Từ lúc có kí ức, Chu Đường hay đi theo Trần Tích, giống như kẹo dẻo dính chặt lấy anh.
Anh đi đâu thì Chu Đường cũng đi tới đó, anh chơi gì Chu Đường cũng chơi theo.
Người lớn cười đùa, hỏi Chu Đường mai sau có muốn làm cô dâu của Trần Tích hay không.
Chu Đường hồn nhiên, vui vẻ nói: “Thật ạ? Thế thì tốt quá.”
Lúc ấy Chu Đường không biết cô dâu là gì, chỉ biết nếu thế thì có thể chơi cùng Trần Tích, lúc đó trẻ con không biết gì, chỉ thích quấn lấy Trần Tích.
Lên lớp 6, Lê Thu Nguyệt chuyển công tác, Trần Tích chuyển trường theo mẹ.
Một năm đó, Chu Đường thấy rất trống trải, không có bạn chơi cùng, không thấy vui vẻ nữa.
Chu Đường nài nỉ xin mẹ muốn chuyển trường nhưng mẹ Chu không đồng ý.
Thôi vậy, 1 năm thôi, trước đây học cùng trường mẫu giáo, 5 năm cấp 1 học với nhau, sau này cấp 2, cấp 3 đều học cùng một trường.
Tất thảy như thói quen, Chu Đường cũng nghĩ mình với Trần Tích như anh em, tuy là không phải máu mủ ruột rà.
Cho tới cấp 3, lên lớp 11, Lâm Vãn chuyển tới, mọi việc thay đổi.
Trong lúc vô tình, Chu Đường thấy Trần Tích trộm nhìn Lâm Vãn.
Lúc đầu Chu Đừng nghĩ mình nghĩ nhiều, sau đó lại phát hiện, giác quan thứ 6 của con gái rất chuẩn.
Trong thời gian ấy, Chu Đường thấy không an toàn, mới nhận ra không biết mình thích Trần Tích từ khi nào, không còn đơn thuần như em gái với anh trai nữa.
Nhưng may mà thành tích của Lâm Vãn rất kém, trừ việc trông xinh xắn ra thì chẳng có ưu điểm nào cả, không thích nói chuyện, Chu Đường biết Trần Tích sẽ không thích mấy người ngu ngốc như Lâm Vãn.
Dần dà Chu Đường nhận ra, chuyện này không hề đơn giản.
Điểm Toán của Lâm Vãn thấp nhất lớp, thầy giáo bảo Trần Tích dạy kèm cho Lâm Vãn, hai người ngồi sát gần nhau, Trần Tích chưa từng dạy thêm cho Chu Đường, cũng chưa thấy anh nghiêm túc như thế bao giờ, còn phát hiện ra, thỉnh thoảng tai Trần Tích đỏ bừng.
Chu Đường không muốn Trần Tích dạy Lâm Vãn nữa, hôm đó có tiết thể dục giữa giờ, cô nàng cố ý đợi Lâm Vãn, nói bóng gió bảo Trần Tích không thích người ngốc.
Chu Đường thành công, Lâm Vãn tiến bộ, không cần Trần Tích dạy kèm nữa.
Hôm Lâm Vãn sốt, Trần Tích đứng xa hơn thầy giáo lại chạy nhanh tới chỗ Lâm Vãn đầu tiên, ôm Lâm Vãn mới không để cô ngã xuống đất.
Chu Đường hụt hẫng, nhìn Trần Tích bế Lâm Vãn tới phòng y tế, Chu Đường bảo không muốn bị ảnh hưởng tới việc học nên 4 người thay phiên nhau trông Lâm Vãn, Trần Tích đồng ý, lúc ấy, Chu Đường thở phào một hơi.
Bình thường tan học, Chu Đường và Trần Tích cùng về nhà, nhưng hôm Giáng sinh, Trần Tích bảo Chu Đường về trước, bảo mình còn còn việc.
Chu Đường thấy kì quái, hôm đó đúng ngày lễ, đoán Trần Tích đi tìm Lâm Vãn, quả nhiên trong màn đêm, hai người đi dạo quanh sân thể dục, anh tặng quà cho cô, hai người nói cười vui vẻ, Chu Đường chạnh lòng không thôi.
Đợt nghỉ đông, Chu Đường đứng ngoài ban công, thấy Trần Tích định đi ra ngoài, cô nàng hỏi anh đi đâu, anh bảo muốn đi mua đồ ăn, Chu Đường chạy xuống lầu đi theo, Chu Đường biết tại sao Trần Tích muốn đi, lại còn tới chợ cách nhà rất xa, Trần Tích nghĩ gì Chu Đường đều biết cả.
Quả nhiên lúc đi chợ, Chu Đường thấy Lâm Vãn và bà nội đi cùng nhau, Chu Đường nảy số, ôm cánh tay Trần Tích, nói gì đó với anh, tỏ vẻ thân mật cản trở tầm mắt anh, không để Trần Tích nhìn thấy Lâm Vãn.
Sau đó Trần Tích vô tình nhắc tới nhà Lâm Vãn ở gần đây, nói muốn đi leo núi, Chu Đường định từ chối, nhưng nếu không đi thì sẽ tạo cơ hội cho Trần Tích và Lâm Vãn, Chu Đường không ngốc, sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Lúc đi leo núi, Chu Đường thấy Trần Tích chụp ảnh Lâm Vãn, cố tình bảo anh chụp cho mình, một tí là kêu mệt, lại còn kêu ca sợ sâu muốn anh chú ý tới mình.
Nhưng mà lúc ở đỉnh núi, đi vệ sinh về, thấy Lâm Vãn và Trần Tích ngồi cạnh nhau, bỗng nhiên Chu Đường thấy mình mới là người thừa.
Chu Đường giận dỗi, lúc xuống núi, cố tình để trẹo chân, làm nũng với Trần Tích, đả kích Lâm Vãn, nhưng Lâm Vãn lại làm người ta chán ghét, giống như mèo máy Doraemon, mang theo cả bạch dược Vân Nam, Chu Đường né tránh, nhìn Trần Tích, muốn anh xịt thuốc cho mình.
Sau đó, Chu Đường chưa nguôi giận, bảo mình không đi được, muốn Trần Tích cõng, nhưng không ngờ hôm đó Vương Húc cũng đi theo.
Vì thế, Chu Đường giận Trần Tích 3 ngày, mới lúc Trần Tích mua một đống đồ ăn vặt cho Chu Đường, cô nàng mới không dỗi nữa.
Trời cao như muốn giúp Chu Đường, hôm ấy lúc đi dạo với Trần Tích thì gặp bạn cùng lớp, Chu Đường cố ý kéo tay Trần Tích, cười đùa vui vẻ, tỏ vẻ thân mật, cô bạn kia tưởng hai người yêu nhau.
Con gái thích buôn chuyện, mà chuyện hay được bàn tán nhất chính là đôi nào yêu nhau, chỉ cần có chút gì đó, đám con gái có thể đồn đông đồn tây, tam sao thất bản, Chu Đường không cần làm gì cũng đạt được mục đích.
Có hôm, Chu Đường thấy Dương Dục Tân và Lâm Vãn đi với nhau, cô nàng cô ý bảo mình có việc, bảo Trần Tích chờ ở sân thể dục rồi cùng về. Đúng lúc ấy, anh trông thấy cảnh kia.
Hôm thứ 5, trời mưa to, Chu Đường thấy Trần Tích cầm ô đi ra ngoài, tò mò đi theo, thấy Trần Tích đưa Lâm Vãn về, Chu Đường sôi máu, nảy sinh oán hận với Lâm Vãn.
Chu Đường chụp ảnh lại, về nhà, cả đêm không ngủ.
Hôm chung kết đá bóng, Chu Đường biết Lâm Vãn sẽ đi, thế nên không tới cổ vũ Trần Tích mà đứng lén một bên, thấy hai người tỏ vẻ thân mật thì sẽ chụp lại.
Chu Đường sửa lại ảnh, nhân lúc không ai chú ý, để lên bàn làm việc của thầy giáo, muốn Lâm Vãn bị phạt.
Nhà Trần Tích rất giàu, quen lãnh đạo trường, không làm khó anh, nhưng Lâm Vãn thì khác, không có bối cảnh, lại là con gái, nếu không bị phạt thì vẫn có tiếng xấu.
Nhưng đột nhiên Lục Dương đứng ra gánh tội.
Nhưng không phải công cốc, ít ra vẫn có tác dụng, hai người họ ít tiếp xúc hơn, vùi đầu vào học hành, gác chuyện tình cảm sang một bên.
Chắc là đợi tới khi tốt nghiệp.
Hôm liên hoan tốt nghiệp, bạn bè hỏi có phải Chu Đường và Trần Tích yêu nhau hay không, Chu Đường không phủ nhận, sợ anh sẽ tỏ tình với Lâm Vãn.
Nhiều năm sau, Trần Tích vẫn giữ lại ảnh của Lâm Vãn, Chu Đường không an lòng, kết bạn với Lâm Vãn, tìm ảnh giấy kết hôn trên mạng, đăng lên wechat, còn ghi caption mờ ám, chỉ muốn Lâm Vãn đọc được.
Vì chuyện gia đình, Trần Tích khép trái tim lại, thay đổi trở thành người khác, Chu Đường dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không được.
Chu Đường nghĩ, thế này cũng không sao cả, chỉ cần ở bên cạnh Trần Tích, dù anh là khối băng, tới ngày nào đó cũng sẽ tan chảy.
Cho tới lúc ở nước ngoài, bỗng nhiên nghe nhân viên nói, dạo này Trần Tích thân với một cô gái tên là Lâm Vãn.
Hóa ra Trần Tích vẫn yêu người khác, chỉ là không phải Chu Đường mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT