Tới Quốc khánh, Trần Tích và Lâm Vãn về Lật Thành, hai người thảnh thơi đi dạo, vô tình gặp được người quen.
Dương Dục Tân đi mua sắm với vợ, bỗng nhiên thấy Lâm Vãn và Trần Tích.
Trần Tích thấy hai người họ trước, định lúc Lâm Vãn không để ý, vội vàng kéo cô đi ra chỗ khác.
“Lâm Vãn.” Dương Dục Tân gọi.
Lâm Vãn nghe thấy giọng nói quen thuộc, bấy giờ mới thấy bạn học cũ, lúc lên đại học cô và Dương Dục Tân vẫn liên lạc, nhiệt tình chào hỏi anh ta.
Lâm Vãn nhìn nhẫn trong tay hai người, cười bảo: “Hai cậu cưới nhau rồi hả, quá tốt rồi.”
“Đây là Vương Linh, vợ tôi, bọn tôi đi xem mắt rồi kết hôn.” Anh ta ngại ngùng giới thiệu cô gái dịu dàng đứng cạnh, lúc nhìn Vương Linh, ánh mắt tràn ngập dịu dàng và hạnh phúc.
“Trùng hợp thế, bọn tôi cũng là đi xem mắt.” Lâm Vãn đáp, cô với Trần Tích vì xem mắt mới gặp lại nhau mà.
Cả 4 người đều cười, nói chuyện một lát rồi ai về nhà ấy.
Sau đó, Lâm Vãn thấy Trần Tích im lặng, trông anh trầm ngâm không vui vẻ lắm.
“Anh sao thế?” Lâm Vãn khó hiểu hỏi, sau lúc hai người yêu nhau, ít khi cô thấy anh không vui.
Trần Tích đáp: “Không có gì, em gặp lại mối tình đầu nên vui lắm hả.”
“Ơ? Gì cơ?” Lâm Vãn hoàn hồn: “Ý anh là Dương Dục Tân á? Sao em không biết cậu ta là mối tình đầu của em?”
Trần Tích biết Lâm Vãn sẽ không nói dối, ngây ngốc hỏi: “Hồi cấp 3, có lần anh thấy em với cậu ta đi dạo ở sân thể dục.”
“Có chuyện này hả, sao em không nhớ nhỉ. Nhưng có lần em với anh cũng đi dạo mà, lúc đấy bọn mình có yêu nhau đâu.” Lâm Vãn dở khóc dở cười, hết nói nổi.
“Anh còn thấy lúc em chạy bộ xong, cậu ta đưa nước cho em, hai người nói cười vui vẻ, sau đấy còn đi ăn với nhau nữa.” Trần Tích ủ rũ: “Có nhiều lần cậu ta còn đưa đồ ăn linh tinh cho em nữa.”
Lâm Vãn cố nhớ lại, hình như đúng thế thật, nhưng cô không nhớ rõ.
Cô lắc đầu, thấy anh ỉu xìu, cười bảo: “Anh ghen đấy à?”
“Không, Trần Tích anh là ai chứ, ghen đâu mà ghen.” Trần Tích có chết cũng không thừa nhận.
Lâm Vãn làm nũng với Trần Tích một lúc lâu anh mới vui vẻ lại.
Về tới nhà Lâm Vãn, cô giúp mẹ nấu nướng, Trần Tích thấy chán nên ngồi trong phòng Lâm Vãn, điện thoại hết pin, sạc lại để trong xe, tìm xem phòng cô có sạc không.
Anh tìm một lúc lâu nhưng không thấy, bỗng nhiên lại thấy túi sưởi màu tím anh từng tặng cô, tới giờ cô vẫn giữ lại.
Anh cầm lên xem, còn thấy cả quyển notebook màu nâu quen thuộc.
Anh lật qua mấy trang, năm lớp 11, Lâm Vãn bị sốt, phải truyền nước, anh giúp cô ghi bài, đưa cho Lâm Vãn, mà cô vẫn giữ tới bây giờ.
Anh nhớ hồi đó mình chỉ ghi hết nửa quyển, anh lật mấy trang sau, còn thấy nét chữ của cô.
Nhìn qua không giống nhật kì mà giống tùy ý ghi lại hơn.
Ngày 25 tháng 12 năm 2009, lễ Giáng Sinh nhận được quà của cậu ấy.
Ngày 3 tháng 1 năm 2010, nỗ lực, nỗ lực hơn nữa mới có thể tới gần cậu ấy.
Ngày 8 tháng 2 năm 2010, hôm nay đi leo núi với cậu ấy, Trần Tích còn kéo tay mình, đưa mình về nhà.
Ngày 13 tháng 2 năm 2010, cậu ấy hỏi, coi như bọn mình cùng ngắm pháo hoa đi.
Ngày 11 tháng 3 năm 2010, hôm nay trời mưa, cậu ấy cầm ô, đưa mình về ký túc xá.
Ngày 6 tháng 5 năm 2010, cầm áo khoác cho Trần Tích, lén chụp một bức ảnh, cậu ấy rất đẹp trai.
…
4 trang giấy chi chít chữ.
Cuối cùng còn có bức ảnh mờ mờ rơi xuống, Trần Tích nhặt lên xem, là ảnh lúc anh thi đấu đá bóng.
Lâm Vãn đang trong phòng bếp, bỗng nhiên nhớ tới bí mật mình giấu nhiều năm, vội vàng buông đồ ăn trong tay xuống, chạy ra ngoài.
Cô thấy Trần Tích cầm notebook, còn có ảnh chụp, cười nhìn cô: “Vãn Vãn, có phải em có chuyện gì chưa nói cho anh không?”
Lâm Vãn không đáp, khiễng chân cướp notebook trong tay anh, mà Trần Tích lại càng giơ cao hơn.
Lâm Vãn hờn dỗi ngồi ở mép giường, không quan tâm anh.
Cô không có thói quen viết nhật kí, thỉnh thoảng có chuyện gì quan trọng cô mới viết lại, tùy ý viết một câu, lâu rồi nên cô cũng quên.
“Sao em không nói cho anh? Em biết anh vui vẻ lắm không?” Trần Tích ôm cô, dịu dàng hỏi.
Lâm Vãn do dự, cuối cùng cũng nói: “Em sợ nếu anh phát hiện ra em yêu thầm anh nhiều năm như thế thì sẽ không yêu em nữa, người ta bảo trong tình yêu người yêu nhiều hơn sẽ rất khổ, nên em không dám nói.”
“Sao lại thế được, ngốc ạ, phải là anh càng yêu em hơn chứ.” Trần Tích thấy cô vẫn còn băn khoăn, nói: “Với cả rõ ràng anh yêu em hơn, chẳng lẽ em không cảm nhận được à?”
Thấy Lâm Vãn không nói gì, Trần Tích nhẫn nại dỗ cô: “Anh sai rồi, về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt được không?”
Lâm Vãn không ngờ anh sẽ nói thế, vội vàng xin lỗi: “Không phải không phải, vì em lo được mất thôi, xin lỗi anh, Trần Tích, em phải nói cho anh nghe sớm hơn.”
Trần Tích che miệng cô lại, nghiêm mặt nói: “Lâm Vãn, chỉ có anh mới được xin lỗi em thôi, anh không muốn em phải giải thích với anh.”
Vốn dĩ là cô có lỗi trước, cuối cùng lại được anh dỗ dành, Lâm Vãn không nói gì, xoay người ôm chặt anh, chui vào lồ||g ngực ấm áp của anh.
*
Thỉnh thoảng lúc rảnh, Lâm Vãn sẽ tới Hãn Ngụ chờ Trần Tích tan làm.
Cô không phải là nhân viên quèn nữa, nhân viên trong công ty thấy cô đều tươi cười chào hỏi.
Cô chính là người làm sếp của bọn họ thay đổi, làm anh cười nhiều hơn, không còn dáng vẻ lạnh lùng nữa, ai cũng thích cô cả.
Mỗi lần bước vào cửa, cả đám đều gọi cô là chị dâu ơi chị dâu à, lúc đầu Lâm Vãn còn ngượng ngùng, rồi từ từ quen dần, mỗi lần tới Hãn Ngụ đều như về nhà.
Chớp mắt là tới Thất Tịch, sớm tối ở chung, hai người thân thuộc như người nhà.
Hôm nay thời tiết vừa đẹp, Trần Tích bảo dẫn cô đi chơi, Lâm Vãn không nghĩ nhiều.
Sau khi yêu đương với Trần Tích, cô sẽ không hỏi anh dẫn mình đi đâu, ngồi trên xe nghe anh nói chuyện, vì anh làm cô rất an tâm.
Cô nghiêng đầu nhìn cửa sổ, bỗng nhiên lại bị thu hút bởi hoa hướng dương bên đường.
Không biết là đất nhà ai trồng toàn hướng dương, bốn phía còn có hàng rào bằng gỗ. Trên hàng rào còn có hoa tường vi, bên cạnh có ăn nhà gỗ theo phong cách cổ điển độc đáo, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Lâm Vãn giống như phát hiện thế giới kì thú, vội vàng bảo Trần Tích dừng xe lại, mở cửa sổ chụp mấy tấm ảnh.
Trần Tích nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, chỉ cười không nói.
Lâm Vãn tưởng là chỉ đi ngang qua, thấy anh lái xe vào trong vườn hoa, Lâm Vãn ngớ người, anh cầm chìa khóa mở cửa.
Trần Tích mỉm cười, bày dáng vẻ mời cô vào.
“Không phải chứ?” Lâm Vãn không tin nổi.
Cô giống như trẻ con, vui vẻ nhảy nhót chạy quanh vườn hoa hướng dương.
Thấy cô vui vẻ, Trần Tích cong môi cười, cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh cho cô.
“Đều là do anh làm à?” Lâm Vãn nhảy nhót một lát, xoay người lại, vừa đi lùi về sau vừa hỏi Trần Tích.
“Ừ.” Trần Tích kiêu ngạo đáp.
Lâm Vãn vui sướng không thôi: “Đẹp quá, sao anh lại biết em thích hoa hướng dương.”
“Vì em là hoa hướng dương của anh mà.” Trần Tích đứng cách cô một mét, thâm tình nói với cô.
Lâm Vãn thích hoa hướng dương, vì ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng.
Với cả, với cô, Trần Tích như là ánh mặt trời.
Anh là tia nắng chiếu vào thời thơ ấu của cô, là những năm tháng u ám bị bạn bè và cô giáo cười nhạo xa lánh, là cọng rơm cứu mạng cô.
Cô nhìn Trần Tích, đôi mắt rưng rưng.
Anh luôn tạo bất ngờ cho cô, thỉnh thoảng lại làm cô khóc.
Lâm Vãn chạy tới ôm cổ anh, hai chân ôm eo anh, cả người treo trên người Trần Tích: “Cảm ơn anh, Trần Tích, cảm ơn anh đã làm những điều này vì em.” Cô áy náy nói: “Em chưa làm gì cho anh cả, tự dưng lại thấy có lỗi với anh.”
“Em không cần làm gì đâu, tạo bật chờ cho em, thấy em vui vẻ đã là món quà cho anh rồi.” Trần Tích ôm cô thật chặt, thủ thỉ bên tai cô: “Nhưng có một việc anh cần em giúp.”
“Chuyện gì?” Lâm Vãn ngơ ngẩn, có gì mà anh không làm được mà phải để cô giúp nhỉ?
Trần Tích đặt cô xuống, để cô đứng trên đất, lấy chiếc hộp trong túi ra, chiếc nhẫn có viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, anh lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh còn thiếu một cô vợ, em có đồng ý gả cho anh không, trở thành bà Trần của anh nhé?”
Đủ mọi cảm xúc đan xen trong lòng Lâm Vãn, cảm động và hạnh phúc hòa vào nhau, cô cảm giác như trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, hòa vào biển hoa.
Không phải cô chưa từng tưởng tượng lúc anh cầu hôn mình, nhưng tới lúc này, cô mới phát hiện mọi thứ hoàn hảo hơn cô nghĩ, cảm động hơn cô nghĩ, cảm động không thôi.
Lâm Vãn nghĩ mình chỉ là một cô gái bình thường, có tài đức gì mà yêu được một người hoàn hảo như Trần Tích, được anh nâng niu như bảo bối.
Nước mắt rơi lã chã, cô nghẹn ngào gật đầu: “Em đồng ý.”
Nghe được câu trả lời của Lâm Vãn, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của cô, hôn mãi không ngừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT