"Ca ngủ cả ngày rồi, dậy đi thôi nếu không sẽ thành Trư Bát Giới đó."
Giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai, ngữ điệu ôn nhu mang thêm vài phần trêu chọc khiến Sử Diệp từ từ mở mắt, trời mới chỉ hừng sáng, mây vẫn đen kịt che khuất những vì sao.
Một giọt nước lạnh ngắt rơi trên má Sử Diệp, nhờ cái lạnh này mà y dần tỉnh táo hơn một chút, lúc này nhiều tiếng bước chân truyền đến khiến y bật người dậy thật nhanh.
Y vội vã dập tắt đống lửa, dùng hết sức kéo Long Nhị lẩn trốn vào một bụi rậm gần đó.
Sử Diệp hồi hộp nhìn đoàn người đi đến, bọn họ tay cầm đao kiếm mặt mày dữ tợn không giống người tốt lành gì. Trần Lượng phe phẩy quạt đi đến đống lửa đã tắt, ngồi xổm xuống đặt tay lên củi ấm.
"Có vẻ như tên đó còn sống."
Ngạo Bách Nguyên khoanh hai tay đứng kế bên nói, mắt quan sát xung quanh.
"Còn sống thì tốt lắm, ta muốn khiến Sử Diệp phải chịu hậu quả mà hắn đã gây ra." Trần Lượng nghiến răng độc ác nói, tay bóp gãy thanh củi than đã gần như thành tro.
Sử Diệp thầm kêu không tốt, cứ nghĩ sẽ không ai đi tìm tung tích của mình, vậy mà gã lại thù dai dù có chết cũng phải thấy xác, nhưng y còn sống càng khiến hận ý của Trần Lượng sâu hơn.
"Xoẹt!" Bất ngờ từ bụi rậm mà y lẩn trốn phát ra tiếng động.
Sử Diệp hoảng hốt nhìn xuống Long Nhị, nàng đang dần mở mắt, tay chân động đậy khiến lá dưới thân phát ra âm thanh.
Y vội vàng kìm lại hai tay nàng, vỗ nhẹ mu bàn tay rồi thều thào nói: "Đừng động."
Tiếng bước chân lớn dần đang tiếng đến phía Sử Diệp, tim y đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài, y cố gắng không thở mạnh mong rằng không bị phát hiện.
Lúc này tiếng bước chân dừng hẳn chỉ cách y một bước, Sử Diệp cảm nhận được hơi thở dồn dập của kẻ kia ngay trên đỉnh đầu mình.
Biết chắc là không thể trốn được, y chỉ kịp châm lên huyệt ngủ của Long Nhị, hi vọng nàng sẽ không dính vào rắc rối này, giây tiếp theo Sử Diệp bị người ta túm cổ áo ném ra ngoài.
Cơ thể thụ thương bị va đập lên mặt đất lạnh lẽo khiến y hít vào một hơi, Trần Lượng cười nhếch mép đi một vòng quanh Sử Diệp: "Xem ai đây! Sử thần y đỉnh đỉnh đại danh sao lại ra nông nỗi này? Rơi từ trên đỉnh núi xuống mà vẫn không chết, mạng ngươi cũng lớn lắm."
Nói xong hắn ngồi xuống, túm tóc Sử Diệp bắt y ngẩng lên nhìn mình.
Sử Diệp đằng đằng sát khí, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, Trần Lượng tức giận giáng một bạt tay lên má y.
Chỉ với một cái tát này, khóe miệng y rỉ ra một màu đỏ tươi, năm dấu tay đỏ ửng hiện lên bên má, Trần Lượng quét mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Y phục không được chỉnh tề để lộ ra vài phần da thịt trắng nõn có vài dấu xanh tím, trong mắt hắn trở nên yêu diễm hơn, Trần Lượng miệng khô lưỡi nóng nuốt nước bọt.
Ngạo Bách Nguyên ôm mối thù bị phế tay, lần này dẫn theo đám sư đệ để tiện cho việc trả thù.
Trần Lượng hiện tại đã không còn làm được chuyện ấy, mặc dù rất muốn nhưng lực bất tòng tâm khiến hắn càng muốn phá hỏng Sử Diệp hơn.
Hắn đứng dậy, gật đầu ra hiệu với Ngạo Bách Nguyên.
Ngạo Bách Nguyên gian trá híp mắt cười: "Trần công tử đây không thể động vào thứ tiện nhân như ngươi, vậy thì để bọn ta dùng thử, thân thể này có gì tốt đẹp mà khiến Trần công tử điêu đứng như vậy."
Trần Lượng mỉa mai nói: "Loại như hắn mà phải làm ta say mê? Hừ! Bổn công tử chỉ cần búng tay một cái, mỹ nam mỹ nữ nào có thể từ chối ta chứ?"
Sử Diệp ngửi được mùi dơ bẩn trong lời nói của bọn họ, y vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đáp trả: "Trần Lượng ngươi quên rồi sao? Là ai biến ngươi thành phế nhân?"
"Câm mồm!" Trần Lượng trừng trừng mắt đạp ngay mắt cá chân bị vỡ của Sử Diệp.
Y đau đến chảy cả nước mắt, cố cắn răn không phát ra tiếng la hét.
Thấy nơi đó mềm nhũn liền trở nên thích thú, Trần Lượng ngồi xổm xuống bắt lấy cổ chân của Sử Diệp, ấn mạnh hai ngón tay vào.
Sử Diệp chịu không nổi muốn rụt chân lại nhưng sức lực của hắn quá lớn, Trần Lượng bật cười: "Ha hả! Ai mới là phế nhân đây? Thằng què!"
Nói đoạn hắn dùng ngón tay bấm vào nơi bị trũng xuống, máu tươi từ từ chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất.
Mồ hôi rịn đầy trán Sử Diệp, cơn đau đến tê dại kia khiến đầu óc y choáng váng, mọi thứ xung quanh mơ hồ dần.
Trần Lượng đứng dậy, dùng khăn tay lau đi vết máu dính trên ngón tay, hắn thở dài nói vài câu rồi đứng sang một bên, bình thản quan sát: "Chơi đến khi chán rồi thì giết hắn đi."
Ba bốn tên đệ tử của Kiếm Thiên phái bao gồm cả Ngạo Bách Nguyên vây xung quanh Sử Diệp.
Một tên đưa tay muốn lột bỏ y phục Sử Diệp, bất ngờ y vùng vẫy khiến cho tên đó không thể chạm vào.
Ngạo Bách Nguyên tánh thú nổi lên, không màng tất cả ra lệnh cho những tên còn lại đè Sử Diệp xuống, còn bản thân thì hạ xuống tiết khố bò lên người y.
Sử Diệp tuyệt vọng kêu gào: "Buông ta ra! Các ngươi... Là đồ súc sinh..."
Ngạo Bách Nguyên giáng thêm một bạt tay trên má còn lại, Sử Diệp liên tiếp ăn đánh đầu óc đã quay mòng mòng rồi.
Nhưng y vẫn ra sức dãy dụa, tay vô tình được tự do cào lên mặt Ngạo Bách Nguyên.
Gã bất ngờ tròn mắt nhìn, đưa tay lên sờ thử nơi bị đau rát, máu chảy ra không hề ít.
"Con mẹ nó tên tiện nhân như ngươi dám làm ta đổ máu? Để xem thân thể này có chịu nổi 6 người bọn ta!"
Nói xong gã thô bạo xé rách y phục Sử Diệp, nội y mỏng manh khoe ra phần cơ thể mê người, Ngạo Bách Nguyên tham luyến gặm cắn lên xương quai xanh của y.
Sử Diệp đôi mắt đã đỏ hoe, hai hàng lệ đua nhau tuôn ra như suối, nỉ non gọi: "Quan Đông Hàn... Đông Hàn... Mau tới cứu ta..."
"Ngươi nghĩ hắn có thể nghe thấy sao? Lúc này người ta đã vui vẻ trở thành đệ tử Nam Kiếm rồi, còn cần quan tâm đến tiện nhân ngươi?" Trần Lượng vừa nói vừa cười chế nhạo.
Đột nhiên vài chiếc lá xé gió bay đến, cắt trúng cổ 4 tên đệ tử Thiên Kiếm, chết tại chỗ.
Bọn chúng hoảng hốt né sang một bên, Ngạo Bách Nguyên không nỡ mà rời khỏi người Sử Diệp, rống lên: "Là ai?"
Đáp trả lại là thêm nhiều chiếc lá lao vút đến, dễ dàng giết chết một tên đệ tử còn lại, Ngạo Bách Nguyên không có võ công lăn ngã trên đất, cơ thể bị cắt rỉ máu.
Trần Lượng nắm chặt cây quạt láo liêng nhìn xung quanh: "Là vị bằng hữu nào xen vào chuyện của tại hạ?"
"Bằng hữu? Tên tiểu nhân nhà ngươi xứng làm bạn hữu ta?" Giọng nói khản đặt già nua vang lên.
Nam nhân tóc màu hạt tiêu từ trên ngọn cây đáp xuống, nhìn thoáng qua đoán chắc tầm 60 tuổi hơn, nhưng dáng vóc chắc khỏe ánh mắt tinh anh.
Trần Lượng cảnh giác lùi lại vài bước, Ngạo Bách Nguyên đứng dậy, chấp tay nói: "Tại hạ Ngạo Bách Nguyên đại đệ tử Thiên Kiếm phái, lão tiền bối đây là ai?"
Lão nam nhân cười khinh bỉ: "Ban ngày ban mặt làm chuyện đồi bại, còn dám tự xưng là danh môn chánh phái."
"Lão già! Ông nói gì?" Ngạo Bách Nguyên sinh khí, Trần Lượng đưa quạt ra trước ngực gã cản lại.
"Muốn sống thì cút khỏi đây." Lão điềm tĩnh, hai ngón tay vân vê chiếc lá giơ lên muốn ném.
Trần Lượng đem cơn giận trong lòng nén xuống, kéo Ngạo Bách Nguyên chạy đi.
Sử Diệp gấp gáp thở, y run rẩy ngồi dậy dùng tay vội lau đi nước mắt, Sử Diệp chậm rãi bò đến gần bụi rậm không thèm để ý đến lão nhân gia đang đứng đó quan sát tỉ mỉ từng chút một.
Sử Diệp rút cây châm trên huyệt ngủ của Long Nhị rồi cố dùng sức kéo nàng ra khỏi bụi rậm, ngay khi lão nhìn thấy gương mặt nàng lập tức chạy đến nâng đầu nàng dậy, gọi: "Long Nhị!"
Sử Diệp lúc này mới chợt tỉnh táo ra, ông lão này vừa rồi đã cứu mình vậy mà mình lại không hề để ý đến, thật bất lịch sự.
Y lúng túng nói: "Xin... Xin lỗi! Đa tạ ông đã cứu ta."
"Long Nhị bị làm sao?"
"Nàng vì bảo hộ ta, rơi từ đỉnh Nam Kiếm nên mới bị trọng thương... Hơn nữa... Còn nhận một chưởng từ Lô Hoàng..."
Lão cả giận trách y: "Hừ! Ngươi là cái thá gì mà khiến nàng phải liều mình như vậy?"
"Tại hạ... Tên Sử Diệp..." Y rũ mi mắt xuống, ông trách mình là đúng lắm, nếu không phải tại y thì Long Nhị không ra nông nỗi này.
"Sử Diệp?"
"..."
"..." Lão nhìn chằm chằm y không chớp mắt, cháu dâu của mình đây sao? Tàn tạ quá.
______________________
Sắp Tết òi~~~ lỡ có up muộn mọi người thông cảm nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT