Lại một đêm ánh trăng sáng vằn vặt, Quan Đông Hàn ngồi trên ghế Bội Ngọc Lung, hàn khí mát lạnh từ mặt ghế truyền đến bàn tọa, chạy đến đan điền để điều hòa khí tức nóng hổi như lửa đốt.

Hắn thở dài, bởi vì trong bốn năm nay chuyên chú tu luyện tâm pháp của Hóa Dương thần công cộng với vài cái kiếm tịch nhỏ lẻ của Nam Kiếm, tuy đã có đan dược mà gia gia cho hắn nhưng vẫn ít nhiều chịu ảnh hưởng của hai loại nội lực một chính một tà đấu đá lẫn nhau. Cũng may phụ thân hắn đã giữ lại Bội Ngọc Lung, khí tức trong người hắn mới có thể dễ điều hòa được.

Đang lúc vận nội công, từ phía xa xa truyền đến tiếng bước chân, Quan Đông Hàn nhanh chóng thu hồi nội lực, cố kìm nén giấu nó đi.

"Quan huynh đang điều khí sao?" Thái Vân Trọng ung dung cầm hai vò rượu đi đến.

Quan Đông Hàn nhàn nhạt cười: "Thái huynh nhìn ra?"

"Từ khi bước đến gần, ta đã cảm nhận loại nội lực khác thường, Quan huynh đây cùng lúc luyện nhiều loại võ công, không sợ bị phát hiện sao?"

Thái Vân Trọng không khách khí ngồi xuống đối diện hắn, tự tay mở ra vò rượu thơm nồng đưa cho hắn.

Quan Đông Hàn mím môi, vậy mà không thể giấu được người này, xem ra hắn đã quá coi thường Thái Vân Trọng. Ở kiếp này có cơ hội tiếp xúc với hắn, Quan Đông Hàn mới hiểu được cái gì gọi là lòng người như đại hải thâm sâu khó dò.

"Dù gì cũng chỉ có một mình huynh biết, nhưng ta rất tò mò, trên giang hồ chỉ có số 2 loại người có thể cảm nhận được nội tức của kẻ khác, một là những người có công lực cực đại, hai là những người cùng một lúc luyện nhiều loại tâm pháp giống như ta. Vậy… Thái huynh đây là loại nào?"

Vừa nói Quan Đông Hàn âm thầm vận nội công truyền đến người trước mặt, Thái Vân Trọng bị ép đến lồng ngực đau đáu mới vận công đánh trả.

Cả hai cứ yên tình ngồi nhìn nhau, từ bên ngoài trông thấy sẽ cứ nghĩ thật bình thường, nhưng khi đến gần sẽ có thể cảm nhận được bọn họ đang đấu đá mãnh liệt.

Thái Vân Trọng chịu thua, hắn thu lại nội lực rồi bật cười: "Quan huynh quả nhiên nhìn thấu được ta."

"Vậy là loại thứ hai?" Quan Đông Hàn mỉm cười thân thiện.

Thái Vân Trọng không trả lời, chỉ gật đầu một cái rồi đẩy vò rượu đến trước mặt Quan Đông Hàn. Hắn nhếch môi nhấc vò rượu lên rồi đổ đầy họng mình, hương vị cay nồng cộng thêm đắng chát khiến thần trí hắn hơi ngà ngà.

Thái Vân Trọng cũng hào sảng tự thưởng cho mình vò còn lại, sau khi uống xong thì thở dài: "Quan Huynh không được truyền lại kiếm tịch, không cảm thấy bất mãn?"

"Bất mãn thì có thay đổi được gì? Chi bằng tu bổ bản thân thêm nữa, tới chừng đó chứng minh năng lực với bọn họ cũng không muộn." Quan Đông Hàn giọng nói tràn đầy tự tin.

Thái Vân Trọng rất nể những người hào khí đầy tự tin như hắn, lần này làm quen được với một người như vậy quả là xứng đáng.

"Hiếm có ai nghĩ được như huynh."

"Vậy sao?"

"Thật ra thì… Ta có vật này muốn trao cho huynh." Thái Vân Trọng vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một quyển sách.

Quan Đông Hàn tiếp nhận, hắn khó hiểu nhíu mày: "Tại sao lại đưa nó cho ta?"

"Quan huynh đã biết mục đích đến đây ta là gì rồi chứ?"

"Ta biết."

"Ta đã đạt được mục đích rồi, quyển kiếm phổ này nên thuộc về người cần nó hơn ta." Thái Vân Trọng nói xong rồi đứng dậy rời đi.

Quan Đông Hàn ngồi đó, suy ngẫm uống một ngụm rượu rồi nhìn chăm chú quyên kiếm phổ Quang Phong Thần Kiếm.

Không thể lườn trước được sự việc này diễn ra, mọi thứ đã không còn nằm trong dự liệu của Quan Đông Hàn nữa, hắn tự hỏi liệu đây có phải là thế giới mà hắn từng sống hay không?

____________________________________

Cùng thời điểm này, Xà Đảo yên bình vẫn giữ được nét ban sơ của nó, chẳng qua là có thêm nhiều thứ mới xuất hiện hơn thôi.

Bình Thành uyển vừa được Sử Diệp tu sửa lại, trồng thêm nhiều cây hoa đào, thêm vài rặng bụ gai, hơn nữa còn có giàn mướp và bầu bao lấy xung quanh.

Sử Diệp đang mải miết ngồi vun đắp đất cho khóm hoa dại, Miên Miên từ phía xa chạy đến, gọi: "Sử ca! Có biến…"

Sử Diệp nhẹ nhàng đặt nhúm đất lên rồi dùng sức ấn xuống, sau đó vẫy vẫy tay để đất rơi xuống, y khó khăn chống gậy đỡ người đứng dậy.

"Có chuyện gì?"

"Là… Là Trần lão gia của Lương Y đường đến." Miên Miên thở dốc, trán rịn đầy mồ hôi.

Sử Diệp nghe thấy thế liền có dự cảm chẳng lành về việc này.

Sử Diệp chậm chạp cùng Miên Miên đi đến chỗ neo tàu ở phía mép bờ gần biển, vừa đến thì y đã trông thấy Tiểu Bình đang tức giận la mắng.

"Các người còn mặt mũi đến đây sao?"

Trần lão gia vẻ mặt cam chịu, lão nhẹ giọng nói: "Ta… Ta không muốn mọi chuyện đến nước này…"

"Không muốn? Hừ! Con trai của ông có chắc là không muốn mọi chuyện tệ hại như vậy? Ông đừng có đùa! Hắn ta đã hại Sử ca xém chết, còn muốn vũ nhục huynh ấy, như vậy mà còn muốn…"

Không để hắn nói hết câu, Sử Diệp vừa lên tiếng vừa bước đến: "Tiểu Bình, có chuyện gì?"

Tiểu Bình vừa nhìn thấy y thì lập tức biến thành con cún ngoan, chạy đến vẫy đuôi: "Sử ca, lão ta đến cầu xin huynh cứu mạng Trần Lượng."

Sử Diệp cau mày nhìn đến chiếc thuyền nhỏ rách nát đang neo bên cọc gỗ, bên trên thuyền là một nam nhân nhìn không ra hình thù gì giống với con người.

Tay chân bị chặt đứt được dải băng bó chặt để cầm máu, mặt cũng bị thứ gì đó rạch đến mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, cổ họng cứ phát ra tiếng rên rỉ thật đáng sợ, một mùi hôi bốc lên như mùi xác chết đang phân hủy.

Trần lão gia gương mặt hóp háp, cơ thể gầy nhom đến như bộ xương khô, lão quỳ xuống ôm chân Sử Diệp khóc lóc: "Sử thần y, ta câu xin ngài vớt lại cái mạng hèn mọn của nhi tử ta… Ta biết là nó đã hãm hại ngài… Ta biết là ta dạy con không tốt để nó đi gây họa…"

"Ông biết thì đã quá muộn rồi! Hắn bị như thế là quả báo, còn muốn Sử ca cứu giúp? Nằm mơ đi!" Tiểu Bình quát ầm lên, giận đến mặt đỏ như Quang Nhị ca.

Trần Lão gia khóc rống lên: "Nhưng ta chỉ có một mình nó là nhi tử… Lão đã gần đất xa trời rồi! Chỉ mong muốn có người chịu tang về sau…"

"Ông không cần cầu xin ta nữa, ta không cứu." Sử Diệp nhàn nhạt nói, y hạ mắt nhìn xuống lão già đáng thương dưới chân.

Trần lão gia trợn tròn mắt ngước nhìn Sử Diệp, sâu trong mắt lão hiện lên tia tuyệt vọng tột cùng, trong chốc lát lại chuyển thành cơn hận thù triền miên.

Lão gào lên bấu vào chân Sử Diệp khiến y lảo đảo muốn ngã: "Không thể! Ngươi phải cứu nó!"

Lão dùng sức đẩy ngã Sử Diệp, lão điên cuồng lấy con dao từ phía sau lưng ra chĩa về phía y: "Nếu ngươi không cứu sống nó! Vậy thì chết cùng con ta đi!"

Lão bất ngờ lao đến muốn đâm Sử Diệp, Tiểu Bình cả kinh đá lên ngực lão, hắn liều mình dùng thân che chắn y.

Trần lão gia như hóa dại, đứng dậy rồi cầm dao vừa lao đến vừa la hét.

Một đường kiếm vụt ngang qua, máu tươi bắn tung tóe như vòi sen, cái đầu gầy gộc của Trần lão rơi xuống lăn lông lốc như sọ người, thân xác nhỏ bé đó gục xuống nằm trên vũng máu.

Tiểu Bình bị dọa đến đông cứng cả người, hắn nhìn Long Nhị mặt vẫn không biến sắc lau chùi lưỡi kiếm.

Miên Miên bụm miệng tránh cơn buồn nôn, Long Nhị liền trở nên tươi cười đi đến cạnh nàng: "Tiểu Miên Miên bị ta dọa rồi?"

Miên Miên tim đập thình thịch bỏ chạy, Long Nhị thở dài đuổi theo sau.

"Tiểu Bình…" Sử Diệp nhỏ giọng gọi hắn.

Tiểu Bình vẫn ngây ngốc đứng đó.

Sử Diệp nắm vạt áo hắn kéo mạnh mới khiến hắn hoàn hồn, y vẫn ổn định nói: "Đỡ ta.. Trở về rồi nhờ đệ mang Trần lão đi chôn cất."

Tiểu Bình nghe lời choàng tay qua eo kéo y đứng dậy, hắn chần chừ nhìn sang người nằm trên thuyền: "Vậy…"

"Tên đó không thể sống qua đêm nay, cho dù ta có đông ý giúp cũng vô phương cứu hắn sống, thay vì làm người tốt giả tạo, chi bằng tàn nhẫn một lần không trái với lương tâm. Giúp ta nhổ neo thuyền, thả hắn đi." Sử Diệp bình thản nói, trải qua nhiều chuyện chân tâm của y đã không còn như cũ nữa.

Cứu người giúp người một cách ngu ngốc, đổi lại y nhận được những gì? Là chửi rủa? Là cừu hận? Cái gì y cũng lãnh đủ rồi! Không cần thiết cứ là một tên gà mái lo chuyện bao đồng nữa.

Những ai đáng cứu sẽ cứu, những ai không đáng thì mặc cho số trời quyết định đi.

Tiểu Bình hiểu ra, hắn cũng rất đồng tình với suy nghĩ này, hắn không muốn vì kẻ thù trước kia mà Sử ca phải day dứt mãi.

Dìu y trở về bên trong Bình Thành uyển, Tiểu Bình nhanh chóng đi làm những thứ mà Sử Diệp nhờ vả mà không nề hà gì.

Sử Diệp chống gậy đi đến chỗ bụi hoa rồi ngồi bịch xuống, cẩn thận kéo ống quần lên xem, năm dấu tay bầm tím xuất hiện trên làn da trắng nõn kia.

Y thở dài, vẫn không thấy đau lắm, bôi ít thuốc tan máu bầm là khỏi nhanh thôi.

Nhớ đến vẻ mặt điên cuồng của Trần lão, Sử Diệp có chút thương cảm cho lão, vì thằng con chẳng ra gì mà hóa rồ, phải nói là lão yêu thương dung túng cho Trần Lượng đến điên rồi, nếu bản thân không dạy được thì để người đời dạy, bài học nhận lại mãi mãi không quên được cho đến lúc chết.

_________________________

Mị lại ngoi lên đây!

Nhớ mọi người ghê:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play