Từ ngày được nhận làm gia đinh đến nay, Quan Đông Hàn vẫn bảo trì thái độ trầm mặc, dù cho đệ tử Thiết Thương nói ra nói vào thì hắn không để tâm.

Những câu nói đó đời trước hắn đã nghe quá nhiều rồi, bây giờ nghe thêm một chút cũng chả sao cứ xem như bọn họ đang hát kịch.

Thiết Gia Yến vẫn như ngày nào, vui tươi hồn nhiên mà đối xử với hắn thật tốt, xung quanh chẳng có ai cùng chơi với nàng, cũng là vì mọi người e dè nàng là nhi nữ của chưởng môn không dám đắc tội.

Chỉ có một mình Quan Đông Hàn chịu trò chuyện với nàng, Thiết Gia Yến không còn cảm thấy cô đơn nữa nên nàng sớm đã có tình cảm đặc biệt với hắn.

"Hàn Hàn, ta muốn ra ngoài chơi." Thiết Gia Yến chạy đến, vẻ mặt chán chường ngồi lên tảng đá lớn.

Quan Đông Hàn đang cật lực chẻ củi ở gần nhà kho, hắn nhìn nàng mỉm cười ôn nhu: "Tiểu thư, ta vẫn còn nhiều việc lắm."

Thiết Gia Yến cau mày: "Vậy ngươi làm mau một chút, ta chờ."

Quan Đông Hàn không nói gì, động tác làm nhanh hơn, chẳng mấy chốc củi đã được chất thành đống.

Sau khi xong việc, trời lúc này cũng đã về chiều, gió man mát thổi nhẹ qua nhành cây. Quan Đông Hàn cùng nàng ngồi bệt trên một bãi cỏ.

Đứa nhỏ 10 tuổi ánh mắt sáng trong nhìn lên bầu trời xanh biếc, lâu lắm hắn mới cảm thụ một chút yên bình như này.

Thiết Gia Yến ngồi bên cạnh, vẫn vui cười đan châu chấu bằng cỏ, Quan Đông Hàn hít thật sâu vào cái thơm dịu nhẹ của thiên nhiên

"Này, ngươi xem ta làm có đẹp không?" Thiết Gia Yến đưa đến một con châu chấu nhỏ trước mặt hắn.

Con châu chấu méo mó không đồng dạng, Quan Đông Hàn bật cười, hắn cầm lấy rồi tùy ý chỉnh lại.

Thiết Gia Yến tròn mắt:"Oa~~ Sao ngươi lại làm đẹp thế này?"

"Là nàng đã chỉ cho ta." Câu nói ứ nghẹn trong lòng không thể thốt ra.

Nàng vẫn hồ khởi cầm lấy nó mà nghịch qua nghịch lại, cho đến khi về tới nhà nàng vẫn không chịu bỏ nó xuống.

Quan Đông Hàn đi ra sau hậu viện, cầm lấy thùng gỗ để tưới cây như mọi ngày.

Ở phía xa xa một đám đệ tử cười nói đi đến, vừa trông thấy hắn bọn chúng liền khinh miệt xô ngã hắn.

"Đến cả ra đây vẫn bị ngươi làm cho bẩn mắt?" một trong số đó lên tiếng, hắn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ thấp hèn này.

Quan Đông Hàn không nói gì cả hắn cũng khá bất ngờ trước sự việc khác lạ này, nhưng rồi hắn âm thầm đứng dậy tiếp tục công việc, tên đệ tử thấy hắn không để mình trong mắt liền tức giận.

Bọn chúng một đám 3 đến 4 người vây đánh Quan Đông Hàn, xem hắn là bao cát mà hành hạ.

"Phịch" Cơ thể bé nhỏ bị ném ra xa, gương mặt bê bết máu, tay chân trầy xước bầm tím, Quan Đông Hàn ý thức hơi mơ hồ nhìn bọn họ, điều cuối cùng mà hắn thấy trước khi ngất chính là ý cười khinh miệt của kẻ đó.

Thiết Gia Long, ngươi xem ta là cỏ rác, là thứ thấp hèn, nhưng ngươi nào ngờ sẽ có ngày vị muội muội mà ngươi thương yêu bị ta cướp mất.

Hận ý từ sâu trong thâm tâm Quan Đông Hàn từ đó dần hình thành, dù có nhỏ nhưng nó sẽ nhen nhóm bùng cháy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Thời điểm hắn tỉnh dậy đã là nửa đêm, hắn vẫn nằm trên mặt đất lạnh cứng ngoài hậu viện. Chẳng ai thương hại cho đứa trẻ này cả.

Hắn khó khăn đứng dậy, khập khiễng bước về phòng dành cho người ở.

Cố gắng nhẹ nhàng mở cửa, tuy vậy vẫn có tiếng người chửi ra.

"Con mẹ nó ngươi không ngủ thì để cho người khác ngủ, giờ này đi đâu mới vác xác về làm phiền người khác? Đúng là đồ không biết điều."

Quan Đông Hàn vẫn lặng lẽ quay trở về giường, chỗ hắn đặt lưng nằm ở cuối giường đối diện với bức tường, diện tích bị người ta ép sát đến chỉ đủ hắn nằm co ro lại.

Hắn nhắm mắt, từ từ chìm vào mộng đẹp, còn thương tích trên người hắn mặc kệ, để sáng thức sớm rồi xử lý sau, hiện tại hắn rất mệt... Rất là mệt.

_____________________________________

Được vài ngày trôi qua, Sử Diệp vẫn như thường lệ vào Vô Ưu thành, bắt mạch chữa bệnh, mà ngày càng có nhiều người nhờ vả y hơn.

Điều đó khiến Lương Y đường tức giận vì mất đi một số lượng khách nhất định. Trần lão gia bắt đầu suy nghĩ tìm cách đuổi hắn về Xà Đảo.

Trần Lượng nhàn nhã ngồi uống trà, mắt thấy phụ thân nóng lòng ngồi không yên bèn lên tiếng: "Cha để cho con giải quyết việc này, con còn có thứ muốn lấy từ tên đó?"

"Con?"

"Phải đó, cha có biết Bách Vạn Thảo Bách Vạn Y? Có lẽ nó sẽ sớm thuộc về Trần gia ta."

Nghe đến tên quyển y thư quý hiếm kia, đôi mắt Trần lão gia sáng ngời như nhặt được vàng.

Trần Lượng cười hắc hắc, tay cầm quạt phe phẩy nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa lớn.

Sử Diệp sau khi bắt mạch cho một lão ông sống một mình ở Vô Ưu sơn, y viết lại vị thuốc cho lão rồi để lại một ít bạc.

Lão ông cảm kích muốn quỳ xuống, Sử Diệp vội cản lại, tuy không giàu có gì nhưng nhìn thấy ông ta nghèo khổ bệnh tật, quả thật không nỡ bỏ mặc.

Sử Diệp cùng Miên Miên sớm rời khỏi, y còn có ý định đến thăm Tiểu Bình và tỷ tỷ, không biết đứa trẻ đó đã khá hơn chưa.

Đường đi xuống núi không quá khó khăn, nhưng sỏi đá lại nhiều vô số, gây cản trở cho Sử Diệp.

Được một lúc, thân ảnh chán ghét đi đến, theo sau là hai tên gia đinh nhà họ Trần.

Trần Lượng đi nhanh đến đỡ lấy tay Sử Diệp, hắn kề sát tai y nói: "Tiểu Bạch Kiểm, ngươi đi đứng khó khăn như vậy mà còn leo lên núi?"

Sử Diệp tránh đi móng vuốt của con sói giang xảo, y nắm chặt cánh tay Miên Miên, ý bảo ta không cần sự giúp đỡ của ngươi.

Trần Lượng vẫn cười nói đi theo bên cạnh hắn: "Sao lại leo lên đây?"

"Ta đi khám bệnh."

"Vậy à? Sao phải cực khổ như vậy? Hay là ngươi đến Lương Y đường của ta làm, chỉ cần ngồi đó chờ người bệnh tới như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?"

Sử Diệp chậc lưỡi, nhìn y với ánh mắt đáng khinh: "Thiển cận, nếu như ai cũng tự đến được thì ta đâu cần phải đi đi lại lại như này? Chưa kể Lương Y đường bán thuốc với giá cả như muốn cắt cổ giết người, bọn họ nghèo khó thì làm sao trả nổi? Hừ! Tốt nhất ta vẫn nên tự mình vận động, không cần nhờ đến bọn lang sói các người."

Trần Lượng nổi giận kéo tay hắn, ánh mắt như muốn thiêu chết Sử Diệp, hắn bóp chặt cổ tay y khiến Sử Diệp lớn tiếng:" Ngươi... Ngươi làm gì? Buông ra!"

Miên Miên mắt thấy Sử ca bị người ức hiếp, nàng vội cầm một cành cây dưới đất đánh liên tục vào hắn.

Hai tên gia đinh cảng nàng lại, khống chế hai tay nàng, bọn chúng cao lớn vạm vỡ chẳng mấy chốc khiến nàng không thể lên tiếng.

Sử Diệp vùng vẫy:" Buông! Ngươi lấy cây châm trên người Miên Miên ra."

"Haha! Nó nói nhiều quá, giọng la lại càng chói tai hơn, như vậy ta làm sao làm đại sự?"

Sử Diệp có chút hoảng sợ, đại sự là đại sự gì? Hắn muốn làm gì? Nhìn vào đôi mắt như dã thú đó, Sử Diệp chợt nhận ra ý đồ của Trần đại công tử.

Sử Diệp tay còn lại cầm gậy quơ đến, một tiếng bốp trúng ngay đầu hắn.

Trần Lượng trừng lớn mắt, từ từ một dòng đỏ ướt chảy xuống che một bên tầm mắt của hắn.

Tay kia siết chặt cổ tay y hơn, hắn đưa tay còn lại lên sờ sờ trên trán của mình, bị rách một chút.

Sử Diệp thấy hắn không có động tĩnh gì, y muốn đánh thêm một gậy.

Gậy vừa đưa lên lại bị Trần Lượng bắt trúng, hắn giật ra rồi ném đi, cùng lúc đó hắn dùng lực lớn đẩy y lăn xuống một đường.

Thân thể va chạm với sỏi đá gây nên đau đớn, y vẫn lăn cho đến khi tấm lưng đập vào góc cây. Sử Diệp cơ hồ như muốn ngất lịm đi, nhưng Trần Lượng không hề buông tha cho y.

Hắn túm tóc kéo Sử Diệp ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn cười nhếch một bên môi: "Sử Diệp, nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ làm ta rất phấn khích, nhưng ta phải kìm chế lại, ta cần phải có quyển y thư đó trong tay... Sau đó thì... Haha!"

"Y thư?"

"Bách Vạn Thảo."

"Làm sao... Ngươi biết..."

"Suốt bao lâu nay ta đi theo sau ngươi, ít nhiều cũng nhìn ra được loại y thuật mà ngươi dùng... Hơn nữa ta còn nghe được ngươi và con nha đầu đó nói về thứ này."

Sử Diệp cau mày, tuy hiện tại sức lực phản kháng gần như bằng không nhưng y vẫn ra sức lườm hắn, mắng hắn một câu vô sỉ hạ lưu.

Trần Lượng vỗ mặt Sử Diệp, sau đó lấy một cây kim châm đâm vào cổ y, dần dần Sử Diệp lịm đi ngã gục vào trong vòng tay lớn của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play