Đã ở trên Xà Đảo được một thời gian, Sử Diệp dần thích ứng được với nơi này, y nhận ra bản thân khá là thích Xà Đảo, chỉ có ở đây y mới có thể tu dưỡng y thuật của mình, không những thế xung quanh đều là những vị thuốc kỳ lạ mà y chưa bao giờ nghe qua.
Điều đó lại dấy lên sự hiếu kỳ của Sử Diệp, thúc đẩy y đọc hết toàn bộ y thư mà thân thể này từng thu thập về.
Đặc biệt là quyển "Bách Vạn Thảo Bách Vạn Y" đã khiến y thực sự mở mang tầm mắt, những thứ viết trong cuốn y thư này y học hiện đại cũng chưa thể khai phá ra.
Bệnh ung thư? Bệnh bại não? Bệnh HIV? Haha tất cả chỉ là phù du thôi, chỉ cần ngươi uống một viên Bất Tử Đan thì vĩnh viễn không chết vì những loại quái bệnh trên.
Bất Tử Đan đúng như cái tên của nó, một khi uống vào thì bách độc bất xâm bách bệnh bất nhập, thế nhưng để luyện ra được loại thần đan này cần phải có cây Thảo Tuyết Sơn 60 năm mới nở một lần.
Nhưng mà cho dù có được Thảo Tuyết Sơn thì như thế nào? Ngươi không đồng ý dùng tất cả công lực thì làm sao luyện ra được thần đan? Chính vì vậy Bất Tử Đan từ trước đến nay chưa một ai dám hi sinh bản thân luyện ra cả.
Sử Diệp hài lòng đóng lại quyển y thư, hít sâu vào một hơi rồi ra ngoài động phủ. Y nhìn xung quanh một hồi, không thấy Tiểu Miên Miên.
Kỳ lạ, đáng lí giờ này nàng ta đã về đến rồi chứ? Chẳng lẽ nàng ra ngoài đã gặp chuyện? Sử Diệp bắt đầu đứng không yên ngồi không xong đi qua đi lại.
Ở đời trước Sử Diệp là một tên siscon thuần chủng, sủng em gái đến tận trời. Thế nhưng cô em gái mà y yêu thương nhất, lại mất đi vì tai nạn xe, khiến y thương tâm đến tận bây giờ.
Cha mẹ không còn, duy chỉ có cô em gái hủ hỉ với cuộc đời cô độc của mình, vậy mà vụt một cái em gái biến mất, mọi thứ đều trở nên tăm tối.
Trong lúc y đang lo đến muốn bốc lửa, từ phía xa xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của Tiểu Miên Miên.
"Sử ca ca, muội về rồi."
Sử Diệp hai mắt đỏ ngầu nhìn Tiểu Miên Miên, nữ nhân chỉ mới 12 tuổi chớp chớp mắt nhìn y, nàng chợt bật cười:"Sử ca huynh sao lại khóc? Có phải... Huynh lo cho muội?"
Sử Diệp khịt mũi, giật đống đồ trên tay Tiểu Miên Miên trở vào trong. Nàng cố kìm nén cơn buồn cười trong lòng, không ngờ nàng lại có thể chứng kiến biểu tình đáng yêu như vậy trên mặt Sử ca.
Vừa nãy, Sử Diệp nhìn thật kỹ gương mặt Miên Miên, y mới phát hiện nàng có nét giống với em gái, đây chỉ là trùng hợp đi? Hừ! Y mặc kệ, dù là trùng hợp cũng khiến y thật vui sướng.
Miên Miên chạy theo, vừa nhìn thấy Sử Diệp xắn tay áo, nàng ngăn lại: "Để muội một mình làm, huynh không cần giúp đâu."
Sử Diệp cười sáng láng như ánh dương của tiết thu ấm áp: "Ta không phải muốn giúp muội, mà ta muốn nấu cơ."
"Gì cơ? Huynh biết nấu ăn sao?"
"Ừm."
"Không thể nào... Ngay cả cháo mà huynh còn nấu ra nồi muối gạo mà..."
Sử Diệp ngây ngốc nhìn nàng, cái gì mà muối gạo chứ? Chẳng lẽ thân thể này trước kia chưa hề lăn vào bếp sao? Vậy là mấy năm nay đều do một mình Miên Miên làm? Thật quá đáng mà.
Sử Diệp vẻ mặt kiên quyết nói:" Ta biết."
Miên Miên kinh ngạc nhìn biểu tình của y, sau đó cũng đồng ý ra ngoài ngồi chờ.
Sử Diệp mở giấy gói ra, bên trong đa phần đều là đồ ăn sống, đã lâu rồi y chưa vào bếp, lần này có cơ hội trổ tài nấu nướng cho muội muội ăn, hưng phấn quá đi.
Loay hoay sơ chế một lúc lâu, y chợt nhìn chăm chú lò cũi trước mặt, cứ như cả hai đã có giao tình đã lâu. Y cười thật tươi đặt chảo lớn lên, dự tính xào thịt với củ cải.
Một chén trà trôi qua....
"Miên Miên..."
"Vâng?"
"Ta... Huynh... Không biết... Bật bếp..."
Miên Miên cố áp chế cơn bốc hỏa trong bụng, Sử ca ca ngốc hết phần thiên hạ, không biết bật bếp mà còn muốn tranh nấu ăn với ta? Tức chết ta mà.
"Ngốc ca."
"Muội... Chỉ huynh cách..."
Miên Miên thở dài, cuối cùng cũng phải chịu thua ánh mắt cún con của Sử Diệp. Hai người lại loay hoay một lúc, Sử Diệp đã hiểu cách bật bếp, sau này sẽ không phiền Miên Miên nữa.
Chảo nóng lên, y bỏ sơ một ít dầu vào, dầu bắt đầu sôi thì y cho củ cải trắng đã sắt lát vào, tiếng xì xèo giòn vang thật êm tai.
Cho tới khi thấy củ cải trắng đổi màu, y cho hết thịt vào đó, nêm thêm một ít muối, một ít tiêu, một ít đường, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi.
Chiếc bụng nhỏ của Miên Miên cũng liên tục kéo quân đòi ăn, Sử Diệp đắc ý nhìn nét mặt thèm chảy dãi của nàng.
Nấu nướng xong, y cho đồ ăn vào đĩa một cách cẩn thận, còn trang trí thêm vài cọng hành lá. Bước sau cùng để có bữa ăn ngon chính là nước chấm, ở thời đại này cũng đã có xì dầu.
Sử Diệp đổ xì dầu ra, thả vài miếng tỏi băm vào, cắt vài miếng ớt vào, mang lên bàn cơm.
Miên Miên nhanh tay dùng đũa gắp một miếng thịt chấm xì dầu, cho vào miệng. Cảm nhận từng vị ngọt mặn cay hòa quyện vào nhau, miếng thịt không quá mềm cũng không quá dai, còn phần củ cải thì ngọt bên trong mặn bên ngoài cắn vào giòn tan.
"Ngon quá đi~~"
Nhận được lời khen của Miên Miên, Sử Diệp hạnh phúc nói: "Sau này ta sẽ nấu cho muội ăn."
"Ưm..."
"Còn nữa, kể từ ngày mai, ta đi cùng muội ra bên ngoài. Nhỡ có chuyện gì xảy ra..."
Sử Diệp ánh mắt có chút buồn lại ôn nhu khiến nàng hơi khó hiểu, kể từ khi Sử Diệp mất trí nhớ y hành động khác lúc trước nhiều lắm.
Chẳng hạn như việc y đòi ra ngoài cùng nàng, đã là một chuyện vô cùng bất ngờ. Kể từ lúc Miên Miên được Sử Diệp thu nuôi, y chưa một lần nào đặt chân ra ngoài phạm vi của Xà Đảo, bởi vì y chán ghét những người ngoài kia.
Vậy mà bây giờ Sử Diệp lại thay đổi ý định, chỉ vì lo cho nàng sao? Cảm động thật đó, nhưng càng kỳ quái hơn.
Cả hai tiếp tục bảo trì im lặng bữa cơm đầy hương vị này.
______________________________________
Mặt trời lặn xuống núi, gió Bắc bắt đầu thổi, sương mù từ ngọn núi phía Tây thành cũng lũ lượt kéo xuống bao trùm mọi thứ.
Trời trở lạnh, Lưu lão ông sức khỏe càng yếu đi, cho dù có uống thuốc cũng không thể khỏe hơn tí nào.
Quan Đông Hàn đã lo đến sốt cả ruột, nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ giống như kiếp trước Lưu lão ông tạ thế, bỏ rơi hắn bơ vơ một mình.
Mỗi ngày đều trôi qua, Quan Đông Hàn tận lực ra ngoài kiếm vài đồng lẻ chỉ đủ để mua thuốc, Lưu lão ông hằng đêm ho đến gần như thổ huyết.
Chớp mắt một cái hơn một tháng trôi qua, Lưu lão ông sức khỏe yếu đến mức chỉ nằm một chỗ. Quan Đông Hàn ngồi đó, dùng cái siêu rách nát để nấu thuốc, Lưu lão ông nằm cạnh, ho khan nói:
"A Hàn... Không cần mua thuốc cho ông nữa, cũng đã đến lúc ông phải..."
Quan Đông Hàn cắt ngang lời lão, ánh mắt tức giận xen lẫn đau lòng: "Không được."
Hắn biết Lưu lão lúc nào cũng giành phần thiệt về mình, chỉ lo rằng hắn không đủ cái ăn cái mặc, còn bệnh của mình thì coi đó như là số phận an bài.
Lúc này ngoài trời sấm rền vang, mưa rơi nặng hạt. Thật giống... Giống với cái đêm đó...
Hắn còn nhớ rất rõ, trời đêm đó cũng mưa tầm tã như thế này, sấm chớp liên hồi, hắn thấy rất là lạnh.
Sau khi nấu thuốc cho Lưu lão, ép lão uống, hắn mệt mỏi đánh một cái ngáp nằm ôm cạnh lão mà ngủ.
Nửa đêm giật mình thức giấc, hắn mới phát hiện Lưu lão đi rồi. Chỉ còn một mình hắn, đứa trẻ 10 tuổi mất cha mất mẹ ngồi một mình trong cái miếu hoang đổ nát, dù cho hắn có khóc đến mù thì không một ai thương cảm.
Quan Đông Hàn dừng tay một chút, thở dài ra, không lẽ lại như đời trước, trơ mắt nhìn Lưu lão đi?
"A Hàn..."
"Vâng?"
"Lại đây..." Lưu lão suy yếu, giơ cánh tay trơ gầy đang run rẩy về phía hắn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đại Hành Quyết2.
Đẻ Thuê Cho Anh3.
Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”4.
Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng=====================================
Quan Đông Hàn dự cảm không lành, hắn chậm rãi bò tới nắm chặt tay lão.
Bàn tay già nua đã cực khổ chăm bẵm hắn từ lúc 6 tuổi, trải qua 4 năm cực khổ đã cho tiểu hài tử không phải chết đói.
Lưu lão mỉm cười, vuốt lấy gương mặt mềm mại, lão cảm thán một chút, xem ra lão cũng có năng khiếu làm gia gia.
Quan Đồng Hàn chực đỏ cả mắt: "Lưu lão... Người cảm thấy khó chịu sao?"
"Không đâu, A Hàn... Gọi ta một tiếng gia gia... Được không?"
Quan Đông Hàn nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự yêu thương đó, hắn khẽ gật đầu, giọng nói của trẻ con thanh lãnh trong sáng:"Gia gia..."
"Một lần nữa."
"Gia Gia..."
Lưu lão cười, bàn tay mềm đi, khóe mắt lão đọng lại hai hàng lệ.
Quan Đông Hàn gào khóc, bàn tay nhỏ nhắn vỗ muốn nát ngực.
Đêm đó, mưa to sấm rền, tiếng sấm át đi cả tiếng khóc của một tiểu hài tử, xung quanh là mảnh tiêu điều, không một ai thương cảm cho nó.
Đêm đó, mưa to sấm rền, lão nhân treo một vầng trăng khuyết trên gương mặt, đôi mắt yêu thương đã không còn, Lưu lão tạ thế.