Kì nào Trường THPT số 1 Lật Thành cũng tổ chức cuộc thi bóng đá, mỗi lớp đều có một đội bóng riêng, đá từ vòng bảng tới trận tứ kết, bán kết và chung kết.
Năm nay, cả học sinh nam lẫn nữ đều mong chờ giải đấu này, trận chung kết vào tháng 5.
Con trai hay thích chơi đá bóng, nhân cơ hội này cũng để bản thân nghỉ ngơi thả lỏng sau giờ học, mà cũng muốn thể hiện tài năng của mình trước các bạn nữ.
Trần Tích là đội trưởng của đội đá bóng lớp 11-1.
Tháng 5, cậu trở thành đề đài được nhiều người bàn luận nhất trường.
Chu Đường là mọt sách, hôm nào có trận đấu cũng chỉ đứng ở cửa sổ xem một lát rồi lại học tiếp.
Mỗi trận dài khoảng 2 tiếng, cho dù là Trần Tích đi chăng nữa, Chu Đường cũng không dám lãng phí thời gian.
Hôm thi bán kết, mọi người đều ra sân thể dục cổ vũ, Lâm Vãn ăn trưa xong, cô đứng ở cửa sổ xem một lát rồi thôi.
Cô học ở tầng 3, nhìn Trần Tích chạy trên sân bóng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng thấy cậu đá bóng thuận buồm xuôi gió, cô cũng yên tâm.
Tới lúc cô đang định về chỗ ngồi thì thấy có bạn học đứng sau va vào người Trần Tích, cậu ngã sõng soài trên sân cỏ.
Tim Lâm Vãn nhói lên, giống như người ngã là cô.
Trần Tích ôm đầu gối, các bạn khác vây quanh cậu, vì đứng xa nên Lâm Vãn không thấy vẻ mặt của Trần Tích.
Cô vội vàng chạy xuống lầu, bình thường chạy 800m cô thở hổn hển không ra hơi, vậy mà hôm nay lại chạy một lèo xuống sân thể dục.
Tới lúc cách Trần Tích 20 mét, cô thấy Chu Đường chạy tới trước mặt cậu, xung quanh còn có mấy bạn nữ xinh xắn khác.
Lâm Vãn cảm thấy mình giống như người thừa.
Đi tới đó thì làm được gì chứ?
Cô dừng lại, chỉ đứng nhìn từ phía xa, lắc đầu tự giễu bản thân, quay người đi về.
Cô không về lớp ngay mà tới phòng y tế mua thuốc bôi rồi mới về, đút túi thuốc vào ngăn bàn Trần Tích.
Ở trước mặt cậu, lúc nào cô cũng là người nhát gan chẳng ai thích.
Cô chỉ lẳng lặng làm những chuyện tầm thường như thế này mà thôi.
Ở trước mặt người khác, ngay cả một câu quan tâm cô cũng không dám nói.
Giống nhưng tình cảm của cô chôn ở một nơi sâu không thấy ánh sáng.
Lâm Vãn không có tâm trạng học tiếp, cô đi tới cửa sổ, tìm kiếm hình bóng cậu trong đám người.
Cho dù bị thương, Trần Tích vẫn ngồi một bên xem trận đấu, cổ vũ các bạn.
Cảm giác đau lòng của cô cũng chẳng là gì cả.
Trận đấu kết thúc, các bạn lần lượt về lớp.
Bởi vì đá vào giữa trưa, cả đám đều thấy nóng, cực kì mệt mỏi.
Gương mặt các bạn nữ đỏ bừng, còn các bạn nam thì mồ hôi nhễ nhại, không khí còn có mùi mồ hôi.
Lâm Vãn nhìn phòng học ồn ã, cảm thấy may mắn thật.
May mà các bạn về lớp, nếu không lát nữa chỉ có cô trong phòng, không cần nghĩ cũng biết túi thuốc kia là của ai.
Một lát sau, Trần Tích khập khiễng bước vào.
Cậu không để các bạn khác đỡ mình, chỉ bị trầy da thôi, không phải là chuyện gì to tát cả.
Nhưng Lâm Vãn không yên tâm, thấy cậu ngồi xuống, cô cầm bút chọc vào lưng Trần Tích: “Chân cậu không sao chứ?”
Trần Tích quay đầu lại, cười bảo: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, trận sau vẫn đá được.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Vãn thở phào một hơi, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ.
Trần Tích không nói nữa, cậu xoay người lại, cúi đầu lấy sách vở cho tiết sau thì thấy một túi thuốc.
Lúc Lâm Vãn thấy cậu thò tay vào ngăn bàn, cô cúi đầu xuống, giả vờ ngủ trưa.
Cô sợ cậu sẽ phát hiện ra túi thuốc đó là của cô.
Có đôi khi cô giận bản thân, nhưng lại không kiềm chế nổi tình cảm của mình dành cho Trần Tích.
Nếu cô là Trần Tích, cô cũng không thích người như mình.
Cô vùi đầu vào khuỷu tay nhưng lại không ngủ.
Không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy có ai đang nhìn mình.
Tối hôm đó, Lâm Vãn nhận được tin nhắn:【Trận chung kết thứ sáu tuần sau cậu có thể tới cổ vũ tớ không?】
Từ hồi Tết, Trần Tích không nhắn tin cho cô nữa.
Lâm Vãn nhìn màn hình điện thoại, xuyên qua hàng chữ nhỏ, cô có thể nhìn thấy ánh mắt chân thành của Trần Tích.
Ánh mắt ấy làm người ta không thể từ chối được.
Lâm Vãn:【Được, nhất định tớ sẽ đi.】
Kể cả cậu không nói, trận chung kết hôm đó chắc chắn tớ sẽ tới xem.
Lâm Vãn đợi một lát, thấy đối phương không nhắn lại, cô mới cất điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
Một tuần trước trận chung kết, Lâm Vãn bắt đầu mong chờ.
Cứ hễ mong chờ chuyện gì thì thời gian lại trôi qua rất lâu, tuy vậy nhưng cô lại thấy thời gian chờ đợi này rất ngọt ngào.
Trưa thứ 6, Lâm Vãn ăn cơm xong, cô về ký túc xá lấy điện thoại rồi tới sân thể dục, ngồi ở chỗ có bóng mát.
Cả sân thể dục chật kín người, không biết là tới xem trận đấu hay là ngắm trai đẹp.
Một lát sau, Trần Tích và các bạn nam khác vừa nói cười vừa bước vào sân, cả đội mặc áo đá bóng màu trắng, Trần Tích khoác áo thêm chiếc áo màu vàng, cầm quả bóng.
Trần Tích ngó nghiêng ngó dọc, không biết là đang tìm ai.
Lúc thấy Lâm Vãn ngồi dưới tán cây, Trần Tích cong môi cười.
Lâm Vãn thấy cậu bước về hướng mình, cô nhìn qua, nghĩ cậu tìm người khác, không ngờ cậu sẽ tới chỗ cô.
Các bạn xung quanh hò reo toáng lên.
Tới khi Trần Tích đứng trước mặt cô, cô mới chắc chắn Trần Tích muốn gặp mình.
“Cậu tới thật à?” Trần Tích cười tươi rói.
“Tớ có nói đùa đâu.” Lâm Vãn cười nói.
Ý cười trên mặt Trần Tích càng đậm hơn để lộ hàm răng trắng tinh, nụ cười rực rỡ chói mắt như ánh mặt trời.
“Cầm hộ tớ đi.” Trần Tích đưa áo khoác cho cô rồi xoay người bước xuống sân.
Lâm Vãn ngơ ngẩn.
Mấy bạn nữ ngồi cạnh thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, lúc Trần Tích đi rồi mới xì xào bàn tán.
Áo khoác của cậu ấy.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn cầm áo khoác của bạn nam.
Trên áo còn vương lại hơi thở vị bạc hà của cậu.
Tuy chỉ là một cái áo khoác nhưng lại làm mặt Lâm Vãn đỏ bừng.
Cô ôm áo trong lòng, thấy chiếc áo nặng trĩu, cô sờ túi mới biết ở trong có cả chìa khóa và điện thoại của cậu.
Tim Lâm Vãn đập loạn xạ, mấy chuyện này không phải đều là bạn gái làm ư?
Lâm Vãn cong môi, gió tháng 5 làm tóc cô bay lên, thổi qua gương mặt ửng đỏ của cô.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu bắt đầu.
Hai đội có rất nhiều bạn đẹp trai, nhưng ánh mắt của Lâm Vãn chỉ dõi theo 1 người.
Trần Tích mặc áo số 9.
Cậu mặc áo thi đấu màu trắng, trông càng cao gầy hơn thường ngày.
Mồ hôi rơi từ mái tóc xuống trán, tay chân tuy gầy nhưng lại có cơ bắp, liếc mắt nhìn qua cũng biết bình thường cậu cũng hay tập luyện.
Ánh nắng tháng 5 dịu dàng chiếu lên người cậu, cậu chạy trên sân bóng, đôi mắt nhìn chằm chằm quả bóng, phối hợp nhịp nhàng với các bạn trong đội.
Bởi vì ghi được một bàn, cậu sẽ vui vẻ hoan hô cùng đồng đội.
Bởi vì không cẩn thận để thua một bàn, cậu sẽ cau mày, nhanh chóng bình tĩnh lại, phân tích thế trận, chỉnh lại tâm trạng, cổ vũ các bạn khác rồi lại chơi tiếp.
Dáng vẻ thiếu niên ngập tràn ánh mặt trời chính là thế này.
Cậu nổi bật làm người khác không thể rời mắt.
Nhân cơ hội này, cô cầm điện thoại chụp mấy khoảnh khắc cậu vui vẻ mỉm cười rạng rỡ, m
Các bạn trên khán đài kích động hô tên Trần Tích.
Mà Lâm Vãn chỉ mỉm cười, âm thầm gọi tên cậu.
Tới giờ nghỉ giữa hiệp, cậu vừa đi vừa uống nước, đi được vài bước, nghĩ tới cái gì, lại cầm thêm một chai nữa.
Trần Tích kéo áo lau mồ hôi để lộ cơ bụng săn chắc.
Lâm Vãn thấy cậu đi tớ chỗ mình, bây giờ cậu được rất nhiều bạn nữ mến mộ, cô cảm thấy mình bị một đống đèn flash chiếu vào, là tiêu điểm của đám đông, cô muốn trốn nhưng không trốn được.
Cậu đứng trước mặt cô, cầm chai nước đã vặn nắp sẵn đưa cho Lâm Vãn, bảo cô đưa điện thoại cho mình.
Trần Tích cầm điện thoại, cúi đầu nhắn tin với ai đó rồi lại đưa cho cô, dịu dàng bảo: “Tớ đi đây.”
Giống như đang giải thích với bạn gái.
Lâm Vãn cảm thấy có rất nhiều đôi mắt nóng rực nhìn cô làm má cô đỏ bừng.
Cô cũng đành mặc kệ, ôm áo của Trần Tích, nhìn bóng dáng đẹp trai của cậu đi vào trong đám người trên sân.
Lâm Vãn nhìn quanh nhưng không thấy Chu Đường, không biết cô nàng đi đâu.
Nếu Chu Đường ở đây, nhất định cô nàng sẽ đứng ở vị trí nổi bật cổ vũ Trần Tích, là cổ động viên nhiệt tình nhất.
Mà không phải giống cô, chỉ dám lặng lẽ nhìn cậu.
Cho dù lúc vỗ tay khen ngợi cũng đều là dáng vẻ bình lặng như nước, đè nén tâm trạng vui sướng của bản thân, kiềm chế hơn nhiều bạn nữ khác.
Lâm Vãn nghĩ, nếu có Chu Đường, chuyện cầm áo hộ cậu nhất định sẽ không tới lượt cô.
Lúc nào cô cũng lo lắng được mất, vui vẻ đến đâu cũng nhanh chóng bị dập tắt bởi những suy nghĩ này.
Trận đấu này, đội của Trần Tích chiếm ưu thế, giành được hạng 1.
Lâm Vãn lúc nào cũng an tĩnh, vậy mà bây giờ, cô kích động đứng dậy, hoan hô reo hò cùng các bạn khác.
Trần Tích ăn mừng cùng đồng đội, sau đó bước tới chỗ Lâm Vãn, còn chưa tới nơi đã bị các bạn vây quanh, ríu rít nói: “Trần Tích, cậu giỏi quá.”
“Ai cũng biết chỉ cần có cậu là nhất định sẽ ẵm được giải nhất.”
“Tớ có thể xin số điện thoại của cậu được không?” Có cô bạn xinh đẹp mạnh dạn bảo.
Trần Tích nhìn Lâm Vãn rồi nhìn đám người xung quanh, cậu lịch sự nói cảm ơn rồi thôi, xuyên qua đám người vây quanh mình, cậu rảo bước đi tới trước mặt Lâm Vãn.
“Trần Tích, chúc mừng cậu nhé, trận bóng này xuất sắc lắm đó.” Đôi mắt Lâm Vãn cong cong như trăng non, giọng nói xen lẫn cả tự nào.
Bởi vì cậu nên tớ mới xuất sắc như thế.
Trần Tích mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu, cậu bận rộn trăm việc mà còn dành thời gian tới đây xem, nếu không được giải nhất thì tớ còn phải xin lỗi cậu đó.”
Lâm Vãn thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi, cô không nghĩ nhiều, đưa bịch khăn giấy nhỏ mình hay mang theo cho cậu, “Này.”
Trần Tích ngẩn người, mỉm cười nhận lấy, không cẩn thận chạm vào ngón tay thon dài của Lâm Vãn.
Dòng điện tê tại truyền qua người cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT