Nhược Vũ giật mình chới với ngã chổng ngược xuống lan can, bắp chân của cô đập mạnh vào thanh chắn, cô không dám đau cố cắn răng ngồi dậy, nếu chạy về phía trước thì nhất định sẽ bị tóm, phía sau thì chính là ban công mà trên này lại là tầng 5.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Nhược Vũ leo ngược lên ban công lần nữa thả hai chân lơ lửng xuống phía dưới.

Cô phải liều, một là thoát hay là chết, mà có chết cũng nhất định không được chết trong tay của Lâm Khải Trạch.
Tiếng bước chân ngày một đến gần mà chân của cô còn cách ban công tầng 4 quá xa, bàn tay của cô cũng không đủ sức để bám trụ, đã tới bước đường này rồi chẳng lẽ cô phải đầu hàng hay sao?
-Nhanh lên, ngoài kia có người.
Giọng của Lâm Khải Trạch như âm thanh của quỷ gọi hồn, giữa thần chết và quỷ dữ cô đành chọn thần chết vậy.

Nhược Vũ thả một tay lấy đà nhảy xuống nhưng thật không may tay của cô quá yếu để giữ cả thân thể của mình, Nhược Vỹ trượt khỏi thanh chắn lan can, đầu óc cô nhẹ như bông gòn chơi vơi trong không khí, hai mắt mở to chuẩn bị lần thứ hai kết liễu cuộc đời.

Giây phút cô tưởng thật sự phải đối mặt với Diêm Vương rồi thì có một vòng tay túm lấy eo của cô kéo vào, động tác nhanh đến mức khiến cô còn không biết mình được cứu sống rồi.
-Em không sao chứ?
Đồng tử của Nhược Vũ nở ra hết cỡ nhìn người đàn ông trước mặt mình, Lâm Nhất Phàm, sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?
Lâm Nhất Phàm không đợi cô trả lời trực tiếp bế cô vào trong tránh cho người ở trên lầu nhìn thấy, lúc cánh cửa đóng lại cô còn nghe được tiếng của bọn người Lâm Khải Trạch, không biết bọn họ đã nhìn thấy cô chưa?
-Tên đó đâu rồi?
Trần Sâm chạy đổ cả mỡ bụng, ông ta tức giận quát Hắc Minh.
-Hình như là phụ nữ, cô ta nhảy xuống ban công bên dưới rồi, cảnh trưởng Trần ngài nhanh cho người bao vây chỗ này lại đi.
Lâm Khải Trạch cũng đổ mồ hôi lạnh, nếu bên ngoài biết được hắn và Trần Sâm qua lại sợ rằng vụ án của Trương Nhược Vũ sẽ bị đào bới lên, nhất định phải bắt được người phụ nữ kia.
Trần Sâm chỉ đi uống rượu với Lâm Khải Trạch nhưng mang rất nhiều cấp dưới đi theo, họ nhanh chóng bao vây cả nhà hàng, lục soát từng phòng để điều tra kẻ tình nghi.

Nhược Vũ và Lâm Nhất Phàm đi vào lối thoát hiểm trước khi thuộc hạ của Trần Sâm có mặt, phía trên và phía dưới đều bị bao vây nếu sơ suất họ sẽ bị phát hiện ngay.
Lâm Nhất Phàm vừa chạy vừa nắm chặt tay Nhược Vũ, cô muốn khóc nhưng không dám khóc, rốt cuộc kiếp trước cô đã xây được bao ngôi chùa mới gặp được anh ở kiếp này, đây đã là lần thứ hai anh giành lại cô từ tay của thần chết.
Vừa tới đoạn nối cầu thang giữa tầng 1 và tầng 2 thì thuộc hạ của Trần Sâm đã lấp ló ở dưới còn chuẩn bị đi lên, nếu bắt gặp Lâm Nhất Phàm ở đây thì không sao nhưng Nhược Vũ không chắc rằng Lâm Khải Trạch có nhận ra cô rồi nói lại đặc điểm nhận dạng cho bọn người này không.
Bước chân họ ngày một tới gần cả cô và Lâm Nhất Phàm cũng trở nên căng thẳng.
-Nhược Vũ phối hợp với anh.
Nhược Vũ còn chưa kịp thông não thì môi của Lâm Nhất Phàm đã lấp đầy môi của cô, ngón tay linh hoạt tháo hết cúc áo đặt bàn tay của cô lên ngực hắn, đầu Nhược Vũ kịp nhảy số cô nhiệt tình mò mẫm vai của Lâm Nhất Phàm khiến áo của hắn rơi xuống một bên, bàn tay của Lâm Nhất Phàm cũng vuốt ve vùng đùi nhỏ non mềm của cô làm chiếc váy vén lên hơi cao.
Thuộc hạ của Trần Sâm đi tới nhìn thấy đôi tình nhân đang ve vãn nhau cực kỳ nóng mắt liền quát lên.
-Muốn làm chuyện đó thì về nhà mà làm, ở đây đang truy bắt tội phạm.
Nhược Vũ và Lâm Nhất Phàm chỉ đợi có thế, họ vội vội vàng vàng chỉnh sửa trang phục rồi nắm tay nhau rời đi, vừa bước được vài bậc thang tên kia lên tiếng gọi lại.

-Đứng lại đó.
Nhược Vũ giật mình siết chặt tay Lâm Nhất Phàm, hắn cũng nắm chặt tay cô trấn an, đợi xem ai dám đụng vào phu nhân của hắn.
Tên kia mặt hầm hầm quan sát cả hai người rồi lên tiếng hỏi.
-Có nhìn thấy người phụ nữ khả nghi nào chạy qua đây không?
Cả hai đồng loạt lắc đầu, Lâm Nhất Phàm còn ra vẻ hào phóng nhét mấy tờ đô la vào tay của hắn ta rồi làm bộ mặt khó xử.
-Anh cảnh sát à, tôi sắp chịu hết nổi rồi, anh cứ thong thả kiểm tra ở trên kia đi nha, tôi còn phải phóng thích cho cậu em của tôi nữa.
Thuộc hạ của Trần Sâm liếc sơ trong tay mình cũng đếm được vài trăm đô liền vui vẻ phất tay cho họ đi, Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, Lâm Nhất Phàm kéo cô đi ra cửa sau của nhà hàng, xe của hắn đã đậu sẵn ở đó.
Nhược Vũ đi chân trần, hai chân đã tê cứng, còn thêm bị thương ở bắp chân, Lâm Nhất Phàm tất nhiên là để ý thấy, hắn bế cô lên xe rồi mới vòng qua ghế lái khởi động xe chạy đi, đợi khuất xa nhà hàng kia rồi Nhược Vũ mới dám thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Lâm Nhất Phàm không hỏi cô điều gì, đôi mắt luôn nhìn thẳng phía trước, Nhược Vũ định lên tiếng hỏi nhưng không dám, nhìn xem bây giờ cô ăn mặc chẳng giống ai cả, anh có nghĩ cô là hạng phụ nữ không đứng đắn không?
Lâm Nhất Phàm đưa Nhược Vũ tới khách sạn mà hắn đang ở, lúc bước xuống xe, hắn ngồi xuống đưa lưng về phía của cô.
-Lên đây anh cõng em.
Nhược Vũ thấy hai mắt mình nóng như lửa, sống mũi cay xè, cô lết đôi chân nghị lực của mình lúc ở nhà hàng còn chạy như bay nhưng bây giờ thì hết sức rồi.

Nhược Vũ leo lên lưng của Lâm Nhất Phàm, anh dễ dàng đứng dậy cõng cô vào khách sạn.

Từ sảnh đến vào thang máy rồi đến trước cửa phòng đều không bỏ cô xuống, Nhược Vũ tựa cằm lên vai hít hương thơm nam tính mê hoặc trên người của Lâm Nhất Phàm, hai mắt nhắm chặt lại.
Lâm Nhất Phàm thả cô ngồi xuống bồn tắm rồi ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho cô, một vết bầm khá lớn trên chân phải của Nhược Vũ, vậy mà lúc nãy cô còn có sức để chạy cùng hắn, mạnh mẽ ở đâu giúp cô liều hết lần này tới lần khác như vậy?
Nhược Vũ nhìn từng động tác nhẹ của Lâm Nhất Phàm, cảm thấy mình như một đoá hoa nhỏ trong lòng bàn tay của anh, cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh nhỏ giọng hỏi.
-Sao anh lại xuất hiện ở đó vậy?
-Vì anh biết em sẽ gặp nguy hiểm.
Có một điều Lâm Nhất Phàm không nói cho cô biết đó là lúc cô lên xe với Lâm Khải Trạch thì hắn cũng đã bảo Từ Khôn đặt vé cho mình rồi, sau khi giải quyết xong chuyện ở Lâm Thị thì hắn cũng nhanh chóng di chuyển ra sân bay, thông qua định vị kết nối sẵn trên điện thoại Nhược Vũ hắn tìm tới nhà hàng nổi tiếng của thành phố Hoa Đô và rất may là kịp lúc cứu được cô.
Nhược Vũ không biết mình phải trả bao nhiêu mới dứt hết nợ người đàn ông này nữa, cô ôm chặt thắt lưng của Lâm Nhất Phàm tựa đầu vào bụng anh, tròng mắt đầm đìa lệ, nếu hôm nay anh không xuất hiện thì có lẽ bây giờ người ta đang bọc xác của cô lại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play