Bạch Tuyên giữ khoảng cách bám theo ở phía sau, thấy điện thoại bị ném ra ngoài, đoán chắc là điện thoại của Nhược Vũ, trái tim anh khẽ rơi “bộp” một tiếng, Lâm Nhất Phàm mà biết anh đẩy phu nhân của hắn vào tình thế nguy hiểm thế này, chắc chắn hắn sẽ chặt anh ra thành từng khúc ném cho cá sấu ăn nhưng mà cậu ấy làm gì mà tới giờ không liên lạc được vậy, cả Từ Khôn nữa?
***********
-Lâm tổng, anh đã khỏe nhiều chưa?
Từ Khôn cầm theo túi thuốc vừa mới lấy xong đứng bên giường bệnh hỏi Lâm Nhất Phàm.

Chiều nay sao khi trả lời báo chí xong thì đột nhiên giám đốc bất tỉnh, anh đưa anh ấy tới đây truyền nước, mất hai tiếng mới tỉnh lại, bác sĩ nói là anh ấy lao lực quá nên mất sức, cần phải nghỉ ngơi để tịnh dưỡng nhưng vừa tỉnh lại đã ngay lập tức đòi về.
Lâm Nhất Phàm không đợi y tá, tự mình rút kim tiêm truyền dịch rồi bước xuống giường, đầu hắn đau như búa bổ nhưng mà Nhược Vũ còn đợi hắn ở nhà.

Lâm Nhất Phàm sãi dài bước chân rời khỏi bệnh viện, Từ Khôn phải chạy theo mới đuổi kịp.
Điện thoại cả hai người đều để ở trên xe, lúc mở lên đã có gần một trăm cuộc gọi nhỡ, đều là của Bạch Tuyên và Nhược Vũ.

Lâm Nhất Phàm căng thẳng cực độ, hắn lập tức gọi lại cho Nhược Vũ nhưng không liên lạc được, nghi có chuyện chẳng lành hắn gọi ngay cho Bạch Tuyên.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện hắn đã hỏi trước.
-Nhược Vũ đâu, cô ấy ở chỗ của cậu có phải không?
Bạch Tuyên vô thức run lên một cái, anh biết bão tố sắp ập vào đầu anh rồi.
-Nhất Phàm, cậu bình…
-Nói nhanh lên.
Lâm Nhất Phàm không đủ kiên nhẫn để nghe mấy câu chữ vòng vo vô nghĩa, cái hắn muốn nghe là Nhược Vũ đang ở đâu.

Bạch Tuyên cũng không dám nhiều lời, anh lập tức nói cho Lâm Nhất Phàm nghe kế hoạch của anh và Nhược Vũ, Lâm Nhất Phàm nghe xong máu cuộn trào xộc lên sóng não, Nhược Vũ đang mang thai, cô ấy có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không.
-Gửi địa chỉ qua cho tôi ngay lập tức, cô ấy mất một sợi tóc tôi lập tức san bằng gia phả nhà họ Bạch của cậu.
Lâm Nhất Phàm tắt máy, bảo Từ Khôn đi theo bản đồ của Bạch Tuyên gửi qua, hắn không đủ bình tĩnh nữa, hắn đã dặn đi dặn lại cô phải ở yên trong nhà đợi bắt được Lâm Khải Trạch rồi cô muốn đi đâu thì hắn đưa cô đi nhưng mà cô lại không nghe lời.

Trương Nhược Vũ, không phạt em thì em không sợ, đợi xách được em về nhà, xem anh sẽ phạt em ra sao.
***********
Hai tên đeo kính đen chở Nhược Vũ tới một bãi đất trống, xung quanh rất nhiều cây, nhìn như một khu rừng, nơi này đã cách xa thành phố, cô lén nhìn phía sau không thấy chiếc xe nào cả, Bạch Tuyên đâu rồi, anh ấy không theo sau cô sao? Nhược Vũ chắp hai tay trước ngực lặng lẽ cầu nguyện, chúa trời làm ơn bảo vệ cho hai mẹ con cô được bình an vô sự.
Hai tên đeo kính đen ngồi im không nhúc nhích, cũng không có ý định xuống xe, Nhược Vũ cắn cắn môi liếc ngang liếc dọc nhỏ giọng hỏi.
-Khải Trạch vẫn chưa đến sao?

Không ai trả lời cô, thái độ gì vậy, họ làm việc cho Lâm Khải Trạch, cô đi trốn cùng hắn thì họ cũng phải hiểu cô là người quan trọng với hắn chứ, im lặng vậy là sao?
Chừng 5 phút sau, điện thoại của tên ngồi bên cạnh cô reo lên, có lẽ là Lâm Khải Trạch gọi tới.
-Dạ, tôi biết rồi thưa Lâm tổng.
Nhược Vũ cố lắng tai nghe nhưng không nghe được gì cả, thêm vài phút nữa có một chiếc xe chạy tới.

Nhược Vũ siết chặt vạt áo căng thẳng, trời tối quá nên cô không nhìn rõ là ai đang ở trong chiếc xe kia rất có thể là Lâm Khải Trạch.

Bạch Tuyên đâu rồi? Mau bao vây chiếc xe đó lại đi.

Nhược Vũ sợ đến đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm giác chết chóc quen thuộc phủ lấy cả cơ thể cô, hai tên áo đen người mở cửa xe, người kéo tay cô lôi ra ngoài.
Cửa của chiếc xe kia mở ra, Lâm Khải Trạch ngồi ở ghế sau, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của cô đột nhiên ngưng đọng, Bạch Tuyên sao còn chưa chịu xông tới?
-Em vào nhanh đi, ở đây lâu rất nguy hiểm.
Lâm Khải Trạch rất gấp nhưng giọng điệu nói với cô vẫn rất nhẹ nhàng, Nhược Vũ bấu vào thành xe không muốn đi cùng hắn.

Trong đầu cô bây giờ chỉ có hai chữ “Bạch Tuyên” anh ta chết ở xó xỉnh nào rồi?
Lâm Khải Trạch không đủ kiên nhẫn, trực tiếp nắm tay cô kéo vào xe, lúc này ánh sáng từ xa dội thẳng tới, Nhược Vũ biết là Bạch Tuyên tới rồi nhưng mà anh ta làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi không hiểu làm như vậy là hại chết cô sao?
-Lâm tổng, có cảnh sát.
Lâm Khải Trạch nhìn Nhược Vũ bằng đôi mắt trắng dã, hắn biết cô đã lừa hắn, tên áo đen móc ra một con dao bấm nhọn hoắt chĩa về phía bụng của cô.

Khoảng cách giữa Nhược Vũ và Lâm Khải Trạch gần hơn so với Bạch Tuyên, đây không phải giờ học vật lý, không ai cho cô thời gian để giải công thức xác định lực quán tính.

Cô phải tự giải cứu bản thân mình trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play