Hồ Thanh Y giống như nhặt được bảo bối, bà nghiến răng nói: "Được lắm, chính là Sử đại công tử đây cùng ả nha đầu kia đột nhập vào phòng chứa thuốc, hạ độc vào kim sang dược của bọn ta, còn dám đổ tội cho bổn tọa đây. Trương chưởng môn, mọi chuyện rõ rành rành như vậy, còn có cả nhân chứng, ngài tính xử làm sao đây?"
Lâm Kỳ Hưng vẫn lên tiếng giải vây cho Sử Diệp, mặc kệ là đang ở trong tình huống không có đường lui như này:"Sư huynh, không thể vội vàng như vậy được..."
Quan Đông Hàn lúc này đầu óc rối như tơ vò, không ngờ Lô Hoàng chơi giang lận lại đẩy tội trạng cho Sử Diệp ôm hết, hắn là người biết tất thảy âm mưu của lão, nhưng lại không có bất kỳ một bằng chứng nào.
Sử Diệp ngầm biết bản thân mình lần này bị dây vào tình huống tai hại, từ đầu tới cuối Hồ Thanh Y là người đã trộn Tán Công độc vào kim sang dược, nhưng y không rõ vì sao bà ta lại làm như vậy.
Chợt lúc này y bắt gặp hai ánh mắt giao nhau của Lô Hoàng cùng bà ta, Sử Diệp mới tỏ tường mọi chuyện.
Sử Diệp lại lướt mắt nhìn đến Lô Sỉ Hoằn đứng im lặng, quan hệ thân thích với lão ta, gã không dùng thuốc, gã vẫn khỏe mạnh, xem ra Lô Hoàng muốn người này đứng đầu bảng thuận lợi tiến nhập Nam Kiếm, trò gian lận thi cử này y đã thấy qua nhiều.
Chỉ là ở thời này, sao lại có người dày công bày ra đủ trò chỉ để đạt mục đích nhỏ nhoi đó, đúng là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà, cái mũ này y không muốn nhận cũng không được. Chỉ trách số mình đen, đột ngột xuất hiện khiến bọn chúng có cơ hội thoái thác trách nhiệm.
Lô Hoàng làm như chính trực, nghiêm nghị gầm lên: "Không cần sư huynh phải khó xử, lão tử đây nguyện ý tay dính máu tươi, trừ đi mối họa này!"
Nói xong Lô Hoàng vận khí toàn thân, lao đến muốn đánh một chưởng chí mạng lên người Sử Diệp.
Long Nhị gấp gáp dùng chưởng đỡ lại, nội công lão thâm hậu khiến nàng lùi lại, nhưng nàng vẫn cầm cự được thêm vài chiêu của lão.
Lô Hoàng càng đánh càng thô bạo, chưởng lực càng mạnh, Long Nhị tâm mạch gần như bị đánh gãy, đến cùng nàng bị lão đánh đến tóc tai tán loạn, da mặt giả bị rơi trên mặt đất.
Mọi người kinh ngạc nhìn đến gương mặt bị hủy dung hết một nửa kia, da sần sùi như bị dùng lửa đốt.
Long Nhị hoảng loạn la lên: "Không được nhìn!"
Sử Diệp vội đi đến dùng vạc áo rộng che mặt cho nàng, Lô Hoàng hừ mũi: "Là dịch dung thuật, trên thế gian này chỉ có một người có thể qua mặt biết bao nhiêu cao thủ, chỉ có một mình Long Nhị, một trong tứ tuyệt đại Long của Vô Ưu phái."
Hồ Thanh Y cười cợt nhã: "Hóa ra là âm mưu hại người của bọn cẩu tặc Vô Ưu phái, chuyện tỏ như ban ngày, không cần nương tay."
Nói xong bà ta đạp gió dùng Lan Hoa Chỉ nhắm đến hai người họ, một đường nội lực mỏng như sợi chỉ nhưng lại sắc như lưỡi kiếm lao đến.
Long Nhị áp chế cơn nóng bức trong lòng ngực, nàng kéo Sử Diệp lùi lại rất xa đến mức chân chạm đến mép vực.
Đỉnh Nam Kiếm cao vạn trượng, sâu không thấy đáy, mây trôi bồng bềnh, nếu rơi xuống chắc chắn sẽ vong mạng.
Lô Hoàng mắt thấy bọn họ sắp bị ép đến nhảy xuống, thừa thế xông lên nhưng lại bị thanh kiếm chặn lại.
Lão giận giữ nhìn Quan Đông Hàn: "Chẳng lẽ ngươi cùng một bọn với chúng?"
"Là Sử Diệp đã cứu ta một mạng, ta không thể thấy chết không cứu."
Sử Diệp càng không muốn hắn bị dính tới vụ này nên hét lên: "Muốn tính cái gì thì tìm tới ta, một mình ta gánh không liên quan đến hắn..."
Bọn họ vẫn không dừng lại, Sử Diệp gào thét trong tuyệt vọng: "Ta đã nói không liên quan đến hắn! Là ta, tất cả là ta làm... Một mình ta!"
Long Nhị kéo góc áo hắn, nàng vô cùng khó hiểu, chuyện không làm tại sao lại nhận, nàng tức tối nói: "Ngươi điên rồi"
"Dù gì bọn họ cũng không muốn tin, vậy thì cứ để một mình ta gánh, không cần liên lụy thêm ai nữa."
Long Nhị nhíu chặt mày, đấm lên tay Sử Diệp.
Lão mặc kệ tất cả, liên tục xuất chưởng đánh hắn, Quan Đông Hàn bị nội thương cộng với tình trạng bị động hiện tại, khó khăn vạn lần, hắn liên tục dùng kiếm đỡ thế nhưng ai mà ngờ chỉ trong vài chiêu thanh kiếm mà Sử Diệp tặng hắn, đứt thành từng đoạn.
Lô Hoàng không muốn dây dưa liền dùng tuyệt chiêu của gã, Kinh Tiếu vang lên như sử tử hống, từng chút từng chút ép Quan Đông Hàn ôm đầu.
Cơn đau nhức lan tỏa toàn kinh mạch, luồng khí nóng chạy dọc chạy xuôi, không biết là may hay họa mà nội lực bị phong bế bấy lâu nay được giải phóng, Quan Đông Hàn thét lên kinh hãi, hai tay giang rộng, làn gió xung quanh hắn cuồn cuộn.
Sử Diệp nhận ra đó là dấu hiệu gì, quả nhiên Kinh Tiếu của Lô Hoàng đã giúp hắn hoàn thành việc điều trị, đây là việc ngoài dự đoán của y.
Thế nhưng nội lực giải phóng không ngừng, lại thêm công dụng của Sa Hoàng với Tán Công khắc chế nhau, nếu không giúp hắn định tâm chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mà vong mạng.
Lô Hoàng muốn tiến công, thế nhưng luồn nội lực kinh người kia khiến lão không dám hành động bậy bạ, lão liền lùi lại mấy bước.
Lâm Kỳ Hưng muốn lao xuống, nhưng bị trưởng môn ngăn cản, người sâu xa nói: "Đừng can thiệp vào, thuận theo tự nhiên."
Sử Diệp liều mình nhảy vào trận cuồng phong, ôm chặt tay hắn, sau đó cố kìm cơn đau lấy cây kim giấu sau tóc ghim lên huyệt thái dương đỉnh, rồi tiếp tục điểm huyệt ở xương cụt của hắn.
Mọi người đều tròn mắt nhìn tất thảy những gì đang xảy ra. Long Nhị muốn kéo Sử Diệp ra nhưng nàng khồn thể, nàng lo lắng kêu: "Sử công tử... Ngươi làm như vậy... Sẽ tự hại bản thân đó!"
"Mặc ta..." Y nhẹ nhàng nói, nụ cười nhạt chỉ có mình nàng thấy được.
Sử Diệp dần dần bị nội lực của hắn cắn nuốt từng đoạn tâm phế, thế nhưng vẫn một mực tiếp tục điểm huyệt trên người hắn, mặc cho khóe miệng đã trào máu ra.
Sau khi điểm xong huyệt cuối cùng, Quan Đông Hàn liệm đi nhất trên nền đất, Sử Diệp hai tay run rẩy nhìn hắn từ từ vuột khỏi tầm mắt.
Lô Hoàng cười gian trá đối diện y, lão bất ngờ xuất một chưởng lên tim Sử Diệp, y mở to hai mắt chứng kiến bản thân từ từ rời xa mặt đất.
Cơ thể bị văng đi, không còn trong phạm vi của đỉnh Nam Kiếm nữa, Long Nhị bỏ mặc tính mạng nhảy đến nắm chặt bàn tay đã buông lỏng của y, kéo y ôm vào lòng.
Cả hai rơi xuống theo trọng lực tự nhiên, y phục bị gió lùa bay phập phòng, Sử Diệp nhìn gương mặt hắn lần cuối rồi mất đi ý thức.
Long Nhị chực rơi hai hàng lệ mắng: "Ngươi là đồ si ngốc."
Thế rồi nàng lại lẩm bẩm: "Ta không để ngươi chết đâu, ta không để Miên Miên phải khóc..."
Tiếp theo đó bóng dáng của hai người họ hoàn toàn biến mất sau tầng mây trắng, Phương Ứng Khanh đứng trên võ đài, gương mặt già nua khắc khổ thoáng hiện lên nỗi buồn.
Lô Hoàng đắc ý lớn tiếng tuyên bố:"Kẻ ác đã bị trừng trị, tiếp theo sẽ là tên nghiệt súc này."
Lô Hoàng nhặt thanh kiếm đã gãy của hắn muốn đâm xuống, lúc này Phương Ứng Khanh chợt lên tiếng, ngữ điệu mang theo vài phần trách cứ: "Đủ rồi! Đó là sư điệt của ngươi, là con của tam đệ nhà ngươi, chẳng lẽ một chút tình thân cũng không nỡ ban cho nó?"
Lô Hoàng dừng tay, Phương Ứng Khanh nói tiếp: "Chẳng phải mọi chuyện đã rõ rồi sao? Là do Sử Diệp hạ độc, không liên quan đến nó. Chẳng qua nó bị lợi dụng, trả ân cứu mạng cho người ta, như vậy cũng có lỗi?"
Tất cả chìm vào mảnh ảm đạm, Phương Ứng Khanh như thể chán ghét mặt giả dối này của bọn họ, lão phất áo bỏ đi, Tô Tinh Túc cùng Dương Quý cũng chán bỏ những cảnh tượng này, hai người đứng lên theo sau Phương Ứng Khanh.
Trương Tử Phong thở dài, ngữ khí không kém phần nghiêm túc: "Mọi chuyện kết thúc, hiện tại dựa theo vị trí trên bảng mà chọn, Lô Sỉ Hoằn đứng đầu, Quan Đông Hàn đứng thứ hai, tiếp đến là Thái Vân Trọng, Kim Bàn, Du Thiên, tất cả những người còn lại đều được nhận làm đệ tử ngoại môn."
Nói xong ông muốn rời đi, nhưng Hồ Thanh Y lại ngăn cản: "Chỉ vậy thôi sao?"
Trương Tử Phong ánh mắt u ám nhìn bà ta, lời nói chỉ có bà ta nghe được: "Hồ trưởng môn còn muốn thế nào nữa? Hay là ép ta phải phơi bày ra sự thật bà mới hài lòng? Đừng tưởng ta không biết."
Hồ Thanh Y mặt trắng bệch, không dám nói câu nào, Trương Tử Phong rời đi.
Lâm Kỳ Hưng buồn bực trong lòng mang Quan Đông Hàn đi trị thương, không ngờ lại hại Sử Diệp đến mức này, nếu biết trước hắn đã không ép y rời khỏi Xà Đảo.
Sau sự kiện chiêu nạp đệ tử của Nam Kiếm, lời truyền miệng rộng rãi khiến ai ai cũng biết, Sử Diệp cấu kết Vô Ưu lợi dụng con của Tam thánh hiệp để đến Nam Kiếm, hãm hại đệ tử tài giỏi để hạ đi uy thế của Nam Kiếm. Kết cục bị đánh xuống vực, không rõ là sống hay đã chết.
Quan Đông Hàn sau khi tỉnh dậy, nhận được thông tin này, oán hận với giang hồ trong lòng hắn càng ngày càng tăng, sâu trong tìm thức hắn đã bị bóng tôi bao trùm, hắn lúc này chỉ muốn nhanh chóng học hết tất thảy của Quang Phong kiếm phổ, đánh cắp nó giấu đi rồi trở về Vô Ưu học nốt Hóa Dương thần công, sau đó sẽ đánh bại tất cả lên làm minh chủ, bất cứ ai cản hắn đều phải bị loại bỏ, dùng tất cả mọi cách để thực hiện lý tưởng, không màng cái gì là chính nghĩa nữa. Chỉ có như vậy, không còn ai có thể cướp đi bất kỳ thứ gì của hắn được.
Trong vô số những tâm tư đó, hắn vẫn còn ôm ấp hy vọng tìm kiếm Sử Diệp, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT