Cách màn hình điện thoại nói lời chúc mừng năm mới, sau đó không khí lại chìm vào yên tĩnh, còn có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương.
Vừa điên cuồng vừa ái muội.
“Cậu ngủ đi.”
“Ừ.”
“Chờ cậu ngủ rồi tớ mới cúp máy.”
“Được.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Giọng Trần Tích dịu dàng như tiếng hát ru làm Lâm Vãn rất yên tâm, một lát sau thì ngủ mất.
Trần Tích nghe thấy tiếng hít thở như trẻ con, cậu cong môi, khẽ mỉm cười.
Sáng ngày mùng 1 Tết, Lâm Vãn vừa ngủ dậy, nhớ tới cuộc gọi hôm qua.
Đó là cuộc gọi đầu tiên của năm mới, cô còn tưởng đấy chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng lúc cầm điện thoại, mở nhật kí cuộc gọi ra, thấy thời gian hiển thị là sau 0 giờ đêm, lúc ấy cô mới cảm nhận được mọi thứ đều là thật.
Cô xấu hổ, mỉm cười bước xuống giường, chúc cả nhà năm mới vui vẻ thêm lần nữa.
Ông bà nội và ba mẹ tặng cô 4 cái lì xì dày, Lâm Vãn vui vẻ nhận lấy.
Mùng 1 đầu năm, mọi thứ cũng có khởi đầu mới.
Cô nghĩ, năm mới này nhất định sẽ rất thuận lợi suôn sẻ.
Nhưng sau đó lại chẳng có xảy ra chuyện gì mà cô mong muốn.
Tới lúc bước vào học kì 2, Lâm Vãn khoác chiếc balo nặng trĩu toàn sách vở và vali lên chuyến xe bus số 26 về trường.
Cô không biết Trần Tích và Chu Đường còn ở thị trấn Chính Huy không, chắc là bọn họ tới trường rồi cũng nên, hơn nữa cô cũng không muốn cùng đi với hai người họ, cho nên hôm nay, đáng lẽ buổi chiều đi cũng được nhưng Lâm Vãn về trường vào buổi sáng.
Học sinh trong trường không đông, Lâm Vãn dọn dẹp đồ đạc, nghỉ ngơi một lát rồi đọc sách.
Các bạn trong ký túc xá cũng tới, mọi người còn mang theo nhiều bánh kẹo, chúc nhau năm mới vui vẻ.
Chuyện yêu thích nhất của tụi con gái mỗi lúc xúm xụm bên nhau chính là buôn chuyện.
Bình thường Lâm Vãn không hay để ý lắm, nhưng lát sau, nghe thấy có bạn nhắc tới Trần Tích, thu hút sự chú ý của cô.
“Nghe nói Trần Tích có người yêu rồi đó.” Vương Vũ Hàm thích hóng chuyện nhất lớp, hưng phấn như phát hiện lục địa mới.
“Sao cậu biết?” Cả đám nhao nhao hỏi.
“Hôm mùng 4 tớ đến chúc Tết ở nhà cậu, cậu tớ với Trần Tích ở cùng một tiểu khu, tớ thấy Chu Đường với Trần Tích kéo tay nói chuyện cười đùa vui vẻ lắm, cực kì thân mật luôn, y như người yêu ấy.”
“Thật hả? Nhưng mà cũng chẳng lạ lắm, thành tích học tập hay gia cảnh của hai cậu ấy cũng xứng đôi mà.”
“Hoa khôi với giáo thảo yêu nhau rồi, chắc nhiều người buồn lắm.” Có bạn cảm thán.
Lâm Vãn không nói gì, trái tim cô như bị ai đó nghiền nát, vừa đau vừa không thở nổi.
Cô siết chặt quyển sách lại, tới lúc hoàn hồn, mở sách ra, trang sách kia nhăn nhúm không thấy chữ.
Cô giả vờ không sao, đọc sách thêm một lúc rồi đi ra ngoài.
Làm như vậy, mọi người đều nghĩ câu chuyện đau lòng kia không liên quan gì tới cô.
Nhưng cô chỉ giả vờ được đến lúc ra khỏi kí túc xá, Lâm Vãn chạy tới sân thể dục, bắt đầu phát ti3t.
Trước đây lúc chạy 800 mét cô đều mệt tới nỗi không thở nổi, hôm nay lại chạy không biết bao nhiêu vòng quanh sân thể dục.
Tới khi cô mệt không còn tí sức nào nữa mới ngồi xuống ghế nghỉ một lát.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc nghe cô bạn kia kể chuyện, đầu óc cô không còn được như bình thường nữa, lại chạy vài vòng, cả người quay cuồng hỗn loạn.
“Lâm Vãn?”
Cô ngẩng đầu thấy Dương Dục Tân, cậu ta đứng trước mặt cô, quan tâm hỏi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Dương Dục Tân cười bảo: “Ban ngày ban mặt, lại không phải là tiết thể dục thì cậu chạy làm gì? Còn để bản thân mệt tới mức này nữa chứ?”
Nói xong, cậu ta cầm bịch khăn giấy từ trong túi, rút mấy cái đưa cho Lâm Vãn lau mồ hôi, vì chạy bộ nên mặt cô đỏ bừng.
Cậu ta để cô nghỉ một lát mới đưa chai nước lọc cho cô.
Dù bây giờ Lâm Vãn trông rất chật vật nhưng nhìn vẫn xinh.
Lâm Vãn cười trừ, thở hổn hển bảo: “Cảm ơn cậu.”
Một lúc sau cô mới trả lời câu hỏi kia: “Ăn Tết xong nên hơi béo, chạy bộ giảm cân.”
Mỗi lần nói chuyện với Lâm Vãn, cậu ta sẽ có động tác nhỏ này.
Dương Dục Tân là một trong ít các bạn nam chơi thân với Lâm Vãn, thấy cô không đáp, cậu ta tự nhiên ngồi cạnh cô.
Nhưng khoảng cách giữa hai người rất xa.
Một người ngồi ở đầu ghế bên này, một người ngồi ở đầu ghế bên kia.
Dương Dục Tân cũng không nói nhiều, lúc Lâm Vãn học ở lớp 10-4, mọi người đều bảo cậu ta là người đẹp trai nhất lớp, nhưng lúc nào cũng tự ti, tính cách và diện mạo không ăn khớp với nhau gì cả, gương mặt đẹp trai, rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng lại là người hướng nội, thậm chí vì không biết cách ăn nói nên không chủ động bắt chuyện với các bạn nữ.
Nhưng Lâm Vãn là ngoại lệ.
Gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, cầm điện thoại ra xem,12 giờ rồi.
Cô nhìn gương mặt mình trên màn hình, dáng vẻ rất chật vật, vội vàng chỉnh lại tóc tai.
“Cuối cùng cậu cũng mua điện thoại rồi à?” Dương Dục Tân hỏi, giọng nói còn xen lẫn cả ngạc nhiên và vui vẻ.
Lâm Vãn mỉm cười: “Ừ, tôi còn không mua nữa thì sẽ bị mọi người chê lạc hậu.”
Dương Dục Tân cầm điện thoại của mình, nói: “Cậu cho tôi số của cậu được không?”
Lâm Vãn gật đầu, đọc số của mình cho cậu ta, Dương Dục Tân gọi qua cho cô, hai người cùng lưu số nhau lại.
Ngồi một lát, Dương Dục Tân đứng dậy, lấy hết dũng khí, hỏi: “Trưa nay hai bọn mình cùng ăn cơm nhé?”
Lâm Vãn từ chối: “Tôi không đói.”
Không ngờ cậu ta kiên quyết bảo: “Đi thôi, cậu gầy thế này, không đói thì vẫn phải ăn.”
Cậu ta dừng lại, thấy Lâm Vãn không muốn đi, nghĩ một lát rồi lại nói: “Sắp vào học kì mới rồi, kiến thức càng ngày càng khó, nếu cậu bị ốm thì sẽ lãng phí thời gian học đấy, đi thôi.”
Cậu ta hiểu Lâm Vãn, biết cô để ý chuyện gì nhất.
Tuy cậu ta không hay nói chuyện, nhưng đều biết cả.
Người mà cậu ta thích hôm nay không vui.
Lâm Vãn như bị chọc trúng mạch máu, nghiêng đầu đáp: “Vậy được rồi, lời cậu nói rất thuyết phục.”
Có lẽ Trần Tích là người mà cô không thể với tới được, nhưng cô muốn tương lai sau này sẽ trở thành người xứng với cậu.
Cho dù không phải vì Trần Tích, cố gắng học tập vì gia đình hay vì chính bản thân mình cũng không có gì sai cả.
Cô bình tĩnh lại, đứng dậy đi cùng Dương Dục Tân, hai người đi tới quán ăn gần trường, gọi bừa vài món.
Lúc ngồi xuống cô mới nhớ, hình như đây là bữa cơm đầu tiên của cô ăn cùng bạn nam, trước kia toàn là cô đi với Nhậm Hi Văn.
Mà người trước mặt này lại không phải là Trần Tích.
Nhưng cũng may không phải là Trần Tích, nếu không cô chỉ dám ăn vài miếng cơm, e thẹn như thục nữ thời xưa.
Bởi vì ở trước mặt cậu, cô không giống bản thân mình.
Nhưng người đó là Dương Dục Tân, thế nên cô rất thoải mái.
Cô và cậu ta như bạn học cũ, ăn uống cũng vui vẻ thoải mái hẳn.
Bình thường Dương Dục Tân không nói nhiều lắm, hôm nay cậu ta kể chuyện trong Tết, còn có cả mấy chuyện vui vui làm cô cười khanh khách.
Hôm nay Lâm Vãn mới phát hiện ra, bề ngoài nhìn Dương Dục Tân hơi ngốc nhưng thật ra lại rất đáng yêu.
Hơn nữa, cậu ta còn lịch sự lau bàn ghế mới bảo cô ngồi xuống, giúp cô lau bát đũa và gọi món, còn biết những món cô cô thích.
Cô cũng không biết tại sao Dương Dục Tân lại biết, cô nghĩ chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hai ăn người ăn xong rồi tạm biệt nhau.
Lâm Vãn đi được mấy bước thì thấy Dương Dục Tân gọi mình.
Cô quay đầu lại, trong mắt còn có ý cười và sự kinh ngạc, mái tóc dài khẽ bay lên theo động tác của cô, Lâm Vãn mặc áo lông vũ màu trắng, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Dương Dục Tân nghĩ, dáng vẻ của mối tình đầu giống như cô gái trước mặt này.
Dương Dục Tân ngây người, Lâm Vãn không biết, trong nháy mắt, khung cảnh này mãi mãi in sâu trong lòng cậu ta.
“Sao thế?” Thấy cậu ta im lặng, Lâm Vãn hỏi.
“Cũng không có gì đâu, chỉ là tôi muốn nói, học kì mới ngoài học ra cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Dương Dục Tân cười nói.
Dương Dục Tân không phải người nói nhiều, Lâm Vãn nghe thế, cô mỉm cười.
“Haha, tôi biết rồi.” Lâm Vãn vẫy tay với cậu ta, “Cậu cũng về đi.”
Cô đút tay vào túi áo, vội vàng về kí túc xá.
Dương Dục Tân nhìn cô về tới nơi rồi mới đi.
Thật ra cậu ta không phải học sinh nội trú, nhà ở gần đây, không cần tới trường.
Nhưng cả kì nghỉ đông không được gặp Lâm Vãn, cậu ta tới trường xem mình có may mắn không.
Cậu ta hiểu Lâm Vãn, cô học hành vất vả, chỉ hận không thể dùng 24 tiếng để học bài, thế nên cậu ta biết cô sẽ tới trường sớm.
Dương Dục Tân đi quanh trường 3 vòng, quả nhiên lúc tới sân thể dục thì thấy cô.
Thật ra lúc cô vừa chạy cậu ta đã ở đấy rồi, nhưng Dương Dục Tân không gọi cô lại.
Cậu ta biết, có lẽ cô không vui. Bởi vì cậu ta từng thấy cô chạy 800 mét trong tiết thể dục, gương mặt trắng bệch, mệt mỏi thở hổn hển.
Cho nên cậu ta đi mua nước để trong túi áo, dùng nhiệt độ cơ thể mình để chai nước ấm hơn, yên lặng đứng từ xa nhìn Lâm Vãn, chờ cô chạy xong mới đi tới.
Buổi chiều, Lâm Vãn tới lớp.
Trong lớp không có nhiều bạn lắm, thích hợp để học bài hơn là ký túc xá.
Tới 6 giờ đến tiết tự học buổi tối, Trần Tích và Chu Đường tới lớp.
Các bạn xì xào bàn tán, mà Chu Đường lại mỉm cười, trông rất đắc ý.
Nụ cười ấy không giống lúc trước.
Chu Đường về chỗ ngồi, nhiệt tình chào Lâm Vãn.
Giống như đang tuyên bố chủ quyền, khoe khoang mình là người chiến thắng.
Trần Tích đi sau Chu Đường, lúc tới chỗ ngồi cũng chậm hơn.
Cậu chỉ khẽ cười nhìn cô, giống như lúc trước.
Thời khắc ấy, Lâm Vãn cảm thấy, người đưa cô về nhà, người nhắn tin với cô, người chờ cô ngủ mới cúp máy và cậu bạn bàn trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thậm chí Lâm Vãn cảm thấy, tất cả những gì xảy ra có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT