Lâm Nhất Phàm ngắm hàng mi dài chạm vào mí mắt của Nhược Vũ, hắn biết cô chưa ngủ, môi bạc kề sát vào tai cô, giọng nói trầm ấm vang lên trong căn phòng rộng.
-Anh ghét nhất là tính chuyện qua loa, anh thật lòng muốn cùng em xây một tổ ấm nhỏ.

Nhược Vũ, có anh ở đây rồi, đừng quay đầu nhìn về ai khác có được không?
Mỗi lần thấy cô gần gũi với Lâm Khải Trạch hay với bất kì một gã đàn ông nào đều khiến hắn nóng bừng bức rức không yên.

Trước đây hắn nghĩ xấu về cô, nghĩ cô là loại phụ nữ chẳng ra gì, hắn nghĩ vì mình coi thường cô nên mới tức giận.

Còn bây giờ hắn ngộ ra rồi, hắn không muốn lừa gạt bản thân mình thật ra là vì ghen nên mới không thoải mái.

Đoá anh đào nhỏ này là của hắn, là báo vật, là bất khả xâm phạm.
Con tim mong manh của Nhược Vũ khẽ đánh rơi vài ba nhịp, như vậy có được gọi là tỏ tình không? Cô không phủ nhận mình rất muốn ôm lấy người đàn ông này, thật lòng muốn cùng hắn thử một lần xem sao nhưng…kế hoạch của cô sắp thành công rồi, cô còn mối thù lớn, đợi trả xong rồi mới nắm lấy tay anh thì có quá muộn không?
Nhược Vũ vùi trong ngực hắn giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống, nếu cô gật đầu là bất công với Lâm Nhất Phàm, cô cũng thấy mình không xứng đáng với hắn.

Duyên tới nhưng nắm được hay không phải để thời gian trả lời.
Không có câu trả lời nào, Lâm Nhất Phàm cũng không ép, hắn ôm chặt cô vào lòng như sợ cô sẽ biến mất, Nhược Vũ cũng không kháng cự, hai khuôn ngực dán sát vào nhau, rất nhanh đã chìm vào mộng mị.

Chuông điện thoại rung.
Lâm Nhất Phàm bị đánh thức bởi tiếng chuông rung phiền toái ở trên bàn, hắn nhìn quanh tìm kiếm, là trong túi xách của Nhược Vũ.

Lâm Nhất Phàm cũng không định để ý nhưng tiếng chuông cứ làm phiền, hắn sợ Nhược Vũ bị đánh thức liền đưa tay vào túi định tắt đi nhưng khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, ngón tay cứng đờ không nhúc nhích được.
Là Lâm Khải Trạch, hồi chuông kết thúc, Lâm Nhất Phàm còn mông lung lạc lối, bây đã là 12 giờ khuya, anh ta còn tìm Nhược Vũ làm gì?
Một lát sau có tin nhắn tới, bản tính ghen tuông trỗi dậy, hắn muốn biết tên đốn mạt kia nhắn gì cho em dâu của mình.

Lâm Nhất Phàm nhấc nhẹ ngón tay cái của Nhược Vũ chạm vào màn hình mở khóa bằng vân tay, giao diện hiện ra, hắn nhanh chóng bấm vào tin nhắn.
“Nhược Vũ à hồ sơ chuẩn bị xong rồi, ngày mai anh đưa em đi sang tên biệt thự Trương Thị.

Anh đang ở sân thượng…nhớ em.”
Khuôn mặt soái khí của Lâm Nhất Phàm lập tức nóng ran, hắn không tin được là mình đang đọc những dòng này từ điện thoại của Nhược Vũ.

Cô và Lâm Khải Trạch đã thân mật tới mức nào rồi, đã làm những chuyện gì rồi?
Bàn tay Lâm Nhất Phàm siết chặt chiếc điện thoại, gân xanh trên cơ mặt cũng nổi lên, hắn rất muốn đánh thức cô dậy hỏi cho rõ ràng nhưng bàn tay còn chưa đụng vào người cô thì nụ anh đào kia đã đụng vào ngực hắn, cánh tay thon mềm kia choàng qua eo hắn ôm chặt, hai má lúm đồng tiền hiện lên theo tiếng mớ ngủ.
-Nhất Phàm à…
Bàn tay vô dụng kia buông xuôi, hắn nhìn cô thật lâu, thật lâu, cảm giác trong lòng hắn bây giờ không gì tả được, Lâm Nhất Phàm dằn cơn nóng giận trong lòng mình xuống xoá tin nhắn kia đi rồi trả điện thoại vào trong túi xách của Nhược Vũ.
Đôi mắt thâm trầm mở sáng cả đêm, vẫn ôm cô trong vòng tay nhưng trái tim đang bị bóp nghẹt đến không thở nổi.
Mặt trời xuyên qua tấm kính lớn của phòng khách sạn, Nhược Vũ dụi mắt thức dậy, Lâm Nhất Phàm đang ngắm nhìn cô, đáy mắt như một kẻ vô hồn, cô thoáng chút giật mình định ngồi dậy nhưng hắn ôm cô lại vào lòng nhẹ nhàng hỏi.
-Nhắc lại anh nghe, em là của ai?
Nhược Vũ không biết hắn ăn trúng cái gì mà sáng sớm đã làm loạn, cô không trả lời hắn sẽ không để cho cô yên.

Nhược Vũ thở dài miễn cưỡng trả lời.
-Là của anh, của anh hết, cả thế giới này đều thuộc về anh.
Lâm Nhất Phàm cong môi cười nhưng nụ cười muôn phần chua chát, Nhược Vũ không hề nhận ra sự khác thường này.

Lâm Nhất Phàm vùi vào hõm cổ của cô nói như nài nỉ.
-Em phải nhớ kỹ lời của mình đấy.
Sáng sớm Từ Khôn đã mang quần áo tới cho bọn họ, Lâm Nhất Phàm mặc kệ Nhược Vũ xấu hổ vẫn nhất quyết mặc vào cho cô.

Hắn đưa cô đi ăn sáng, trở về nhà một chút rồi tới công ty.

Lúc chia tay ở đầu thang cuốn Lâm Nhất Phàm còn nắm tay cô dặn dò.
-Nhớ kỹ, anh luôn đứng ở đây, không khó tìm, đừng tìm ai khác mà không phải là anh.
Nhược Vũ đứng yên nhìn hắn, sáng nay hắn rất lạ, lạ đến mức khiến cô đột nhiên muốn khóc.

Cô gật đầu bước vào phòng làm việc, Lâm Nhất Phàm cũng rời đi gặp khách hàng, cô thấy xe của hắn rời đi ở dưới sảnh rồi mới thở ra một hơi.
Cô nghe trái tim mình loạn nhịp, nghe sự xúi giục của cảm xúc dâng lên trong lòng.

Cô nghĩ mình thích Lâm Nhất Phàm mất rồi nhưng không có cách nào thừa nhận được, anh nói anh luôn đứng ở đây nhưng em thì không thể nào mặt dày bước tới.

Đến một ngày nào đó hận thù được buông bỏ rồi, anh còn đứng ở đây chờ em không? Nhược Vũ gạt nước mắt hít một hơi thật sâu rồi bước lên tầng ba.
Lâm Khải Trạch vắt chân lên bàn làm việc, vẻ mặt đầy mệt mỏi, thấy cô bước vào khuôn mặt lập tức sáng bừng lên, hắn đon đả bước tới đón cô như một nữ hoàng đưa cô ngồi vào ghế của mình.
-Em yêu, sao em tới muộn vậy?
Nhược Vũ ung dung xoay ghế hỏi lại.
-Nhớ em rồi sao?
-Tất nhiên rồi, anh nhớ em phát điên lên được, đi thôi anh đưa em tới văn phòng đăng kí đất đai.
Nhược Vũ thoáng chút bất ngờ, nhanh như vậy hắn đã giao lại biệt thự Trương gia cho cô rồi sao? Cô có hơi thắc mắc, nếu tài sản của cha mẹ cô bị họ đem ra chia chát, căn biệt thự đã rơi vào tay Triệu Phi rồi làm sao còn giao lại cho Lâm Khải Trạch, thủ đoạn của hắn vô cùng nham hiểm, có khi nào Triệu Phi bị hắn ra tay rồi không?
Nhược Vũ ngước lên nhìn hắn đưa tay ngăn hắn tiến về phía mình thắc mắc hỏi.

-Anh dám tặng biệt thự Trương gia cho em, không sợ em bỏ trốn sao?
Lâm Khải Trạch bật cười định nói gì đó nhưng nhìn thấy những nốt đỏ trên cổ cô khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
-Những vết này là do Nhất Phàm để lại sao?
Nhược Vũ biết hắn đang nói tới cái gì nhưng những vết này xuất hiện khắp cơ thể cô, muốn che cũng không được, Nhược Vũ bình thản trả lời.
-Em và anh ta ở cùng một phòng, chuyện này không thể tránh khỏi, cũng tại anh chậm hơn người ta một bước thôi nhưng quan trọng là trái tim của em vẫn đặt ở chỗ của anh không phải sao.
Lâm Khải Trạch siết nắm tay lại, hoả khí bốc lên ngùn ngụt, một ngày Nhược Vũ còn làm vợ của Lâm Nhất Phàm thì ngày đó hắn sẽ ngủ không ngon.
-Tối qua em ngủ với nó, tối nay em sẽ là người của anh.

Đi thôi, tới văn phòng đăng kí đất đai.
Lâm Khải Trạch lấy áo khoác đi trước, Nhược Vũ lạnh run trong lòng cắn chặt môi đến chảy máu, cô hận hắn đến mức muốn gϊếŧ chết hắn ngay bây giờ.

Muốn tôi ngủ với anh sao, rất tiếc anh không phải là Lâm Nhất Phàm.
Nhược Vũ đứng lên rời đi, một lát sau phòng làm việc của Lâm Khải Trạch được mở ra, Mộng Nhu lén lút bước vào trong gỡ máy nghe lén ở mặt trong bàn làm việc của Lâm Khải Trạch.

Khuôn mặt đắc ý nhếch mép xoá dấu vết lặng lẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play