Sáng hôm sau, bốn người lên thuyền rời khỏi Xà Đảo. Sử Diệp không yên lòng bỏ lại Tiểu Hồng, cũng nhờ con rắn nhỏ này mà y có diệp dạy dỗ Trần Lượng một bài học, cũng kể từ lúc đó y luôn mang bên người Tiểu Hồng để đề phòng bất trắc.
Vả lại Tiểu Hồng là vật nuôi vừa đáng yêu vừa nghe lời, y không nỡ rời xa nó, hầu hết Tiểu Hồng đều trốn trong cổ áo Sử Diệp, không có tiếng gọi liền không ra ẩn mình triệt để.
Quan Đông Hàn để ý thấy con rắn nhỏ núp sau góc áo của Sử Diệp, hắn có phần ghét bỏ nói: "Ca ca, huynh sao lại mang theo nó?"
Sử Diệp vỗ vỗ nhẹ đầu Tiểu Hồng, rắn nhỏ xì xì kêu vài tiếng liền chui vào y phục: "Ta nuôi nó nhiều năm rồi, không yên tâm bỏ lại."
"Hừm, huynh phải cẩn thận, tránh để nó gây ra chuyện rồi lại liên lụy đến huynh." Hắn nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
Sử Diệp gật đầu một cái, trên đường rời khỏi Vô Ưu thành, Sử Diệp sẵn tiện căn dặn những bệnh nhân mà y đang thụ lý phải thường xuyên uống thuốc theo đơn mà y kê cho, một số người thì giữ tận ba đến bốn đơn thuốc thay đổi theo tình trạng sức khỏe.
Mọi người thật sự rất buồn rầu khi Sử thần y của bọn họ phải rời khỏi một thời gian, nhưng dù sao ngài ấy cũng sẽ quay lại, có thể chờ được.
Tiểu Bình ôm thật chặt chân của Sử Diệp, khóc lóc: "Sử ca ca... Huynh đừng đi..."
Sử Diệp ôn nhu xoa đầu nó: "Ta đi rồi sẽ quay lại mà, nhóc con đừng có hồ nháo nữa."
"Nhưng..."
"Tiểu Bình có phải đã trưởng thành rồi hay không?" Sử Diệp nhéo nhéo lỗ mũi đã đỏ ửng của nó.
Tiểu Bình gật đầu, nó cũng đã là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi rồi, đã không còn nhỏ tất nhiên phải biết suy nghĩ hơn.
Cuối cùng người dân Vô Ưu thành luyến tiếc trông theo bóng lưng bốn người bọn họ, cầu mong Sử Diệp sẽ bình an mà trở về.
Lương Y đường cũng đã sớm biết được tin tức này, Trần Lượng ngồi trên giường hất đổ tất cả phương thuốc mà cha hắn điều chế, chứng bất lực này đã không còn trị được bằng thuốc, hắn vĩnh viễn không thể có con, Trần gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.
Trần Lượng không thể nguôi ngoai nỗi hận này, những năm qua hắn không thể hãm hại Sử Diệp cũng là vì con rắn chết tiệc kia luôn theo sát bên người y.
Trần lão gia bước vào phòng, nhìn đống hộn đỗn mà tuyệt vọng thở dài: "Con trai à..."
"Cha... Con nhất định phải trả thù tên Sử Diệp đó, hắn hại con ra nông nỗi này..."
"Con còn muốn động vào y?"
Trần lão gia vuốt chòm râu, ánh mắt thống khổ nhìn đứa con trai duy nhất đang gần như phát điên này.
"Cha có biết Sử Diệp rời khỏi Vô Ưu thành không?"
"Gì cơ?"
Trần Lượng thâm hiểm nhìn về hướng thành Tây, nơi mà bọn họ rời đi, không biết là đang suy tính điều gì.
Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo chút hận ý: "Trên giang hồ, con cũng làm quen được một vài người, nhờ bọn họ tra giúp thân phận trước kia của Sử Diệp... Còn có tên tiểu tử luôn đi theo y."
Trần lão gia ngồi xuống ghế, gõ gõ tay lên bàn: "Kết quả thế nào?"
"Cha sẽ không tin được vào những gì mà con nói đâu, chỉ cần chút ít thông tin này... Sử Diệp sẽ phải chịu nhục dưới chân con..."
Trần Lượng vừa nói, vừa lấy ra hộp gỗ đặt ở đầu giường, bên trong là vô số những bức thư liên lạc giữa hắn và người cung cấp thông tin, hắn đưa cho Trần lão gia đọc hết tất cả. Sắc mặt ông ta dần dần biến đổi khôn lường, lúc xanh lúc đỏ.
Tất cả những thứ đó, là năm năm mà hắn đã bỏ ra cũng như một lượng lớn tiền bạc, chỉ để nắm được bí mật của Sử Diệp, đặc biệt là thân phận thật sự của Quan Đông Hàn.
_____________________________________
Trên đường đi sỏi đá gập ghềnh, Sử Diệp chân vốn không được tốt nên tốn rất nhiều thời gian mới có thể ra khỏi con đường nhỏ bên ngoài Vô Ưu thành.
Quan Đông Hàn lo lắng nói với Lâm Kỳ Hưng: "Tứ thúc, hay là chúng ta tìm nơi dừng chân, nghỉ ngơi một chút?"
"Sao vậy?" Lâm Kỳ Hừng nhìn nét mặt hiếm thấy của Quan Đông Hàn, hắn phát hiện ra dù đã năm năm cách biệt nhưng đứa nhỏ này không khác khi xưa là mấy, chỉ là đường nét trên gương mặt sắc bén hơn, tuấn lãng hơn, ánh mắt còn có hào quang hơn. Xem ra Sử Diệp dưỡng đứa nhỏ này không tồi, nhìn thân hình cao lớn khỏe khắn đó là biết ngay.
Quan Đông Hàn quay đầu nhìn Sử Diệp cả người đều đã ướt đẫm mồ hôi: "Ca ca có vẻ rất mệt."
Lâm Kỳ Hưng bật cười: "Thì ra A Hàn đã biết quan tâm người khác, được rồi phía trước có một trà quán nhỏ, đến đó nghỉ một chút."
Quan Đông Hàn không tự giác đỏ mặt: "Tứ thúc... Con cũng quan tâm đến người lắm..."
"Ối chà! A Hàn còn dẻo mồm thế cơ." Lâm Kỳ Hưng dùng ngón trỏ chọt lên má đang ửng hồng đó một cái, ngữ khí sủng nịch.
Quan Đông Hàn không đáp lời, cước bộ thả chậm hơn một chút để được ngang hàng với Sử Diệp.
" Miên Miên tỷ hình như vẫn chưa có ý trung nhân."
Miên Miên một tay đỡ Sử Diệp hừ hừ trừng mắt với hắn:" Tiểu tử thối."
Quan Đông Hàn lè lưỡi: "Bà cô xấu xí, không ai thèm."
Miên Miên tức giận lao đến cào cấu với Quan Đông Hàn, hai người hồ nháo một trận long trời.
"Cốp" Hai tiếng vang lên thanh thúy, Sử Diệp một tay thu phục hai con yêu nghiệt phá phách đó, khóe mắt giật giật, giọng nói chanh chua.
"Có phải hai người quá nhàn rỗi, không có việc gì làm nên muốn ăn đòn?"
Miên Miên cùng Quan Đông Hàn ôm đầu, xuýt xoa kêu đau, không dám hó hé lời nào liền lặng lẽ đi theo Sử Diệp.
Quan Đông Hàn thừa cơ này chộp một bên tay Sử Diệp, cười cười đỡ y đi tiếp đoạn đường phía trước.
Miên Miên tự vỗ trán mắng mình một cái, bị trúng kế của tên tiểu tử thối rồi, thì ra là hắn kiếm cơ hội để được diệp hưởng lợi. Lâm Kỳ Hưng đi phía trước, nhìn ba người bọn họ đùa giỡn vui vẻ, gương mặt như mềm lại.
Chẳng mấy chốc bọn họ đến được trà quán ven đường, Lâm Kỳ Hưng gọi ra vài chén trà hoa cúc giải nhiệt kèm theo vài cái bánh bao nóng, gói lại mang theo ăn dọc đường.
Trong trà quán không chỉ có ba người bọn họ, còn có một vài khách nhân tay mang theo vũ khí, xem chừng là người của võ lâm giang hồ.
Khách Ất uống ngụm trà, khàn giọng nói: "Các ngươi có nghe được tin đồn dạo gần đây không?"
"Sử gia mấy chục năm trước cấu kết Vô Ưu phái sát hại mấy trăm mạng người của các đại phái võ lâm?"
"Phải đó, ta nghe nói Sử gia dùng độc giết chết rất nhiều kỳ tài võ học, đặc biệt là Lan Hoa phái, mất hết gần phân nửa nữ để tử tài hoa."
"Thật là độc ác, Sử gia giỏi y thuật như vậy lại dùng làm việc ác, đúng là không bằng cầm thú."
"Hừ, Sử gia sau đó bị giang hồ diệt môn, nhưng các ngươi có biết nghiệt súc Sử gia vẫn may mắn sống sót? Hơn nữa ta nghe nói còn sống an nhàn hưởng phúc. Đúng là ông trời không có mắt, để lọt lưới mầm mống tai họa này."
Khách Ất kể đến say mê, Khách Giáp và Khách Bính cũng hùa theo nói đến rôm rã, bọn họ không hề để ý sắc mặt của một người đã đen đi rất nhiều.
Miên Miên lo lắng nắm chặt tay của Sử Diệp đang đặt trên đùi, y vốn từ đầu đã bị lay động, càng nghe những lời bọn họ nói cả hai tay càng run rẩy co thành nấm đấm.
Sử Diệp cuối đầu không để lộ ra chút biểu tình gì, mặc dù đó là chuyện của thân phận này nhưng nghe những lời cay độc của bọn họ, y không khỏi tức giận thay, người cũng đã chết, Sử gia đã tán hà cớ gì lại đay nghiến không tha? Hơn nữa Miên Miên có từng kể qua, Sử gia là bị người vu oan hãm hại mang thống khổ xuống mồ.
Quan Đông Hàn lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Sử Diệp: "Huynh không được khỏe sao?"
Sử Diệp hồi phục tinh thần, tươi cười có phần gượng gạo: "Không, chỉ là hơi mệt thôi."
Lâm Kỳ Hưng từ đầu tới cuối đã chú ý đến vẻ mặt đó của y, hơn nữa hắn dường như đoán ra được phần nào.
Hắn đặt chung trà xuống: "Chúng ta mua một chiếc xe ngựa đi."
Nói xong Lâm Kỳ Hưng đi đến chỗ đám khách nhân đang nói chuyện rôm rả vừa nãy: "Xin lỗi, các vị có thể bán lại cái xe ngựa kia không?"
Khách Giáp nhìn đến một thân bạch y đạo mạo, bên hông gác thanh kiếm của Nam Kiếm phái, vẻ mặt liền xu nịnh: "Vị này có phải người của Nam Kiếm?"
"À, đúng vậy."
"Xin hỏi cao dánh quý tánh của các hạ."
Lâm Kỳ Hưng chấp tay, ngữ điệu ôn hòa: "Tại hạ hèn mọn, chỉ là một cái tên bình thường, Lâm Kỳ Hưng.
Cả đám lúc này mới tròn mắt ngạc nhiên, nam tử bạch y trước mặt lại là Lâm tứ thánh hiệp danh chấn thiên hạ, Khách Giáp liền vội vã cúi người:" Thì ra là Tứ thánh hiệp, ngài muốn cổ xe ngựa kia sao? Ta tặng ngài."
Lâm Kỳ Hưng xua tay: "Không được."
Khách Ất cũng lên tiếng: "Được mà."
Lâm Kỳ Hưng tiếp tục lắc đầu: "Như vậy không ổn."
Khách Bính cũng phụ họa theo: "Ổn mà."
Lâm Kỳ Hưng mỉm chi cười liền gật đầu: "Vậy ta không khách sáo."
Nói xong hắn đi đến tháo dây buộc ngựa, dắt nó đến trước mặt Sử Diệp: "Các ngươi mau lên xe đi."
Sử Diệp giật giật khóe môi, đây là tứ thành hiệp mà Quan Đông Hàn ngưỡng mộ?
Miên Miên không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn nam nhân vẻ mặt vẫn đạo mạo.
Quan Đông Hàn trong lòng hình như rơi lộp bộp vài tiếng, hắn tự hỏi người này có phải tứ thúc tiên phong đạo cốt mà hắn biết?
Lâm Kỳ Hưng trực tiếp đẩy từng người lên bên trong xe, bản thân thì để lại tiền trà bánh rồi lên đầu, quất roi vào mông ngựa.
Ngựa hí lên một tiếng liền chạy đi mất dạng.
Bọn khách nhân ở lại, trong lòng vui vẻ hứng khởi vì giúp được người nổi tiếng.
Bỗng một tên lên tiếng: "Này... Chúng ta đi bộ tới Vô Ưu thành?"
Khách Giáp liền sữn người: "..."
Khách Ất cũng rơi vào trầm mặt.
Sau đó Khách Bính liền lên tiếng xua tan nỗi lo: "Không sao, dù gì cũng sắp đến, vả lại chúnh ta còn phải đi thuyền ra Xà Đảo gặp thần y."
"Đúng đó." Khách Giáp đập bàn, thế là ba người họ tự an ủi lẫn nhau.
__________________________
Trên xe ngựa sốc nảy, Sử Diệp cảm thấy cồn cào trong bụng, khó chịu muốn nôn ra, y sắc mặt tái xanh.
Quan Đông Hàn vội đỡ lấy thân hình như muốn đổ gục kia:" Ca ca, huynh làm sao vậy?"
Miên Miên sắc mặt cũng không khá hơn, nàng tựa người lên vách nhắm mắt ngủ một giấc.
Sử Diệp kìm nén cơn đảo lộn trong bụng, suy yếu nói: "Ta... Ta bị... Say xe..."
Quan Đông Hàn bật cười: "Huynh như vậy mà bị say xe?"
Sử Diệp đấm nhẹ vào ngực hắn một cái: "Tiểu tử thối... Đừng có trêu chọc ta... Ta lại cốc đầu..."
Y lúc này tự như cọng bún thiêu, không thể nghĩ gì thêm liền tựa đầu vào lòng ngực săn chắc của hắn, như vậy sẽ khiến y dễ chịu hơn một chút.
Quan Đông Hàn ôm chặt Sử Diệp, để y an ổn nằm trong lòng, cố gắng không để y sốc nảy. Chợt trên gương mặt tuấn lãng treo lên một nụ cười nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT