vẫn không ngừng chăm chú nhìn Sử Diệp, Thái Vân Trọng huých vào tay hắn, nói: "Quan huynh đây đang nhìn mỹ nhân nào vậy?"
"Ừm... Huynh ấy càng nhìn càng thích..."
"Là Sử Diệp?" Kim Bảo La từ phía sau lú đầu lên.
Thái Vân Trọng kéo y đến đứng sát cạnh mình: "Kim sư huynh thật lắm chuyện."
"Chậc! Ngươi chê ta rồi?"
"Không có."
Quan Đông Hàn mỉm cười ôn nhu, Mạc Nghê Thường từ khi thấy hắn liền không thể dời mắt đi, nàng lạnh nhạt quan sắt thái độ của hắn rồi lại quay sang xem xét Sử Diệp, sau đó liền không thèm để ý nữa.
Ngay lúc nàng quay đi liền bắt gặp vẻ mặt không chút thiện cảm của Hàn Tú Hảo, Mạc Nghê Thường khẽ cau mày.
Hàn Thống giữ thái độ ôn hòa, lên tiếng lấy đi sự chú ý của tất cả mọi người, mặc dù không khí vẫn rất đậm mùi căng thẳng lắm.
"Đa tạ các vị đã nhận lời đến dự hội thưởng hoa của Hàn mỗ, bên cạnh đó Hàn mỗ còn muốn mời các vị nán lại vì một trong tứ đại thánh khí."
Lão dừng lại vài giây rồi tiếp tục: "Chả là vào tháng trước, Hàn mỗ có dịp đến Vân Nam bàn chuyện làm ăn, sau đó liền có duyên kỳ ngộ với một hiệp khách bí ẩn, người đó đã tặng ta một trong tứ đại thánh khí vốn đã thất lạc nhiều năm, hôm nay Hàn mỗ muốn các vị giang hồ hiệp đạo đây, mắt tình tường có thể đánh giá nó là thật hay giả."
Nói xong lão ngầm ra hiệu cho hai người nhi nữ của mình, Tú Hảo và Tú Tâm cẩn thận mang hộp gấm sang trọng từ bên trong ra, đặt lên bàn trà bên cạnh Hàn Thống.
Tất cả mọi người đều giương ánh mắt tò mò và thèm khát đến nó, Tử Kính Ân vốn là trẻ con nên bảng tính cơ hơi gấp gáp, nó kêu lên: "Mau mở ra cho bổn vương."
Hàn Thống tuy khó chịu nhưng vẫn giữ trong lòng, lão không dây dưa thêm mà mở cẩm hộp.
Tia sáng bóng lóe mắt bên trong khiến không ít người phải nhíu chặt mày lại, trong đó cũng có Sử Diệp.
Thiên Long Chùy được đúc bằng vàng pha đồng thau, độ nặng không quá nặng nhưng cũng không quá nhẹ, đủ để người thường cầm không nổi, trên đỉnh chùy là đầu nhọn được đẽo gọt tỉ mỉ, xung quanh đầu nhọn là những cánh gai bằng sắt không gỉ, chỉ cần bị đâm vào liền chảy máu không ngừng.
Hơn nữa cán cầm của Thiên Long Chùy còn được khắc bốn chữ "Phá Sơn Sát Khí".
Thiên Long Chùy uy lực có thể phá được bia đá, tiểu thạch sơn, không những thế còn có thể tàn sát vô số những loại vũ khí khác, chính vì vậy mà được khắc bốn chữ Phá Sơn Sát Khí lên cán cầm.
Tất cả mọi người đều trầm trồ không tiếc lời khen đến Hàn Thống, Vương Long chấp tay nói: "Chúc mừng Hàn lão gia đã thu nạp được báu vật."
Hàn Thống vui đến độ vuốt vuốt râu liên tục, lão cầm lên Thiên Long Chùy huơ huơ vài thế võ, một số người còn vỗ tay rầm rầm khen ngợi, thế nhưng một sự việc kinh thiên lại bất ngờ xảy ra, khiến cho tất cả bọn họ ngỡ ngàng.
Hàn Thống đơ người, mắt trợn ngược lên trời, tay cầm chùy buông lỏng khiến nó rơi xuống.
Tiếng vang đùng như sấm rền, cũng giống như tâm tư của hai vị nhi nữ của Hàn Thống, ông ta chỉ còn có thể phát ra tiếng ú ớ rồi ngã gục xuống, hai tay ôm ngực.
Lập tức mọi người bật đứng dậy muốn chạy đến, thế nhưng ai nấy đều xuất hiện tình trạng giống như Hàn Thống.
Lúc đầu là mắt trợn ngược, sức lực cùng nội lực đều mất hết, ngực thì đau nhói như kim chích, đồng loạt bọn họ đều ngã gục xuống.
Thế nhưng chỉ có Quan Đông Hàn và Sử Diệp vẫn không bị gì, y mở to mắt cả kinh nhìn Tử Kính Ân gục hoàn toàn trong lòng mình.
"Tứ hoàng tử? Vương gia..."
Quan Đông Hàn cảm giác sắp có chuyện không hay xảy đến, hơn nữa đại họa còn trực tiếp ập lên đầu hai người họ.
Lúc này Sử Diệp nhanh trí nhìn sang hắn, miệng mấp máy bảo hắn gục xuống, Quan Đông Hàn cắn chặt răng lắc đầu.
Sử Diệp liền nhíu mày lườm hắn, ánh mắt vô cùng kiên nghị khiến Quan Đông Hàn không thể không tuân theo.
Quan Đông Hàn liền một đường diễn xuất thật đỉnh cao, Sử Diệp mắng thầm nếu hắn sống ở hiện đại chắc chắn đạt giải ảnh đế.
Sử Diệp vội tháo dây buộc tóc ra, rút cây kim châm được giấu thật kỹ rồi cắm lên dưới mũi của Tử Kính Ân.
Kim châm đâm vào chừng xuyên qua một lớp da, sau đó y cẩn thận xoay xoay rồi rút ra, tiếp theo là châm xuống phía dưới yết hầu, lồng ngực, đầu ngón tay.
Chẳng mấy chốc Tử Kính Ân liền giảm bớt cơn đau thắt ngực, có thể dễ dàng thở.
"Tiểu thúc..."
"Người không sao chứ?"
"Không sao rồi..."
Sau đó y liền quay sang làm tương tự với Tử Giai Quyết.
Ông ta thở dài, thử vận công nhưng không được, mà sức lực lại yểu xìu, ông nói: "Lẽ nào là Tán Dương Công độc?"
Sử Diệp gật đầu: "Phải, chính là loại độc không màu không vị, có mùi thơm như hoa, bất kỳ ai trúng độc đều bị phong bế nội lực, độc công lên tâm mà gây đau đớn đến chết. Có thể dùng Phách Hoàn châm để giải độc."
Bọn họ đều đau đớn kêu gào, tình hình vô cùng hỗn loạn, Sử Diệp bắt đầu rối rắm gãi đầu: "Làm sao đây?"
Y tự hỏi có nên ra tay cứu họ không hay là tự lo thân mình mà bỏ chạy, thế nhưng trong số những người ở đây còn có vài người là không có ác ý với mình.
Sử Diệp thở dài, cứu người đáng để cứu, như vậy không trái lương tâm rồi.
Nghĩ xong Sử Diệp liền chống gậy đi qua hàng người nằm lăn lộn, Hàn Tú hảo đau đến chảy nước mắt nàng vẫn cố nhìn Sử Diệp bỏ qua mình, trong đầu không khỏi tức giận.
Không chỉ có một mình nàng mà hầu hết ai cũng nghĩ vậy. Sử Diệp chẳng thèm quan tâm mà đến cạnh Lâm Kỳ Hưng, dùng kim châm ổn định lại hắn.
Lâm Kỳ Hưng thở gấp nói: "Đa tạ... Sử công tử..."
Sử Diệp chỉ gật nhẹ đầu, rồi giả vờ như châm cứu cho Quan Đông Hàn, sau đó liền thực hiện động tác lên người của Vương Long, Thiệu Đường.
Bọn người còn lại không ngừng rên rỉ, la hét còn có mắng chửi Sử Diệp.
Lô Hoàng mặt đã đỏ au, ôm ngực gằn từng chữ: "Ngươi... Tên tặc tử... Ngươi dám hạ độc bọn ta?"
"Đau quá... Cứu ta!"
"Đồ độc ác..."
"A..."
Sử Diệp vẫn nhàm chán nhìn bọn họ, cái gì cũng đổ lên đầu y, vậy mà còn dám kêu y cứu người? Vô liêm sỉ!
Vương Long thở dài, lên tiếng cầu cạnh Sử Diệp: "Sử công tử, ta biết ngươi không hạ độc thủ, nhưng nếu ngươi vẫn không cứu họ... E là..."
Lâm Kỳ Hưng cũng lên tiếng: "Sử công tử... Để chứng minh việc này không liên quan đến ngươi, hãy cứu bọn họ..."
Sử Diệp bật cười: "Họ tin sao?"
Lập tức có người vì tính mạng của mình mà lên tiếng: "Ta... Tin..."
Sau đó liền có vài người nói theo, củng chẳng phải là vì họ thực sự tin mà là vì bản thân thôi, cái thói suy nghĩ tư lợi này y hiểu rất rõ rồi.
Lô Hoàng trừng trừng oán hận mắng: "Một... Lũ vô dụng! Dám nói... Tin tưởng.. Tên ác độc đó?"
Lâm Kỳ Hưng tặc lưỡi chen lời: "Ta có thể đảm bảo, Sử công tử sẽ an toàn rời khỏi Hàn gia."
Sử Diệp gật đầu, ngữ điệu nhạt nhẽo: "Các ngươi đã nghe rõ rồi chứ? Độc không phải ta hạ, người ta cứu là nể mặt Lâm thánh hiệp, nếu có ai dám nói ta là hung thủ, thì cứ việc tránh xa ta ra nằm đó chờ chết!"
Sử Diệp cười khẩy: "Dù có hèn nhát nhưng bọn họ giữ được cái mạng."
"Ngươi..."
Lâm Kỳ Hưng quát lên: "Huynh bớt lời đi!"
Sử Diệp nhếch một bên môi, còn không thèm nhìn lão một cái, Sử Diệp ngoắc tay Quan Đông Hàn: "Đến giúp ta."
Quan Đông Hàn lập tức như cún con đi nhanh đến, Sử Diệp đưa hắn một cây châm rồi chỉ những huyệt cần châm, sau đó cả hai bắt đầu cứu từng người một.
Thiết Gia Yến không còn đau nữa, nàng thở phào nhã nhặn nói: "Đa tạ công tử."
Và đó cũng chính là lời cảm tạ duy nhất mà Sử Diệp nhận được. Rồi nàng liền lo lắng đến đỡ Thiết Gia Long: "Ca..."
Thiết Gia Long không ngờ là nàng vẫn còn quan tâm đến mình, có chút vui sướng, nhưng Thiết Uy Hổ lại hầm hầm nhìn họ.
Thái Vân Trọng và Kim Bảo la lần lược được Quan Đông Hàn châm, sau khi hồi phục thì nhẹ nhõm cả người. Hắn vẫn không thèm để tâm đến Tú Tâm và Tú Hảo, ngay cả nhìn qua cũng không.
Tú Tâm tức tối dùm đại tỷ, muốn đến tát hắn một cái nhưng đã bị Sử Diệp chặn trước mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Nhị tiểu thử còn đi được sao? Không tự lượng sức."
Tú Tâm liền yểu xìu ngồi một chỗ, quả nhiên còn không có sức đứng dậy. Y cúi xuống châm kim cho Hàn Tú Hảo mà chẳng để ý đến ánh mắt ác ý đó.
Sau khi cứu hết tất cả mọi người, duy chỉ còn Lô Hoàng là y không đụng đến, Sử Diệp chậm rãi bước đế trước mặt lão, từ trên cao nhìn xuống: "Thế nào? Vẫn muốn đau đến chết?"
Lô Hoàng cố kìm nén cơn bộc phát, lão phun ra vài câu: "Cứu ta... Ta sẽ tin ngươi vô tội... Để ngươi đi..."
Sử Diệp nghiêng đầu: "Lời ông đã nói thì giữ lấy, nam tử hán đại trượng phu phải giữ chữ tín."
"Được..."
Sử Diệp hài mỉm cười, y cúi xuống châm lên người Lô Hoàng, từng châm đều rất uyển chuyển, từng ngón tay cứ như được làm bằng ngọc thanh khiết.
Quan Đông Hàn nhìn mà thèm thuồng, hắn muốn nắm lấy nó, muốn sờ nó, muốn thỏa thích ngậm mút nó.
Sử Diệp châm đến huyệt cuối cùng rồi rút ra, Lô Hoàng trừng trừng hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Sử Diệp nhoẻn miệng cười: "Là ông đã nói không động đến ta."
Hàn Thống sau khi được châm cứu vẫn chưa lên tiếng, chỉ ngồi ngẩn người ở đó, bỗng nhiên lão lại gục xuống nữa.
Lô Hoàng nhanh chóng chạy đến đỡ ông ta dậy, lão đưa tay lên mũi Hàn Thống rồi hô lên: "Hàn lão gia... Tắt thở rồi..."
"Cha!"
"Cha ơi..."
Tú Tâm và Tú Hảo khóc đến thần hồn điên đảo, gương mặt diễm lệ đẫm trong nước mắt.
Sử Diệp thở dài: "Ta cũng đã cố hết sức, chuyện này không liên can đến ta."
Tử Kính Ân cũng nói thêm: "Đám thảo dân các ngươi phải biết ơn tiểu thúc của ta, nếu không nhờ tiểu thúc, các ngươi sớm đã chầu diêm vương."
Sử Diệp: "Đại ân đó ta không dám nhận, ta chỉ cần các ngươi nhớ cho rõ, việc này không phải ta làm, nếu ta là hung thủ thì các ngươi sớm đã không sống nổi đến bây giờ đâu."
Từng câu từng chữ mà y nói đều mang theo hàn khí cả sát ý kinh người, bọn họ không ai dám nói thêm lời nào.
Tử Giai Quyết chấp tay nói: "Bổn vương không tiện ở lại, xin cáo từ trước."
Sử Diệp cảm thấy không còn gì để vướng bận, muốn rời đi cùng Bình Tây vương.
Lô Hoàng bất ngờ cầm lên Thiên Long Chùy, lão ta lao đến với tộc độ đặc biệt nhanh như vũ bão.
Sử Diệp chỉ vừa kịp xoay người lại, thì một bóng người cao lớn đã che đi tầm mắt của y, tấm lưng quen thuộc đó khiến y như hóa đá.
Quan Đông Hàn dùng lưng đỡ một chùy này của Lô Hoàng, nội lực bị đảo lộn chạy ngang chạy dọc, hơn nữa xương cốt như bị vỡ vụn ra, lục phũ ngũ tạng như sắp nát.
Hắn phụn một ngụm máu, hơi thở dần yếu.
Máu văng lên mặt Sử Diệp, y tâm phế như bị hàng vạn thanh đau cắt trúng, tay run rẩy đưa lên đỡ lấy Quan Đông Han đang ngã xuống.
Lâm Kỳ Hưng rút kiếm ra ngăn cản chùy tiếp theo nhằm vào đỉnh đầu Sử Diệp, sau đó cả hai đánh nhau đến trời long đất lở.
Sử Diệp ôm chặt Quan Đông Hàn đang hít thở yếu dần đi, y gào lên: "Đông Hàn! Đừng ngủ... Ta... Ta cứu ngươi..."
Y vội rút cây kim châm, đâm lên đỉnh đầu một cây, hai bên thái dương ba cây để giữ lại mạng của hắn.
Lâm Kỳ Hưng và Lô Hoàng vẫn đánh nhau điên cuồng, không ai chịu nhường ai, cho đến khi Bình Tây vương ra tay ngăn cản.
Lâm Kỳ Hưng hét: "Nhị sư huynh! Không phải huynh đã hứa sao?"
"Hứa? Ta có hứa sao? Ta chỉ nói ta sẽ tin tên súc đinh đó vô tội, để hắn đi, nhưng ta không có hứa sẽ để hắn toàn mạng mà rời khỏi."
"Nhị sư huynh... Thật không ngờ huynh là loại người vô sỉ như vậy!"
"Đệ mới chính là đồ hèn nhát, cầu xin một tên phế vật như vậy..."
Sử Diệp lớn tiếng cắt ngang cuộc cãi vả kia: "Đủ rồi... Muốn giết thì cứ giết ta... Nhưng phải cứu lấy Đông Hàn! Hắn chính là đệ tử của Nam Kiếm các người!"
Đôi mắt Sử Diệp đã đỏ lên, sự lo lắng và tức giâj cùng lúc hiện rõ lên mặt y. Lâm Kỳ Hưng cố nén cơn bốc hỏa xuống, đi đến xem xét Quan Đông Hàn.
"Mạch tượng rất yếu..." Sử Diệp nhỏ giọng.
Lâm Kỳ Hưng đặt tay lên lồng ngực hắn thăm dò rồi nói: "A Hàn đã bị tổn thương tâm phế, lục phụ ngũ tạng gần như vỡ nát... Phải mai chóng đưa về Nam Kiếm dùng nội công của ba vị trưởng lão trục lại mạng cho nó, sau đó..."
"Sau đó... Tìm cách chữa trị?"
"Đúng vậy... Nhưng mà..."
"Nhưng mà đường đi rất dài, sợ là không trụ nổi?"
"..." Lâm Kỳ Hưng chỉ im lặng, xem như là ngầm đồng ý.
Sử Diệp cố nuốt đi giọt nước mắt sắp trào ra, run rẩy nói: "Có ta đi cùng... Hắn sẽ trụ được..."
Lâm Kỳ Hưng vẫn còn do dự, nhưng Sử Diệp vẫn cứng rắn nói: "Ta đi cùng... Cầu ngươi... Cả đời ta chưa bào giờ cầu xin ai bao giờ... Chỉ duy nhất lần này, để ta đi cùng, cho đến khi hắn không sao ta sẽ tự khắc biến mất. Cầu xin ngươi, Lâm Kỳ Hưng."
Lâm Kỳ Hưng không đành lòng từ chối, Sử Diệp trút bỏ được một tảng đá trong lòng.
"Vân Trọng và Bảo La sẽ bảo vệ công tử, không để ngươi mất cọng lông nào." Lâm Kỳ Hưng vừa nói vừa nghiến răng liếc nhìn Lô Hoàng.
Mạc Nghê Thường đột nhiên lên tiếng: "Đi đường thủy qua biển Phú Lan Sa chỉ mất ba ngày đường. Ta có thuyền, sẽ cho quá giang đi đến Nam Dương thành."
Hai vị sư tỷ muốn lên tiếng cản, nhưng bị nàng rào trước: "Ta chỉ muốn giúp Quan sư huynh đây, vốn dĩ giao tình của hai phái chúng ta rất tốt, đây là điều nên làm."
Hai người họ cũng không có lí do gì để phản bác đành giúp đỡ họ, Lâm Kỳ Hưng nói lời cảm tạ, sau đó liền bế Quan Đông Hàn theo chân Mạc Nghê Thường. Thái Vân Trọng và Kim Bảo La thì dùng khinh công nhanh nhất có thể đi đến Bình Tây vương phủ, lấy hòm thuốc rồi báo lại với Tiểu Bình.
Sử Diệp khó khăn đi theo phía sau mà quên mất Tử Kính Ân, hài tử liền vừa chạy theo vừa gọi:"Tiểu thúc..."
Sử Diệp chợt dừng lại, quỳ xuống trước mặt nó: "Hoàng tử, để thảo dân rời đi."
"Nhưng mà..."
"Thảo dân thật sự phải đi."
Trời đã khuya, đường vắng không một bóng người, Tử Kính Ân có thể thấy rõ một giọt lệ đã chảy xuống bên khóe mắt của y, hài tử chợt nhận ra gì đó rồi gật đầu: "Bảo trọng, ta sẽ rất nhớ Tiểu Thúc."
"Đa tạ người..." Sử Diệp cố đứng dậy, không nán lại thêm mà rời đi ra hướng bến tàu.
Đêm hôm đó, trăng thanh gió mát, đoàn người Nam Kiếm chia ra hãi ngã, chiếc thuyền lớn ra khơi hướng về biển Phú Lang Sa mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT